Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 28: Chương 28: Thất bại trong tình yêu




Châu Âu, nước P.

Trong căn phòng được trang trí theo phong cách hoàng gia châu Âu, ngoài bệ của sổ, một cô gái mái tóc ngang lưng, buộc cao lên, đôi mắt trong sáng, mặc một bộ đồ đen đang ném một cái túi xuống.

“Chị Du Lan, cô thế này thì em sẽ bị ông chủ đuổi việc mất.”

Bên cạnh, một cô gái nhỏ luống cuống, khuôn mặt khổ sở nỗ lực thuyết phục.

“Tuyết Nhu, lát chị đi, em uống hết cốc nước kia, đảm bảo không ai đuổi việc em.” Trần Du Lan vừa nói, vừa chỉ vào cốc nước trên bàn.

“Thứ này là gì?” Khương Tuyết Nhu có phần không hiểu hỏi.

“Thuốc ngủ. Ba chị có hỏi, em nói chị lừa em cho em uống thuốc ngủ, như vậy sẽ không ai có thể mắng em được nữa.” Trần Du Lan nói nhanh, vừa nói vừa đưa tay buộc chặt cái dây được bện từ vải rèm cửa vào một cái tủ.

Khương Tuyết Nhu khuôn mặt vẫn đầy lo lắng nói:

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì? Không lẽ em muốn cản chị chạy đi vì tình yêu của mình sao?” Trần Du Lan nói, mỉm cười trấn an Khương Tuyết Nhu.

Du Lan lau mồ hôi trên trán, ngẩng mặt lên, lộ ra một cái cổ cao trắng ngần. Dưới ánh sáng mờ tỏ, khuôn mặt nhỏ ấy càng tinh xảo tuyệt đẹp.

Trần Du Lan cầm cốc nước tiến về phía Khương Tuyết Nhu, không chờ đối phương nói thêm gì lập tức đưa lên miệng cô bé giúp việc. Khương Tuyết Nhu miễn cưỡng nuốt xuống.

“Tốt. Vậy chị đi đây.”

Nói xong lời này, Trần Du Lam đu dây đi xuống. Đêm đã về khuya lắm, mọi người trong biệt thự đã đi ngủ cả, không ai phát giác. Cô ta nhanh lẹ ôm cái túi biến mất giữa những cây cối xum xuê trong vườn.

….

Trần Du Lan tới một khu nhà, nơi đây là khu ký túc xá của nghiên cứu sinh, tìm tới một căn phòng trên tầng sáu, bấm chuông:

“Lăng Tuấn Dương!”

Từ bên trong cửa, một người đàn ông khuôn mặt thư sinh, mái tóc phủ xuống trán, cặp kính mắt đeo trên mũi càng làm cho anh thêm vẻ trí thức. Thấy Trần Du Lan, Lăng Tuấn Dương giật mình:

“Du Lan, sao lại là em?”

Trần Du Lan không đáp, cô lách người qua mặt Lăng Tuấn Dương, vô tư bước vào bên trong căn hộ y như nhà mình vậy.

“Em bỏ nhà đi rồi. Anh có thể chứa chấp em mấy ngày không?”

Lăng Tuấn Dương cau mày lại, có chút bất lực khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, anh thở dài.

“Du Lan, nếu thấy em mất tích, chú Trần nhất định lật tung cái thành phố này lên mà tìm, đương nhiên sẽ tìm ở chỗ của anh đầu tiên.”

Trần Du Lan nghe thấy thế vui vẻ hẳn, cô ta tiến lại phía Lăng Tuấn Dương mà nói:

“Vậy anh cũng biết trong lòng em anh quan trọng thế nào rồi đấy. Tuấn Dương, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình cảm của em anh không thể đáp lại một chút nào sao?”

Lăng Tuấn Dương thở dài, nhìn vào trong đôi mắt lấp lánh của Trần Du Lan anh nói:

“Em đã biết rồi mà.” Lăng Tuấn Dương thực tình thẳng thắn rất nhiều lần rồi nhưng mà Trần Du Lan vẫn cố tình không hiểu.

“Anh thật sự không có chút tình cảm nào cho em sao?” Trần Du Lan hai mắt long lanh như sắp khóc, trên khuôn mặt xinh đẹp nét buồn đã bao phủ.

Lăng Tuấn Dương đứng lên khỏi vị trí đó, anh tiến về phía giá sách của mình chầm chậm dọn.

“Tình cảm của anh đối với em chỉ đơn thuần là tình bạn, tình anh em, hoàn toàn không có bất kỳ một cơ hội nào để tiến triển lên thành thứ tình cảm khác. Anh hy vọng đây là lần cuối cùng anh phải nói những điều này. Nếu như em vẫn cố chấp, sợ rằng đến làm bạn cũng không được.”

Nước mắt tràn ra giữa hai hốc mắt của Trần Du Lan, cô ta khóc nấc lên thành tiếng. Lăng Tuấn Dương không có vẻ gì là muốn an ủi, vẻ như anh cũng đã quá mệt mỏi rồi vậy.

“Em về nhà đi, anh sẽ gọi cho chú Trần để cho người đón em về. Chỗ của anh em không thể ở lại được bởi vì ngày mai anh đã dọn đi rồi.”

Trần Du Lan nghe lời này lập tức nín bặt. Cô ta lúc này mới nhìn quanh một vòng căn hộ phát hiện ra Lăng Tuấn Dương quả thật đang dọn đồ. Cô ta vội vã hỏi:

“Anh định đi đâu?”

“Anh đi theo chương trình tu học của trường, sẽ di chuyển nhiều nơi và không có cố định.”

Lăng Tuấn Dương nói mấy lời như không muốn Trần Du Lan dò hỏi điểm đến để mà lẽo đẽo làm cái đuôi sau lưng vậy.

“Vậy là anh chạy trốn em sao?” Trần Du Lan đau lòng nhíu mày nhìn anh.

Lăng Tuấn Dương không quay đầu nhìn lại, đáp:

“Hừm. Tùy em nghĩ thôi. Mỗi người đều có mục tiêu của riêng mình. Anh không muốn trói buộc mình trong viện nghiên cứu sinh này. Và rồi thì anh thật sự cũng muốn lập gia đình rồi, chuyến đi này, biết đâu lại se duyên cho anh.”

“Anh đi thì đi cần gì nói lời quá quắt như vậy?” Trần Du Lan khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp.

“Anh nghiêm túc.” Ánh mắt Lăng Tuấn Dương cực kỳ kiên định, thậm chí một chút dao động cũng không có.

Từ vị trí đứng của mình, Trần Du Lan tức giận ném chiếc túi vào mặt anh, gào khóc lao ra khỏi căn hộ.

Lăng Tuấn Dương không đuổi theo.

…..

Cách nhau nửa vòng trái đất, nơi Lục Thiếu Quân đang ở là buổi sáng. Nắng nhảy nhót xuyên qua tán lá, rọi vào trong thư phòng, nơi Lục Thiếu Quân đang an tĩnh ngồi bên bàn đọc sách.

Đỗ Hiểu Linh có chút mất hồn nhìn anh, cô lấy hết can đảm tiến đến vỗ nhẹ vai ra hiệu:

“Anh có muốn uống trà không?”

Lục Thiếu Quân ngẩng mặt lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt linh động đang chăm chú nhìn mình ngập ngừng giây lát:

“Được.”

Đỗ Hiểu Linh nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng, khác với vẻ ủ rũ thường ngày, hôm nay tâm trạng cô rất tốt, cả người như bừng sức sống vậy.

“Reng… Reng....” Một hồi chuông đổ dài phá vỡ sự yên lặng của căn phòng nơi Lục Thiếu Quân đang ngồi.

Lục Thiếu Quân nheo mắt nhìn ra, anh cầm chiếc điện thoại di động lên liếc nhìn màn hình. Vừa thấy cái tên hiển thị ở đó, ánh mắt anh sáng bừng lên.

“Du Lan!” Tiếng Lục Thiếu Quân như reo vui.

“Anh Thiếu Quân! Hức… Anh Thiếu Quân.” Trần Du Lan nói với giọng say xỉn.

Lục Thiếu Quân ánh mắt phủ một tầng sương, u tối đi mấy phần, anh vội vàng hỏi:

“Du Lan, em uống rượu sao? Có ai ở đó với em không?”

Thanh âm từ bên kia truyền đến rất ồn, dường như là đang ở một quán bar với những tiếng nhạc xập xình.

“Anh Thiếu Quân, Tuấn Dương đi rồi… anh ấy đi thật rồi… Năm đó em bỏ lại tất cả mơ ước của mình chạy sang nước P với anh ấy. Nhưng mà em vẫn không thể có được trái tim anh ấy. Bây giờ, anh ấy lại lần nữa rời đi… còn không cho em biết điểm đến. Có phải… có phải em nên… nên bỏ cuộc rồi không?”

Lục Thiếu Quân bất an không thôi, anh không ngừng an ủi:

“Du Lan, em đừng khóc, em đang ở đâu để anh báo người bên đó tới đón em. Đừng khóc…”

“Sao em có thể không khóc được chứ? Tuấn Dương… Tuấn Dương anh ấy không yêu em.” Trần Du Lan khóc nấc lên.

Lục Thiếu Quân sầm mặt lại, cái tên Lăng Tuấn Dương là nỗi tức giận bao lâu nay của anh.

“Du Lan, hắn không xứng với tình cảm của em. Hắn không yêu em thì có anh yêu em. Anh đã yêu em tròn mười lăm năm, từ khi chúng ta bắt đầu trưởng thành. Em đừng vì hắn mà đau khổ. Em đau khổ anh còn đau hơn em ngàn lần.” Tiếng Lục Thiếu Quân cũng đầy thâm tình, những lời này anh cũng đã muốn nói rất lâu rồi.

Đỗ Hiểu Linh đã tới đến cửa, từng lời Lục Thiếu Quân nói cô đều nghe hết. Trong lòng, chút yên bình phút chốc bỗng lại lăn tăn như sóng, tim cô lặng lại, lồng ngực co rút kịch liệt.

“Hóa ra… trong lòng anh vẫn luôn yêu một người khác.” Đỗ Hiểu Linh cay đắng tự nhủ.

Lục Thiếu Quân không hề phát giác Đỗ Hiểu Linh đã ở phía sau, anh tiếp tục nói, hốc mắt cũng đỏ cả lên:

“Du Lan, cầu xin em, trở về đi. Anh sẽ buông bỏ tất cả để ở bên em. Anh sẽ trở thành bất cứ người nào em muốn, chỉ cần em trở về, cho anh cơ hội để được bên em, xin em đấy, đừng vì hắn mà đau khổ nữa.”

Đỗ Hiểu Linh không khóc, mặc dù vô cùng đau lòng. Có lẽ đứng hơi lâu, tay cô hơi mỏi nên tách trà nóng trên tay bất ngờ bị đổ xuống, Đỗ Hiểu Linh bị nóng, giật mình “A” một tiếng.

Lục Thiếu Quân ngay lập tức quay lại, khuôn mặt đang tột cùng đau khổ, có thể thấy viền mắt vẫn đỏ như mới khóc nhìn Đỗ Hiểu Linh cau mày. Đầu dây bên kia cũng đã gác máy.

“Cô nghe thấy gì rồi?”

Đỗ Hiểu Linh lúng túng lắc đầu. Nhưng xem chừng Lục Thiếu Quân hoàn toàn không tin cô. Anh tiến lại, tức giận vô cùng:

“Cái nhìn này của cô là sao? Thương hại tôi? Có phải cô đang thương hại tôi hay không?”

Đỗ Hiểu Linh không chắc ánh mắt mình bộc lộ gì, nhưng đối diện với sự tức giận của Lục Thiếu Quân cô luống cuống xua tay, nỗ lực thanh minh:

“Không, không phải đâu. Tôi chưa nghe thấy cái gì hết.”

“Tôi cấm cô, cấm cô nhìn tôi với đôi mắt ấy, biết không? Chuyện hôm nay, bất kể cô nghe thấy gì vĩnh viễn không được để người khác biết nhớ chưa?”

Lục Thiếu Quân có phần kích động. Tình yêu đối với Trần Du Lan là nỗi đau sâu kín của anh, là sự thất bại thảm hại của anh, anh không muốn bất cứ ai thấy mình thảm bại như vậy bao gồm cả Đỗ Hiểu Linh.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.