Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi vào căn phòng nơi Lục Thiếu Quân đang nằm. Hơi men đã tan hết, anh tỉnh dậy bởi tiếng ồn ào bên ngoài khu vườn do lũ chim nhiều chuyện.
Bàn tay tê cứng một bên, Lục Thiếu Quân nhổm người dậy, phát hiện ra Đỗ Hiểu Linh ngủ gục ở bên cạnh, bàn tay đỡ lấy đầu của anh. Lục Thiếu Quân nhíu mày:
“Không lẽ cô ta làm gối cho mình cả đêm qua sao?”
Nghĩ đến đây Lục Thiếu Quân có chút cảm kích trong lòng. Từ trên khóe môi, Lục Thiếu Quân hơi mím lại, ánh mắt thoáng dao động.
Lục Thiếu Quân nhìn xuống Đỗ Hiểu Linh, phát hiện bàn tay cô vết tấy đỏ do bỏng vì bị anh gối đầu nguyên một đêm xước da ra, chỗ phồng rộp gần như mất đi cả mảng da đó, trán anh nhăn lại. Liền bên vết bỏng đó, vết cứa bởi mảnh sứ tách trà cũng há miệng, dường như hơi nhiễm trùng mưng mủ cả lên.
“Hừm! Thật không biết tự mình băng vào sao?”
Lục Thiếu Quân lẩm bẩm một bên. Anh tần ngần ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi vết thương trên tay Đỗ Hiểu Linh.
“Mặc kệ cô ta. Cố tỏ ra đáng thương cho ai xem chứ?” Lục Thiếu Quân lẩm bẩm. Mặc dù miệng nói cứng nhưng tâm tư lại dao động, có chút xót thương.
Nhìn Đỗ Hiểu Linh một hồi, Lục Thiếu Quân lại thấy cái bóng dáng gầy gò của cô mong manh cũng thật đáng thương. Tâm tư dao động hồi lâu, sau đó, anh nhẹ nhàng lách ra khỏi chỗ mình vừa nằm, chậm rãi lấy từ trong tủ y tế trong phòng bông băng và thuốc đỏ.
“Hừm. Chẳng qua là vì cô không biết tự chăm sóc lấy mình, suốt ngày tỏ vẻ đáng thương trước mặt người khác nên tôi mới giúp cô thôi. Đừng có ảo tưởng.” Lục Thiếu Quân tự nói với chính mình mà như nói chuyện cùng Đỗ Hiểu Linh vậy. Có lẽ tâm tư cao ngạo của anh không cho phép anh hạ mình làm chuyện gì đó cho đối phương.
Dáng người cao cao, Lục Thiếu Quân chỉ bước hai bước đã trở lại bên cạnh Đỗ Hiểu Linh. Anh dùng bông tăm chấm nhẹ vào thuốc đỏ, tỉ mẩn chấm vào vết thương cho Đỗ Hiểu Linh.
“A!”
Trong vô thức, Đỗ Hiểu Linh bị rát do thuốc liền kêu lên một tiếng, mặt hơi nhăn lại. Có lẽ vì mệt quá mà cô không tỉnh nổi, theo phản xạ giấu tay vào trong, tiếp tục say giấc.
Lục Thiếu Quân có chút mất kiên nhẫn, định bỏ lại, toan đứng lên, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của cô đẹp không khác gì thiên thần thì đột nhiên có chút lạc nhịp. Anh từ từ ngồi xuống, khẽ bồng cô lên, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường. Đỗ Hiểu Linh khóe môi hơi cong lên, mỉm cười mơ màng, có lẽ giấc mơ đêm qua quá đẹp cô không hề muốn tỉnh dậy.
Lục Thiếu Quân ngồi bên giường, tiếp tục thoa thuốc cho cô, sau khi thoa xong thuốc đỏ thì thận trọng dùng băng gạc quấn lại thật kỹ. Bộ dáng chăm chú và đầy ân cần.
“Hừm! Chẳng có chút ra dáng người gì cả!” Lục Thiếu Quân lầm bầm.
Sau khi băng xong tay cho cô, anh ngồi lặng lẽ một bên nhìn cô say ngủ, lòng có chút hối lỗi rồi lại thấy thật bình yên. Anh đưa tay chạm nhẹ lên đôi môi hồng của cô, cảm giác ấm ấm truyền đến tay, hơi thở đều đều, thật sự rất đẹp.
Lục Thiếu Quân đưa tay kéo ngăn kéo cất thuốc vào trong đó. Ánh mắt anh đang ôn hòa lập tức u tối trở lại.
Ánh mắt Lục Thiếu Quân gắt gao nhìn vào ngăn kéo trong phòng Đỗ Hiểu Linh, môi mím chặt lại, dường như đang kiềm chế cơn giận.
Cái khăn của Lục Tư Phàm ở trong đó, y như một sự đả kích đối với chính Lục Thiếu Quân vậy. Bàn tay anh vô thức cuộn lại, cố ngăn mình không đập xuống bàn.
“Cô ta…” Lục Thiếu Quân ngập ngừng.
“Hừm. Vẫn còn giữ cái khăn của hắn. Tinh nghĩa quá nhỉ?”
Và rồi dường như không thể kiềm chế thêm được nữa, Lục Thiếu Quân ném bông băng vào đó, anh đứng dậy rời khỏi căn phòng của Đỗ Hiểu Linh.
Khi bóng dáng của Lục Thiếu Quân rời đi không lâu, Đỗ Hiểu Linh cũng giật mình tỉnh dậy. Từ trên khuôn mặt xinh đẹp đôi hàng mi khẽ chớp.
Đỗ Hiểu Linh xoay người, phát hiện ra Lục Thiếu Quân đã rời đi từ lúc nào.
“Anh ấy đi rồi? Đi lúc nào mà mình không biết?” Đỗ Hiểu Linh tự hỏi trong lòng.
“A!” Đỗ Hiểu Linh đột ngột kêu lên trong vô thức, cô nhìn xuống bàn tay của mình, những vết thương đã được ai đó băng lại cẩn thận. Đỗ Hiểu Linh tần ngần hồi lâu nhìn vào vết băng bó trên tay mình.
“Ai nhỉ?” Đỗ Hiểu Linh khó hiểu trong lòng.
“Có khi nào là anh ấy không?” Tự hỏi câu này Đỗ Hiểu Linh đột nhiên bật cười. Cô tự cười chính mình: “Đỗ Hiểu Linh, mày nghĩ đi đâu thế? Quá ảo tưởng rồi đó! Chắc là Tiểu Thành băng lại thôi.”
Đỗ Hiểu Linh rời khỏi giường ngủ, cô gấp gọn lại chăn, hơi rượu vẫn còn vương lại, môi cô khẽ mím lại, có chút vui vẻ dâng lên trong lòng.
“Mẹ Hiểu Linh! Mẹ Hiểu Linh!” Tiếng Tiểu Thành chạy vào trong phòng hân hoan chào mẹ.
Đỗ Hiểu Linh dang tay ra ôm lấy con trai vào lòng. Từ trên khuôn mặt xinh đẹp mắt lấp lánh hạnh phúc.
Tiểu Thành ôm lấy mẹ mình, cậu bé líu lo như chim hót:
“Mẹ Đỗ Hiểu Linh! Con muốn ăn trứng ốp la mẹ làm cơ!”
Đỗ Hiểu Linh bật cười, cô rất muốn nói với con là mẹ sẽ làm cho con ăn nhưng vì không nói được, cô chỉ đành xoa đầu Tiểu Thành gật đầu đồng ý.
Tiểu Thành ôm lấy tay mẹ rồi kéo tay mẹ đi ra bên ngoài. Bất chợt cậu bé cầm lấy tay của mẹ thì phát hiện tay đã được băng lại.
“Mẹ! Tay mẹ làm sao vậy?”
Đỗ Hiểu Linh giật mình đứng lại. Cô nhìn con trai mình với vẻ mặt khó hiểu.
“Không phải Tiểu Thành băng lại thì là ai cơ chứ?” Dù tự hỏi nhưng Đỗ Hiểu Linh cũng không thể nào tìm ra được lời đáp.
Tiểu Thành cầm lấy tay mẹ, gắt gao nhìn vào vết băng bó, cậu bé hỏi:
“Mẹ! Mẹ có đau lắm không?”
Đỗ Hiểu Linh ngồi xuống, cầm tay con trai mình cười cười lắc đầu. Trong đầu mông lung không biết cuối cùng ai là người giúp cô băng bó.
“Có thật là mẹ không đau không? Băng nhiều thế này mà!”
Đỗ Hiểu Linh lúc này đang không tập trung, cô không nghe rõ lời Tiểu Thành nói gì, tâm trạng vẫn còn vẩn vơ ở đâu đó. Thấy thế, Tiểu Thành lo lắng:
“Mẹ đau quá sao? Đúng là mẹ đau quá rồi!”
Nghe cậu bé rối rít Đỗ Hiểu Linh mới tỉnh hồn lại, cô vội vã cúi xuống xác nhận với con trai bằng một nụ cười. Lúc bấy giờ cậu bé mới yên tâm.
“Con nghĩ lại rồi! Con sẽ nhờ bà Cố Tiểu Mạn nấu cho con, tay mẹ đang đau mẹ ngồi đi!”
Nói xong thì Tiểu Thành kéo tay Đỗ Hiểu Linh bắt ngồi xuống nhất định không cho làm gì cả. Đỗ Hiểu Linh cũng không muốn phiền lòng con trai, ngồi yên nơi con mình chỉ định, Tiểu Thành cũng lấy làm hài lòng. “Ông cụ non” của Đỗ Hiểu Linh vô cùng vui vẻ.
“Đỗ Hiểu Linh! Cô có ở đó không?” Bất chợt một tiếng nói vang lên từ bên ngoài cổng.
Theo phản xạ, Đỗ Hiểu Linh đứng lên. Tiểu Thành cũng theo đó nhíu mày lại, cậu bé nhìn hướng ra ngoài cổng.
“Bác Tư Phàm? Cháu chào bác Tư Phàm!”
Đỗ Hiểu Linh vừa thấy con trai gọi tên Tư Phàm thì trán nhăn lại, hai tay vô thức cầm chặt vào nhau, có phần sợ hãi.
Mỗi lần gặp Lục Tư Phàm là không có chuyện gì tốt đẹp cả. Nghĩ đến bộ dáng tức giận của Lục Thiếu Quân, Đỗ Hiểu Linh lại lo lắng.
“Tiểu Thành à? Mẹ Hiểu Linh có đó không cháu?” Lục Tư Phàm thấy Đỗ Hiểu Linh ở trong nhà không xuất hiện thì ngồi xuống đón lấy Tiểu Thành để hỏi.
Từ trong nhà, Đỗ Hiểu Linh bối rối không thôi. Cô rất sợ Lục Tư Phàm sẽ lại gây khó dễ muốn đưa cô lên nhà chính họ Lục, xa Tiểu Thành. Đỗ Hiểu Linh lòng tràn lên cảm giác lo lắng, bất an.