Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 53: Chương 53: Bệnh nghề nghiệp




Lăng Tuấn Dương bị ném lên tàu. Bên cạnh, Đỗ Hiểu Linh đang bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn cực kỳ xinh đẹp nhưng lại mong manh yếu ớt.

“Cô ấy là ai vậy? Sao lại bị bọn chúng bắt tới đây?” Lăng Tuấn Dương hiếu kỳ lê chân tới, vai anh bị thương khá nặng, tay bị trói phía sau. Anh cúi đầu dùng cái móc nhỏ trên cột giúp mình kéo cái giẻ ra khỏi miệng. Sau một hồi hì hục, cuối cùng cái giẻ cũng rơi ra.

“Cô ơi! Cô ơi!” Lăng Tuấn Dương cất tiếng gọi. Đỗ Hiểu Linh chớp mắt mấy cái, dường như nghe thấy ai đó đang ở bên tai.

“Ba? Ba?” Thần trí Đỗ Hiểu Linh mơ hồ. Cô tự gọi người cha trong lòng rồi hé mắt ra.

“Cô gái, cô ổn chứ?” Lăng Tuấn Dương ghé sát mặt lại phía Đỗ Hiểu Linh.

Vừa mở mắt đã bị đối phương lạ mặt nhìn chằm chằm, Đỗ Hiểu Linh giật mình bừng tỉnh, theo bản năng thu người lại, hai tay chắn trước mặt mình.

Lăng Tuấn Dương kinh ngạc, trước mặt anh, một cô gái có nét giống Trần Du Lan, chỉ là đôi mắt linh động hơn, trong sáng hơn rất nhiều, các đường nét thanh tú đến hoàn hảo thì càng thêm hiếu kỳ.

“Cô gái, cô là ai? Tôi thấy bọn chúng bắt cô lên đây liền đuổi theo, kết quả cũng bị bắt luôn.”

Lăng Tuấn Dương có chút khổ sở nói. Lúc này Đỗ Hiểu Linh mới nhìn anh kỹ một chút, phát hiện ra đối phương quả thật bị trói phía sau, bên ngoài mặc chiếc áo khoác nhưng đã bị tuột một nửa, trên vai chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm máu đỏ liền hốt hoảng. Cô đưa tay lên nói bằng ngôn ngữ ký hiệu:

“Anh bị thương rồi?”

Lăng Tuấn Dương nhíu mày một cái. Anh vốn là bác sĩ, vừa thấy ngôn ngữ ký hiệu liền vỡ lẽ Đỗ Hiểu Linh bị câm.

“Cô không nói được? Vậy… có nghe thấy tôi nói không?” Lăng Tuấn Dương đem nghi ngờ hỏi lại vì như anh được học trong trường thì phần lớn người bị khiếm thính sẽ dẫn đến mất ngôn ngữ vì không thể nghe hiểu và học ngôn ngữ.

Đỗ Hiểu Linh gật đầu, đưa tay tiếp tục biểu thị:

“Tôi nghe được anh nói, chỉ không nói được. Anh bị thương rồi, tôi băng bó cho anh!”

Đỗ Hiểu Linh không nghĩ quá nhiều. Không cần biết Lăng Tuấn Dương vì sao lại ở chung một cái khoang thuyền với cô nhưng thấy anh bị thương cô cũng không nỡ để cho anh tiếp tục bị chảy máu.

“Được, vậy cô giúp tôi.”

Đỗ Hiểu Linh liền tiến lại Lăng Tuấn Dương. Anh mặc dù đã biết Đỗ Hiểu Linh có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhưng không nhịn được nghi hoặc. Có thể nói trường hợp bị câm mà lại không có vấn đề về thính giác vốn cực hiếm.

“A… Khá đau đó!”

Lăng Tuấn Dương bất giác kêu lên một tiếng. Đỗ Hiểu Linh tiến về phía sau lưng anh. Đám bắt cóc này dường như nghĩ thuốc mê chuốc cho Đỗ Hiểu Linh đủ để cô bất tỉnh trong thời gian dài nên không hề trói cô. Lúc này cô liền dùng tay cởi trói cho Lăng Tuấn Dương.

“Tôi có cái khăn, cô dùng nó băng tạm cầm máu giúp tôi.” Lăng Tuấn Dương vừa nói vừa dùng cái tay không bị thương lấy từ túi quần ra một chiếc khăn tay.

“Anh nhịn đau một chút.” Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu. Cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông trước mặt này có thể hiểu được ngôn ngữ của người khiếm thính.

“Không sao, cô cứ làm đi.” Lăng Tuấn Dương mím môi nói.

Rất nhanh, Đỗ Hiểu Linh dùng khăn tay quấn quanh vết thương. Miệng vết thương có chút lớn, khăn tay lại nhỏ nên cô bèn lấy chiếc khăn đang quàng trên cổ mình ra băng thêm cho anh.

“Cảm ơn cô.” Lăng Tuấn Dương cất tiếng nói.

Băng bó xong cho anh, Đỗ Hiểu Linh mới nhìn xung quanh, cô nghĩ đến ba mình, cực kỳ bồn chồn và kích động.

“Cô có chuyện gì sao?” Lăng Tuấn Dương cất tiếng hỏi. Anh là bác sĩ tâm lý nên không khó để nhận ra Đỗ Hiểu Linh không đơn thuần chỉ là lo lắng vì bị bắt lên tàu.

“Ba tôi… Tôi tới bến tàu muốn cứu ba.”

Đỗ Hiểu Linh cũng không giấu diếm. Không hiểu sao, chỉ mới gặp mặt lần đầu nhưng cô lại cảm thấy người đàn ông này có thể tin tưởng được.

“Suỵt!”

Lăng Tuấn Dương phát hiện một bóng người lướt qua bên trên vội vã ra hiệu. Anh kéo cái áo khoác choàng lại trên vai mình, che đi vết thương đã được băng bó, nhét lại giẻ vào miệng. Bàn tay vẫn để ra phía sau giả bộ như đã bị trói.

“Cô mau giả vờ ngất.”

Lăng Tuấn Dương thì thầm. Theo phản xạ, Đỗ Hiểu Linh nhanh chóng làm theo, cô trở về đúng chỗ cũ nằm xuống, nhắm mắt lại.

“Cạch.” Tiếng khoang thuyền mở ra. Cùng lúc ấy tiếng sóng đập vào mạn thuyền nghe ì oạp rõ ràng. Mặc dù nhắm mắt nhưng Đỗ Hiểu Linh có thể ngửi thấy mùi mồ hôi có lẫn thuốc lá xộc tới mũi.

“Hừm. Cô ta vẫn chưa tỉnh. Công nhận món hàng này quá xinh đẹp, bán cô ta cho động chứa sẽ kiếm được không ít tiền đâu. Nghe nói cô ta bị câm nữa, đúng là rất thú vị.”

Lăng Tuấn Dương cũng vờ bị ngất một bên, nghe mấy lời bẩn thỉu này không nhịn được nhăn mặt lại. Nhưng lúc này không phải thời cơm anh đành cố kiềm chế cảm xúc của mình lại.

“Đại ca! Tại sao đại ca lại dụ được món hàng ngon lành thế này tới đây chứ?”

Một thanh âm khác vang lên, là từ một kẻ bắt cóc khác.

“Cô ta chết bởi một chữ hiếu. Cô ta đâu biết cha cô ta vẫn đang ở nhà chờ con gái trở về chứ. Ha ha…” Tên mập cười vang nói. Hắn ta bệ vệ bước tới ngó xuống khuôn mặt đang như say ngủ của Đỗ Hiểu Linh một cái rồi nhanh chóng rời lên trên.

“Chờ thuyền cập bến, chở cô ta và cả cái tên bao đồng này đến căn nhà trong rừng gần giao với biên giới, thời cơ đến sẽ đưa chúng sang bên kia.”

“Vâng! Thưa đại ca.”



Khi bọn chúng vừa đi, Lăng Tuấn Dương vội vã đi tới bên cạnh Đỗ Hiểu Linh thì thầm:

“Lát chúng sẽ mang chúng ta tới nơi khác, cô giúp tôi buộc lại cái tay phía sau nếu không sẽ bị phát giác, nhớ buộc lỏng để tôi có thể tháo ra bất cứ lúc nào.”

Đỗ Hiểu Linh gật gật đầu.

Thuyền trôi khoảng một giờ đồng hồ nữa thì dừng lại. Quả nhiên, đúng như Lăng Tuấn Dương dự đoán, bọn bắt cóc rất nhanh đã xuống dưới khoang thuyền. Đỗ Hiểu Linh vẫn vờ vịt bất tỉnh, Lăng Tuấn Dương vì vết thương mất máu, khuôn mặt tái xám hẳn đi, cảm giác như đã vô lực không chống cự được.

“Đem nhốt chung chúng vào với nhau. Cái tên bao đồng kia chờ hôm sau có người mua nội tạng thì bán.” Một tên trong số đó nói.

Bọn chúng đưa hai người tới một căn nhà nhỏ gần đó, nhốt vào bên trong đóng cửa lại.

“Chúng mày ở lại canh chừng, tao vào trong thị trấn, trao đổi với bọn mua gái.”

“Vâng. Thưa đại ca.”

Đỗ Hiểu Linh và Lăng Tuấn Dương đều nghe thấy, không bỏ sót một chữ. Cả người Đỗ Hiểu Linh sợ muốn run lên, may mà Lăng Tuấn Dương bị trói chắn trước cô, tay anh nhẹ nhàng trấn an.

Bọn bắt cóc ngó qua cánh cửa nhỏ một lần nữa thấy Đỗ Hiểu Linh vẫn nằm đó thì nói:

“Con đàn bà đó vẫn còn bất tỉnh, anh em nghỉ chút đi. Tao đói quá rồi.”

Vừa nói chúng khóa chặt lại, cùng nhau rời lên căn phòng phía trên.

Lăng Tuấn Dương phát hiện đây là căn nhà trong rừng, phòng hai người bị nhốt là phòng chứa củi, nằm ở góc. Bọn chúng có phần chủ quan nên không thèm canh gác, chỉ khóa cửa lại.

“Này, cô gái, chúng đi rồi, nhân lúc tên đại ca không có ở đây chúng ta phải tìm cách trốn.” Lăng Tuấn Dương cất tiếng gọi.

Đỗ Hiểu Linh ngồi dậy, ánh mắt hoang mang nhìn quanh, cửa thì khóa bên ngoài, ở đây chỉ có cái cửa sổ bé bằng mắt muỗi, căn bản không thể nào qua được.

“Cô tên gì? Tôi tên Lăng Tuấn Dương, là bác sĩ tâm lý.”

Đỗ Hiểu Linh vạch ra đất tên mình. Lúc này không phải lúc tò mò xuất thân đối phương.

Đỗ Hiểu Linh quan sát hồi lâu, cuối cùng cô ra hiệu:

“Ngôi nhà này đã làm lâu rồi, lại dùng chứa củi, kết cấu mái lâu năm sẽ bị mục nhiều nhất. Chúng ta có thể theo đường đó. Anh tìm xem, phòng củi thường sẽ có rìu bổ củi, bọn chúng chủ quan nhất định không để ý.”

Lăng Tuấn Dương không ngờ được Đỗ Hiểu Linh trong tình huống này lại phân tích nhanh như vậy. Nhìn bộ dạng yếu đuối của cô hoàn toàn không nghĩ ra khi gặp sự cố cô có thể bình tĩnh đến thế, là cô gái khác sớm đã sợ đến hồn phi phách tán rồi.

“Đó anh thấy chứ? Chỗ kia có ánh sáng xuyên qua, kết cấu chỗ đó nhất định có vấn đề.”

Đỗ Hiểu Linh chỉ tay trên trần nhà. Phòng củi này trần không cao lắm, nếu chất mấy đống củi lên hoàn toàn có thể trèo lên được, quan trọng là nếu bây giờ phá mái sẽ gây ra tiếng động.

Lăng Tuấn Dương còn đang lo lắng thì cơn gió lọt qua lối thông gió thổi vào, mang theo mùi hơi nước.

“Có cách rồi, mùi hơi nước này nhất định đêm sẽ mưa. Mưa rừng mạnh mẽ, lại thêm gió núi, nếu có thêm, sấm chớp thì tốt không gì bằng.”

Đỗ Hiểu Linh nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, ánh mắt sáng lấp lánh, đưa tay ra hiệu:

“Quả nhiên anh nói đúng. Chúng ta chờ đến tối mưa sẽ hành động.”

“Ừ. Để tôi tìm rìu.” Lăng Tuấn Dương nói, lê chân đi quanh phòng tìm nhưng không thấy đâu. Quả nhiên cả hai không quá may mắn. Anh thất vọng trở lại, Đỗ Hiểu Linh không quá bi quan đưa tay ra hiệu:

“Không sao, chúng ta có thể dùng một thanh gỗ lớn đục, chỉ lo tay anh yếu, tôi sẽ hỗ trợ anh.”

Lăng Tuấn Dương lúc này hiếu kỳ về cô gái trước mặt, không nhịn được nhìn trộm cô mấy lần. Anh đánh bạo hỏi:

“Cô từ nhỏ đã bị câm hay là thế nào?”

Đỗ Hiểu Linh khá bất ngờ. Hình như từ trước đến giờ chưa bao giờ có ai hỏi cô chuyện này. Cô mơ hồ nhớ lại. rồi đưa tay ra hiệu:

“Tôi không chắc lắm, tôi nhớ khi mẹ còn sống tôi còn có thể hát thì phải.”

Lăng Tuấn Dương vừa nghe lập tức nhíu mày. Bệnh nghề nghiệp khiến anh tò mò không thôi:

“Nói như vậy là sau khi mẹ cô mất cô mới mất dần ngôn ngữ. Vậy, mẹ cô mất có gây ra cú sốc tâm lý nào không?”

Đỗ Hiểu Linh vừa nghe khuôn mặt bỗng nhiên co rúm lại, đồng tử giãn ra cực đại, toàn thân run rẩy. Những chuyện xưa cũ vì một câu hỏi này mà khiến cho nỗi ám ảnh trong lòng dâng lên.

Lăng Tuấn Dương vừa thấy thế biết mình đã hỏi trúng nút thắt trong lòng, nhưng Đỗ Hiểu Linh đang quá kích động anh vội vã lấy trong người một cái dây lắc đồng hồ:

“Bình tĩnh nào, hãy nhìn vào dây lắc, những chuyện không vui tan đi như sương…”

Lăng Tuấn Dương chầm chậm đưa Đỗ Hiểu Linh trở lại giấc ngủ. Khi đôi mắt cô nhắm lại anh cất cái con lắc đi.

“Chết tiệt, mình lại tự khơi lên vào lúc này, hy vọng cô ấy chỉ ngủ một lúc. Bệnh nghề nghiệp đúng là…” Lăng Tuấn Dương như tự rủa chính mình. Anh tựa người vào cây cốt phía sau, nhét lại cái giẻ vào miệng mình, ở đó ngắm nhìn Đỗ Hiểu Linh ngủ.

“Cô gái này… thật đặc biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.