Ngay sau đó, hai vệ sĩ ở bên ngoài nhanh chóng tiến tới, hai tay xốc nách Đỗ Hiểu Linh mang đi. Động tác thô bạo, một chút cũng không hề thương xót.
Từ trong nhà, Hạ Quân Dao là người làm trong nhà giật mình thon thót, nhìn Đỗ Hiểu Linh bị lôi đi thương xót vô cùng mà không dám lên tiếng. Tô Tố Như là người phụ nữ cay nghiệt thế nào, hào môn thế gia đất Giang Thành này đều biết rõ, kể cả những người làm trong nhà cũng nghe tiếng mà biết thân biết phận không ai dám phật ý.
Đỗ Hiểu Linh hai mắt ầng ậng nước. Cô nhìn về phía con trai đang ra sức quẫy đạp, miệng không ngớt gọi mẹ:
“Mẹ! Con muốn mẹ cơ! Trả mẹ cho con. Con muốn mẹ. Bà nội ác lắm. Mẹ ơi! Hu hu!”
“Đánh cô ta, gia pháp đâu? Dùng gia pháp. Để xem con hồ ly này còn tác oai tác quái dậy hư Tiểu Thành nữa hay không?”
Tô Tố Như tức giận gào lớn, bà ta theo chân hai vệ sĩ vào cái hầm kho của nhà họ Lục, nơi mà mùi ẩm mốc không thể nào át đi mùi máu tanh của những trận đòn và những cuộc thanh trừng dòng tộc.
“Nhét cái giẻ vào mồm cô ta. Tôi không muốn nghe mấy tiếng ú ớ.”
Tóc của Đỗ Hiểu Linh xổ tung ra, khuôn mặt kinh hoàng. Mỗi lần bị đưa xuống đây là một lần cô thân tàn ma dại. Huống chi trận đòn đêm qua vẫn còn rớm máu trên da thịt.
Lục Thiếu Quân không có ở nhà, nếu có ở nhà anh cũng không quản nhiều. Anh cơ bản không mấy khi để ý tới cô. Đối với anh cô chỉ là công cụ tình dục không hơn không kém. Chỉ khi có men rượu, anh mới mò vào phòng để thỏa mãn ham muốn của mình. Còn cô sống thế nào, bị đối xử tàn nhẫn ra sao, anh không hề bận tâm.
“Đánh! Đánh mạnh vào!”
Tiếng gay gắt vang lên trong căn hầm. Đỗ Hiểu Linh mặc dù bị đánh, tóc rũ xuống nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cửa căn hầm. Cô lo sợ, lo sợ cho con trai mình, sợ thằng bé bị Đỗ Tuyết Kỳ làm tổn thương.
Nhưng, cô hoàn toàn bất lực, phó thác số phận mình vào tay người nhà họ Lục. Không biết nói, cô không thể lên tiếng đòi một tiếng công bằng, mà có biết nói, thì thân cô thế cô, mẹ đã mất từ sớm, dì ghẻ mẹ của Tuyết Kỳ coi cô còn không bằng rơm rạ sao có thể cho cô cuộc sống tốt cho được.
Cuộc đời này của cô thật sự đáng hận.
Lúc này cô đã bị đánh đến mức chính mình đau đến lịm đi không còn biết trời đất là gì nữa.
Trên tầng trên, Tiểu Thành bị Đỗ Tuyết Kỳ lôi vào bên trong phòng đóng chặt cửa lại. Tiểu Thành thấy thế càng khóc lớn:
“Trả mẹ Hiểu Linh đây! Trả mẹ Hiểu Linh cho con. Con muốn mẹ Hiểu Linh cơ...hu hu…”
Lúc này không có ai, khuôn mặt đoan trang thường thấy của Đỗ Tuyết Kỳ gần như là biến mất, thay vào đó, hai mắt trợn lên, trắng dã, miệng nghiến răng kin kít thật sự dọa người.
Cô ta ép sát Tiểu Thành vào trong góc, đôi mắt đầy hăm dọa, tiếng nói rít qua kẽ răng không hề lớn giọng nhưng mang theo ác ý:
“Im chưa? Bây giờ không có bà nội bênh mày nữa đâu! Im ngay trước khi tao nhét giẻ vào miệng mày.”
Tiểu Thành đang khóc, bị mấy lời này cùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia khiến cho nín bặt. Hai mắt cậu bé mở lớn, theo bản năng tìm đường thoái lưu vào góc tường nhưng vô vọng, ở đây chính là góc phòng rồi.
“Hức…”
Tiểu Thành khẽ nấc lên. Đỗ Tuyết Kỳ tiến sát vào hơn, hai tay đặt trên vai cậu bé, cô ta còn chẳng thèm dùng sức đã khiến cậu bé ở yên đó, cả người run lên bần bật đầy sợ hãi.
Bình thường, có sự che chở của bà nội, Đỗ Tuyết Kỳ dù không ưa gì Tiểu Thành nhưng căn bản phải diễn một vở dâu hiền, vợ thảo, là người mẹ đầy yêu thương con cái. Nhưng lúc này không có ai, lại thêm Tô Tố Như vừa mới cho phép cô ta mang Tiểu Thành lên đây, cô ta không muốn diễn nữa, mang hết sự ganh ghét của mình trút lên đứa bé. Đương nhiên, cô ta không dại mà động tay động chân, để lại dấu vết trên người Tiểu Thành vậy nên cô ta chỉ có thể dùng lời nói mà đe dọa.
“Mày nói lại tao nghe ai mới là mẹ mày?”
Ánh mắt thâm độc của Đỗ Tuyết Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang run rẩy của Tiểu Thành, cậu bé lí nhí:
“Mẹ Tuyết Kỳ...còn có mẹ…”
“Gì?”
Đỗ Tuyết Kỳ lập tức trừng mắt, cô ta hỏi lại:
“Mày vừa nói gì? Còn ai nữa?”
Tiểu Thành quét ánh mắt sợ hãi một lượt trên khuôn mặt của Đỗ Tuyết Kỳ, tâm hồn non nớt của cậu bé sao có thể hiểu được dụng ý trong lời nói ấy.
“Còn...còn mẹ Hiểu Linh…”
Tiểu Thành rụt rè nói. Nhưng ngay lập tức lời nói đã bị phản bác lại:
“Câm mồm! Con câm đó chỉ là người hầu trong cái nhà này thôi mày hiểu chưa? Nó không phải mẹ mày. Mày nhớ chưa?”
Miệng Tiểu Thành méo xệch đi, lắp bắp không nói lên tiếng, cậu bé còn quá nhỏ, mới có bốn, năm tuổi không thể nào phản kháng.
Nhưng dù không phản kháng thì Tiểu Thành vẫn ương ngạnh không đồng tình. Cậu bé chỉ nấc lên mấy tiếng mà không đáp.
“Sao mày không trả lời tao? Tao hỏi mày nhớ chưa?” Đỗ Tuyết Kỳ lại hung hăng xông đến, hai bàn tay bóp chặt vào vai, nơi huyệt trung phủ (*) khiến cho Tiểu Thành đau điếng.
“Á...đau!”
Tiểu Thành kêu khẽ nhưng vẫn nhất mực không đáp lời. Đỗ Tuyết Kỳ nhăn mặt lại, hai mắt vẫn trừng trừng:
“Mày được lắm, mày cứ ương bướng như thế thì mày chỉ khiến cho Đỗ Hiểu Linh chết sớm hơn thôi!”
“Đừng, đừng mà, mẹ Hiểu Linh… Con sẽ mách ba...”
Tiểu Thành nghe thấy tên mẹ Đỗ Hiểu Linh lập tức phản ứng vừa như cầu xin, vừa như sợ hãi lại thêm một chút cảnh cáo.
Đỗ Tuyết Kỳ nghe thấy cậu bé nhắc đến Lục Thiếu Quân mặt thoáng biến sắc, thằng oắt này vậy mà cũng không phải dạng vừa, dám lấy ba ra uy hiếp cô ta. Nghĩ vậy, Đỗ Tuyết Kỳ hít một hơi thật dài, cố gắng bình tĩnh cất tiếng nhưng lời nói vẫn rít qua kẽ răng:
“Mày cũng ghê gớm đó. Được rồi, nếu muốn con Hiểu Linh đó sống thì mày phải ngoan ngoan nghe lời. Hiểu chưa?”
Đỗ Tuyết Kỳ biết cứng quá với Tiểu Thành không phải là cách, sợ sẽ phản tác dụng nên cô ta không ép Tiểu Thành phủ nhận quan hệ với Đỗ Hiểu Linh nữa. Nhưng cô ta lại dùng chính điều này thành điều kiện uy hiếp cậu bé. Đỗ Tuyết Kỳ đổi giọng.
“Được rồi, Tiểu Thành ngoan, chỉ cần con ngoan, Đỗ Hiểu Linh sẽ sống tốt. Nếu không, Đỗ Hiểu Linh sẽ bị bà nội đuổi ra khỏi nhà. Nhớ chưa?”
Thanh âm mặc dù đã bớt đi tiếng gằn nhưng vẫn lộ ý uy hiếp rất rõ. Đỗ Tuyết Kỳ đảo mắt một cái nhắc nhở:
“Tiểu Thành, nếu như con nói bất kỳ điều gì với ba thì Đỗ Hiểu Linh sẽ bị đuổi, con không muốn thế đúng không?”
Tiểu Thành mặt đã bớt trắng hơn, cậu bé gật đầu lia lịa.
Lúc này, ở dưới nhà truyền tới thông báo:
“Bà chủ, mợ chủ, có phu nhân nhà họ Lãnh tới ạ!”
Đỗ Tuyết Kỳ vừa nghe thấy thế hai mày cau lại, rồi rất nhanh cô ta buông tay Tiểu Thành ra, mắt vẫn lừ cậu bé một cái rồi nói:
“Nhớ kỹ những gì vừa rồi, nếu không Đỗ Hiểu Linh sẽ chết rất thê thảm. Giờ thì ở nguyên đây, cấm có giở trò.”
Nói rồi cô ta đóng sập cửa lại, bước xuống dưới lầu. Mà lúc này Tô Tố Như ở dưới căn hầm cũng nhận được tin Lãnh phu nhân tới bà ta nguýt dài một cái, ném cái roi da xuống đất rồi hừ lạnh:
“Tạt nước cho nó tỉnh đi.”
Nói xong thì bước lên khỏi căn hầm.
Đến tối, Đỗ Hiểu Linh đã được thả ra, toàn thân là những vết đòn còn chưa kịp tím lại, vẫn lằn đỏ rớm máu, hai má miệng sưng vù, mắt cũng thế.
Đỗ Hiểu Linh tập tễnh bước vào phòng bếp cùng Hạ Quân Dao dọn cơm cho cả nhà. Hạ Quân Dao vừa nhìn thấy cô không nhịn được xót xa nhưng chẳng dám nói gì, âm thầm giúp đỡ Đỗ Hiểu Linh những việc cần dùng sức.
Lục Thiếu Quân cũng đã về tới nhà. Anh mệt mỏi vào thẳng thư phòng. Thư phòng của anh trước giờ người ngoài không được phép vào. Trong nhà anh chỉ cho phép Đỗ Hiểu Linh, Tuyết Kỳ là có thể đi vào đó dọn dẹp thôi. Nhưng anh lại chán ghét sự phiền phức của Tuyết Kỳ nên ngồi ở ghế salon anh gọi lớn:
“Đỗ Hiểu Linh, nước!”
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe thấy vội vàng mang trà lên, cái chân bị thương đi lại có chút khó khăn, khuôn mặt cũng đầy vết tích của trận đòn.
Khi cô xuất hiện trước mặt anh, Lục Thiếu Quân liếc qua một cái. Đỗ Hiểu Linh bắt gặp ánh mắt này, trong một khoảnh khắc cô muốn bật khóc nghĩ rằng anh bận tâm.
Nhưng anh lại nhăn mặt lại hừ một tiếng:
“Thật mất khẩu vị!”
Đỗ Hiểu Linh hai hàng nước mắt không ngăn được trào ra. Cô đau lòng không thôi, trái tim như đang có ngàn mũi tên đâm vào. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau từ câu nói này mang lại.
Cô đã sinh con cho anh, lẽ ra cô mới là vợ anh. Vì yêu anh, lại thương con, cô chấp nhận tới nhà họ Lục thành người hầu cơm bưng nước rót cho nhà họ Lục, là công cụ tình dục của anh, nhưng đổi lại anh lại tàn nhẫn đến vậy.
Những giọt nước mắt này của cô không qua được mắt Lục Thiếu Quân, anh quát:
“Mẹ kiếp! Khóc cái gì? Làm như oan ức lắm không bằng. Cô thử nghĩ lại xem cô dùng cách gì bò lên giường tôi?”
Đỗ Hiểu Linh toàn thân như bị điểm huyệt, cô ngước lên nhìn vào đôi mắt chán ghét của Lục Thiếu Quân không ngừng lắc đầu. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự lạnh lùng đến tàn nhẫn:
“Hừm… Đúng là… rác rưởi. Cút ra khỏi đây đi! Tôi đúng là úng não rồi mới mang cô về. Nếu không phải…”
Lục Thiếu Quân lấp lửng nói đến đây thì dừng lại. Cái vế sau là nỗi đau sâu kín nhất trong lòng anh mà anh chưa từng muốn bày tỏ với ai, cũng không muốn thừa nhận.
Đỗ Hiểu Linh ôm lấy lồng ngực của mình, đè nén nó lại để cổ họng không bật ra những tiếng ú ớ khó nghe. Cô vội vàng ra khỏi thư phòng với đôi chân đau đớn. thương tích.