- Này dậy... uống thuốc...
Đang còn mơ màng say kê, nghe tiếng ai đó kêu tôi choàng mở mắt. Trước mặt tôi, Phong đang đứng nhìn tôi, trên tay anh là tô gì đấy nóng hổi còn nhìn ra được khói đang bốc lên. Uể oải toàn thân, tôi xoay đầu vào trong, muốn ngủ tiếp.
Lim dim vài giây lại bị Phong sốc dậy, anh càm ràm:
- Cô ngủ thành heo à, dậy đi ăn chút cháo rồi uống thuốc.
Tôi ngồi dậy trong tư thế mệt mỏi, vỗ vỗ vào đầu mấy cái, tôi hỏi:
- Cháo gì vậy, tôi không thích ăn cháo.
Phong ngồi kế bên tôi, anh một tay bưng tô cháo, một tay đánh cháo lên xuống cho mau nguội. Cũng không quên lầm bầm làu bàu:
- Tôi nấu, cô ăn đi, không về mất miếng thịt nào cô lại ong ong là tôi bỏ đói cô.
Tôi bĩu môi nhưng trong lòng vẫn thấy dễ chịu, chí ít “chồng” tôi cũng không đến nỗi tệ. Ô bây giờ còn nấu cháo cho tôi nữa này, kiểu này thì tôi thương anh mất.
Phong đưa tô cháo đến trước mặt tôi, anh nói:
- Cầm lấy, tự múc ăn đi.
Ngửi ngửi mùi cháo, mùi cũng thơm đấy. Nhưng mà lâu lâu có dịp, hành anh ấy một chút xem sao.
- Ui tay tôi đau quá không nhấc nổi luôn nè.
Phong thấy tôi than thở, anh dè dặt nhìn nhìn:
- Tay bị gì?
- Chắc bị đánh trúng rồi, hôm qua không đau mà hôm nay sao đau dữ vậy nè. Huhu.
Tôi diễn ghê lắm, ôm tay coi bộ muốn lăn lộn. Phong có vẻ tin, anh rút tô cháo về, múc một muỗng thổi thổi mấy cái rồi đưa đến miệng tôi. Giọng anh không ngọt không nhạt, nói:
- Hả miệng ra, ăn đi.
Tôi liếc mắt kiểu uất ức nhưng trong lòng lại đang cười như điên, cái cảm giác được trai đẹp hầu hạ sướng phải biết.
- Từ từ thôi, anh đút nhanh quá tôi ăn phỏng hết lưỡi bây giờ.
Phong lại nhìn tôi, gương mặt nam thần có chút muốn co giật, thái độ này là thái độ không vui. Nhưng mà kệ, tôi vui là được.
Dằn co mười mấy phút tôi cũng ăn hết tô cháo hành không có thịt thà gì, chưa bao giờ ăn cháo
thấy ngon đến như vậy. Nhỏ đến lớn có bệnh cũng một mình tự nấu tự ăn, ba mẹ tôi bận đi đánh bài nên chẳng bao giờ đút tôi ăn kiểu này. Phong...có lẽ là người đầu tiên chăm sóc tôi kỹ càng khi tôi bệnh. Ơn này, tôi sẽ nhớ.
Thấy tôi nhìn anh chăm chú, anh cười đểu, nói:
- Gì, cảm động hả. Thôi dẹp đi, tôi thương tôi thôi, cô mà bệnh thì tôi mệt.
Tôi lại vênh mặt:
- Thế... cho nên...
Phong ậm ừ:
- Cho nên tôi phải chăm sóc cô tránh cho bản thân tôi mệt.
- À thì ra vậy.
Thấy tôi vẫn ngồi ngốc Phong đang tách thuốc trên bàn cho tôi, anh đưa đến trước mặt tôi, lèm bèm:
- Cô bệnh mà tôi mệt, uống nhanh đi, tôi đưa cô về.
Tôi gật gật đầu, bây giờ hơn 2 giờ chiều rồi, về kịp cơm chiều là hợp lý nhất.
Uống thuốc xong Phong đưa tôi về lại nhà, lúc đi đi ngang qua trạm xá khi tối. Tôi cũng buồn nên pha trò cho vui:
- Cái trạm xá này đập luôn cho rồi, dân bệnh mà đóng cửa đi ngủ. Lỡ người ta muốn đi đẻ thì sao trời, không lẽ nín đẻ chờ mấy bà này dậy hả?
Phong tập trung lái xe, anh không nhìn về tôi nhưng vẫn góp miệng:
- Con tôi sẽ không đẻ ở đây, cô yên tâm.
Cô yên tâm? Ủa ý gì đây, là sao tôi không hiểu?
Suốt dọc đường về tôi cứ suy nghĩ mãi về câu Phong nói khi ngang trạm xá. Là anh ta nói tôi sẽ không đẻ ở đó hay là anh ta sẽ không cho vợ anh ta sinh con ở đó? Khoan. Cả hai đều là tôi mà, đúng không nhỉ? Ôi hôm nay tên Phong làm tôi hoang mang quá, lại còn “cô yên tâm” nghe oách xà lách ghê.
________..._______
Lúc về đến nhà đã gần 4 giờ chiều, Phong lái xe vào garage xe sau đó đưa tôi lên phòng. Lúc vào nhà gặp anh Ba Thành mới từ phòng của ba chồng tôi ra. Thấy tôi, anh Ba lo lắng, hỏi han:
- Em dâu, thấy sao rồi, khỏe chưa?
Tôi gật đầu, cười nói với anh:
- Dạ em khỏe, không sao đâu anh Ba đừng lo.
Anh Ba gật gật đầu, anh lại nhìn lên Phong, thấy Phong vẫn không nói câu gì. Anh Ba mới hỏi:
- Phong, ba tìm em, muốn mở công ty riêng sao không nói anh với ba. Mà mở công ty làm gì, vào công ty nhà mình làm có phải tốt hơn không?
Mở công ty sao, Phong muốn gầy dựng sự nghiệp cho riêng mình à?
Phong nắm lấy khủy tay tôi, anh đáp lại anh Ba Thành:
- Ba tìm em làm gì?
- Anh không biết, em vào hỏi ba đi.
Phong hừ hừ vài tiếng, tôi đứng kế anh nên biết anh rất không vui. Nói với Phong xong, anh Ba Thành lại quay sang tôi, gương mặt anh nhu hòa dễ chịu chứ không giống với khi nãy nói chuyện với Phong.
- Em dâu lên phòng nghỉ đi, bệnh chắc khó chịu lắm. Có gì thì nhớ xuống nói chị Thắm, nghe em.
Tôi cười cười gật đầu cảm ơn anh Ba, nói ra thì anh chồng này cũng tốt, từ đầu đến cuối đối xử với tôi rất dễ chịu.
Anh Ba đi rồi, Phong lại quay về bộ dáng cà lơ phất phơ, anh nắm tay tôi, kéo tôi lên phòng. Thấy anh không vô tìm ba chồng, tôi mới hỏi:
- Ba tìm anh mà, anh xuống ba đi, tôi tự đi lên được.
Phong vừa đi vừa nói:
- Không quan trọng.
Tôi nheo nheo mày, mắt nhìn về phía Phong. Cảm giác của tôi cho tôi biết được rằng Phong mỗi khi đối mặt với gia đình anh thì anh có bộ dáng khác, mỗi khi không có ai thì lại là một bộ dáng khác, không hề giống nhau. Cứ như bản thân anh luôn muốn che giấu cái gì đó, luôn muốn để người ta thấy bản thân mình rất bất tài lại rất tệ...
- Phong này.... tôi thấy anh lạ ghê.
Đi đến trước cửa phòng, Phong nghe tôi nói gì bâng quơ, anh khó hiểu mới hỏi:
- Lạ ghê? Lạ cái gì?
Tôi đi vào trong phòng, chậm rì rì nói:
- Không biết, tôi thấy anh sao sao á mà cụ thể sao thì tôi không rành. Để khi nào tôi chắc ăn tôi nói anh nghe.
Phong nhếch môi khinh bỉ, anh cười:
- Cô lại lên cơn rồi.
Mẹ.... lên cơn? Nói nghe muốn vả vào mặt ghê, công nhận tôi với anh ta chẳng bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau được.
_____________....____________
Cơm chiều, tôi cũng theo chân Phong xuống phòng ăn. Phong dặn Thu Cúc nấu cho tôi cháo thịt bằm chứ ăn cơm sợ tiêu hóa không tốt dễ hành sốt trở lại.
Bữa cơm chiều hôm nay tương đối im ắng, chắc qua vụ ngày hôm qua tôi bị đánh đến sốt nên cả nhà thấy ngại. Mà tôi vẫn như cũ, suốt buổi cặm cụi ăn cháo trong tô của mình không biểu hiện thái độ gì là khó chịu.
Cuối buổi, ba chồng tôi mới hỏi:
- Vợ thằng Phong, con khỏe chưa?
Nghe ba chồng hỏi, tôi gật gật đầu, nhanh lẹ trả lời:
- Dạ con đỡ rồi ba.
Ba chồng tôi gật đầu, ông cũng không hỏi gì thêm. Má chồng thấy tôi ít nói, bà quan tâm:
- Lài, ngày mai má kêu con Li sắc thuốc cho con với con Thắm uống đặng điều dưỡng thân thể. Thuốc có đắng nhưng mà ráng uống nha con.
Nghe đến thuốc tôi thấy tê dại trong lòng nhưng mà dù sao cũng là ý tốt của má, uống cũng tốt cho cơ thể nên tôi không từ chối.
- Dạ, để mai con sắc luôn cũng được, bé Li chắc nó chưa khỏe đâu.
Má chồng tôi xua tay:
- Thôi, không con Li thì con Cúc, bà vú, con đang bệnh không cần xuống bếp làm gì. Ăn xong cứ lên phòng mà nghỉ, cần gì kêu thằng Phong xuống nói với má, không thì nói với chị Thắm. Trong nhà đâu có thiếu người đâu con.
Má chồng tôi công nhận bà hiền thiệt, nói cái gì nghe cũng hợp lý hiền hậu chứ đâu có như ba chồng tôi...
- Dạ con cảm ơn má.
- Ơn nghĩa gì, trong nhà này ai mà bệnh má cũng xót. Thôi ráng ngủ nghỉ cho khỏe đi con.
Tôi gật đầu, lại thấy má Vũ nhìn tôi, đang định hỏi thăm thì nghe Phong lên tiếng.
- Dì Vũ khỏe chưa?
Má Vũ hình như không ngờ Phong sẽ hỏi vậy, tôi thấy má kiểu như ngại ngùng, bà trả lời:
- Ờ dì khỏe rồi Phong.
Phong thấy tôi ăn chưa hết tô cháo, anh kéo cái tô đến trước mặt tôi, ra hiệu ý bảo ăn cho hết. Tôi thì thiệt ngán cháo lắm rồi nhưng không nể mặt anh không được đành cặm cụi ăn tiếp.
- Dì khỏe rồi thì tốt, nghe Thu Cúc nói dì trước khi uống thuốc có uống nước dừa hả?
Đừng nói là má Vũ mà ngay cả mấy người trên bàn ăn cũng đều ngạc nhiên trố mắt nhìn Phong. Tôi cũng đưa mắt nhìn anh, thấy anh chỉ nhìn chằm chằm về phía má Vũ. Phía bên kia má Vũ gương mặt có chút xanh xao, chắc do vẫn còn di chứng của trận tiêu chảy đau bụng hôm qua.
- Ờ dì có uống dừa dứa sau nhà mình, thấy ngon quá nên kêu thằng Dừa hái xuống một buồng. Vẫn còn sau hè mấy trái... bộ có gì hả Phong?
Phong uống ngụm nước lại nói tiếp:
- Vậy dì hiểu sao mà đau bụng tiêu chảy chưa dì?
Ơ uống nước dừa thì có liên quan gì tới đau bụng tiêu chảy ta???
Ba chồng tôi coi bộ không vui, mặt ông hậm hực:
- Phong, con gì thì mày nói thẳng ra đi. Úp úp mở mở với dì Vũ mày làm gì?
Phong cười nhạt, biểu cảm rất là khinh thường:
- Ba làm cái gì gấp gáp vậy, đụng tới cục cưng nhỏ của ba nên sừng sỏ với con cái hả?
- Cái thằng mất dạy này.
Thấy ba chồng tôi giận dữ mắng Phong, má chồng tôi liền đứng lên định can ngăn thì lại bị ba chồng tôi mắng cả.
- Bà chiều nó đi, bà chiều nó riết đi để rồi nó leo lên đầu lên cổ tôi ngồi. Vô phúc, vô phúc mới có thằng con mất dạy hỗn láo như nó. Đúng là con hư tại mẹ cháu hư tại bà mà.
Tôi cả kinh, ba chồng tôi bị sao vậy? Nhìn ông con người nho nhã trí thức mà sao lại lộng quyền hà khắc với vợ con tới mức đó chứ?
Anh Ba Thành thấy má chồng tôi bị mắng vô duyên vô cớ, gương mặt hòa nhã của anh cũng hiện lên tầng không vui.
- Ba, việc nào ra việc đó, má có làm gì có lỗi đâu mà ba nặng lời. Còn Phong nữa, em nói thẳng ra luôn đi chứ úp mở làm chi cho có chuyện vậy?
Tình hình căng thẳng quá, trên bàn cơm chỉ còn tôi với chị Thắm là ngồi im một chỗ. Mà đúng thôi máu mủ người ta gây nhau thì không sao chứ tọc mạch người ngoài bọn tôi vào thì kiểu gì cũng mang tiếng mất dạy với nhà chồng. Nhìn má chồng thấy thương thiệt nhưng dù sao cũng còn hai anh em Phong bảo vệ, tôi né trước kẻo nằm không cũng trúng đạn.
Phong lại cười, ba người đàn ông này dáng dấp ngời ngời khi giận lên cũng đẹp nữa đa...
- Cái nhà này từ lâu lộng quyền lộng hành lắm rồi. Thuốc giải độc gan điều hòa khí huyết trước ông thầy Mục có nói tránh ăn uống đồ mát trước khi uống thuốc. Dì Vũ dì nghe không rõ hay sao hả dì?
Má Vũ lấp ba lấp bấp:
- Ờ dì...dì không có biết..
Phong lại cười nhạt:
- Dì không biết thì cũng đành đi nhưng vợ con không không cũng bị vạ lây để giờ vết roi sau lưng nhiễm trùng hành nóng sốt cả đêm. Ai nặng ai nhẹ, nhìn vô biết chứ hả dì?
Trong lòng tôi lộp độp vài tiếng, mẹ ơi này là Phong đang thay tôi hả giận đó hả trời. Có giống truyện ngôn tình lắm không vậy?
Ba chồng tôi biến sắc, ông nhìn má Vũ sau lại nhìn sang tôi. Tôi rụt cổ cúi đầu uống nước không dám ngẩn mặt lên nhìn ông. Má Vũ kế bên thần sắc càng ngày càng nhạt không biết là do nguyên nhân gì...
- Thì thôi dì con không biết... chuyện lỡ rồi có gì lớn đâu.
Nghe ba chồng tôi nói, Phong coi bộ khó chịu:
- Con nhớ có lần con cũng uống mấy trái dừa dâu rồi uống thuốc má sắc cho cũng đau bụng tiêu chảy y như dì mà có ai ngó ngàng tới ngoài má đâu. Giờ chuyển qua dì thành có người hại, ở cái nhà này ai dám hại cục vàng cục ngọc của ba chứ hả.
Phong nói câu nào là độc câu đó, ba chồng tôi ngượng tái mặt mày. Ông đập bàn, quát lớn:
- Bây giờ mày muốn kiếm chuyện hay sao?
Phong cũng không vừa, anh đứng phắt dậy, kéo ghế cái đùng, ào ào nói:
- Nhà này còn mấy mạng nữa không phải một mình bà Vũ, còn nếu ba thấy đám này không cần thiết thì một câu con tự rời đi. Đừng có chuyện gì liên quan đến bà Vũ cũng quan trọng hóa lên rồi coi thường mạng người. Gia đình bên Lài cũng không có vừa, đừng để người ta vác đơn đi kiện bạo hành con gái người ta.
Nói rồi anh bỏ đi, khi đi ngang sang tôi anh cũng không quên hét vào mặt tôi ra uy:
- Còn em đi lên phòng uống thuốc.
Tôi chưa kịp hoàn hồn đã bị Phong lôi sền sệt lên lầu. Đến trên phòng, Phong nhẹ tay ra hẳn, anh buông tay tôi ra rồi tự đi lại ghế ngồi xuống. Gương mặt cực kì thong dong không giống một chút gì so với bộ dáng đùng đùng sát khí khi nãy. Tôi thiệt không biết mình có nhìn nhầm không, thiệt sự quá khác biệt rồi.
Tôi đi lại bàn, rót một ly nước, nhìn nhìn anh, tôi vờ hỏi:
- Thế là má nhỏ không phải bị người ta bỏ thuốc hả?
Phong lại đốt một điếu thuốc, rít một hơi khói, anh nhàn nhạt trả lời:
- Không chắc.
Tôi trố mắt:
- Không chắc? Không chắc mà hồi nãy nói chắc nịch vậy ông?
Phong lại nhìn tôi, anh cười cười:
- Tôi thay cô trút giận mà giờ cô đi trách móc tôi à
- Ơ không, tại vì tôi thấy anh nói chắc ăn quá tôi tưởng là y vậy.... Nhưng mà cái vụ uống nước dừa là có thiệt đúng không?
Phong gật đầu:
- Ừ thật, tôi từng bị qua nên biết, còn chuyện dì Vũ tôi không chắc. Nhưng cô bị đánh tôi làm chồng cũng phải ra mặt biểu hiện thái độ một chút không sau này người ta lại được nước ăn hiếp cô.
Tôi xì một tiếng, trông thế mà đáng yêu. Hôm nay lại còn biết thay tôi trút giận nữa đấy.... Tôi chạy đến gần Phong, ngồi chồm hổm xuống đất nhìn nhìn anh,hai mắt chớp chớp kiểu dễ thương, tôi thấp giọng, hỏi:
- Anh mà còn quan tâm tôi nữa tôi sẽ động lòng yêu anh đấy.
Anh cúi thấp đầu xuống gần mặt tôi, bốn mắt nhìn nhau, anh cười siêu đẹp, khẽ nói:
- Cũng được chứ có sao, tôi không ngại.
Ơ....tôi đứng hình mất mấy giây, cái biểu cảm này... mẹ nó, đã đẹp trai rồi còn đi thả thính lung tung nữa, máu sắc nữ lại nổi lên. Thiệt bây giờ có nước đè ra hôn mới thỏa được nỗi lòng....
Thấy tôi ngơ ngác quá, Phong búng một cái lên trán tôi, anh bật đứng dậy:
- Lau nước miếng đi kìa, dơ quá rồi đấy.
Nước miếng, đâu, có đâu??? Tôi đưa tay lên miệng sờ sờ... mẹ có đâu chứ, tên điên này.
Phong cởi áo ngoài, anh đi đến bàn máy tính chắc là định làm việc tiếp.Thôi, từ hôm qua đến giờ anh cũng đủ bận với tôi rồi, bây giờ nên trả tự do lại cho anh. Tôi đứng dậy, mở tủ lấy bộ quần áo sau đó đi vào trong tắm táp thơm tho. Đêm nay “vợ chồng” tôi chắc không xuống nhà dưới nữa rồi.
_________...________
1 tuần sau.
Bệnh của tôi đã dứt hẳn, vết thương sau lưng cũng lành, có con bé Li là thấy thương, đến bây giờ mới đỡ hơn được một chút.
Qua cái ngày gây nhau với ba chồng tôi hôm đó, thái độ của ông ấy với tôi khác hẳn. Sau hôm gây nhau trên bàn ăn, ông gọi tôi vào rồi cho tôi 10 triệu. Ông bảo để mua đồ ăn cho mau lợi sức. Tôi lúc đầu không nhận, cò ke cả buổi cuối cùng ôm trọn 10 triệu lên phòng. Ôi mẹ ơi sướng tê tái, tôi ngoài mê trai đẹp ra thì còn được cái mê tiền. 10 triệu này phải lương hơn 2 tháng làm thêm, cực lắm.
Phong thấy tôi ôm 10 triệu lên phòng với gương mặt thỏa mãn, anh khinh bỉ ra mặt. Nhưng thay kệ anh, có tiền có quyền, tôi không thèm quan tâm đến anh ta.
Nói chung thái độ mấy người trong nhà đối với tôi rất tốt, riêng mụ Huệ là kỳ cục. Bà ấy đánh tôi xém chút thân tàn ma dại mà một câu xin lỗi cũng không thoát ra mồm. Lắm lúc đi thấy tôi, bà ấy cười chào cái rồi đi mất, một tiếng “Mợ Tư” cũng không kêu được. Khỏi nói cũng biết tôi tức đến mức độ nào rồi, mụ ma vú dài này không trị bà ta một lần là không được mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi đã nghĩ ra cách.... hehe...
________..._______
Sáng sớm, tôi đi xuống nhà bếp từ sớm, thấy mọi người đang nhặt rau quế với ngò gai lát nữa ăn phở. Vú Huệ nấu phở bò rất ngon nên bữa sáng bà ta rất hay nấu. Từ hồi tôi về đây tới giờ 10 lần tôi thấy đủ 10 lần. Hễ bà vú bả nấu phở là kiểu gì ba chồng tôi ăn xong cũng cho bà ta mấy trăm bồi dưỡng. Hình như ba chồng tôi khoái ăn phở nên mụ vú cứ 1 tuần nấu đâu 2-3 lần. Mỗi lần nấu xong ẳm vài trăm nghìn xài cho vui cửa vui nhà. Hôm nay cũng lại là phở, công nhận không phải máy bào chứ bà vú này bào tiền ba chồng tôi còn hơn cả cái máy.
Bé Li thấy tôi xuống sớm, nó cười hỏi:
- Mợ, xuống sớm vậy mợ?
Tôi tìm cái ghế, ngồi xuống phụ mọi người nhặt rau:
- Ừ em đỡ chưa?
- Dạ con đỡ rồi, bình thường rồi mợ.
Tôi xoa xoa đầu con nhỏ, thấy thương ghê, mới bây lớn mà chịu đòn roi thê lương. Nghĩ nghĩ lại cay cú mụ vú Huệ, chưa kịp chửi đã nghe tiếng bà ta lảnh lót:
- Con Li, mày nhặt rau lẹ coi, ông bà sắp thức rồi mà mày còn mò.
Tôi gai mắt, bụp luôn:
- Vú từ từ, ở đây bao nhiêu người làm, một chút là xong chứ có gì mà vú la giữ vậy?
Vú Huệ thấy tôi nãy giờ rồi nhưng không chào cũng không hỏi, bây giờ nghe tôi nói nên sẵn giọng luôn.
- Ủa mợ Tư, bà giao cho tôi quản lý mấy đứa này. Tôi mà không cầm chừng là tụi nó làm biếng liền. Ở cái nhà này tôi là phận làm công thiệt chứ cũng sống lâu năm ở đây rồi, tánh nết đứa nào đứa nấy tôi hiểu hơn mợ. Cái con Li mợ không nói nó là nó đùng đẩy liền cho Thu Cúc. Không canh nó nó không coi lớn nhỏ ra gì đâu mợ ơi.
Gớm, bây giờ lại còn khoe khoang là sống lâu ở đây nên được quyền này kia, nghe ngứa tay dễ sợ.
- Vú ơi cũng toàn là người trong nhà không vú phân chia giai cấp làm gì. Nói như thế thì nãy giờ vú gặp con vú cũng có chào đâu. Rõ ràng con là Mợ Tư, mà tiếng mợ thì có hơn tiếng vú không?
Vú Huệ cứng họng, tôi thấy bà ta như kiểu muốn bóc hỏa rồi nhưng chắc ngại thân phận không dám gây nhau với tôi. Mẹ bà...sống lâu mà ngu thì vẫn là ngu, chứ sống lâu cũng có thể hiện được đẳng cấp siêu phàm đâu chứ.
Tôi nói cho hả giận chứ cũng chẳng rảnh đôi co với bà ta làm gì. Tôi quay vào trong, nhặt rau với bọn bé Li, mấy mợ cháu nói chuyện hí ha hí hửng mặc kệ mụ vú già lắm chuyện.
Thấy tôi không quan tâm, mụ vú giẫy nẩy lên đi vào bếp một đoạn, thấy mụ ta đi vào tôi liền kề tai bé Li nói nhỏ. Nghe xong con bé cười thút thít, tôi lại hí hửng trong lòng. Bà nhé bà vú, bà ác nhơn đừng trách người ta mất nghĩa.
Mặt Trời ló dạng, ba má chồng tôi cũng dậy đông đủ cả. Mọi người ngồi vào bàn ăn, tôi với chị Thắm mỗi người một tay giúp mụ vú dọn phở lên bàn. Ba chồng tôi nghe là phở, vui vẻ ra mặt:
- Hôm nay vú nấu phở nữa à, ngon lành tôi lại cho tiền thưởng.
Tôi nhìn mụ vú, bà ta gương mặt tươi như gái 18 tuổi, mụ cười giả lả, nói:
- Ông thích là tôi vui rồi, tiền nong gì đâu ông.
Tôi xì một tiếng, nói xạo thiệt luôn á!
Ba chồng tôi trộn phở lên, gắp một đũa cho vào miệng đã phải nhả ra ngay. Ông uống vội uống vàng nước lọc, bực dọc quát:
- Trời đất, vú nấu cái gì mặn như muối lồi ai mà ăn cho nổi.
Hết ba chồng tôi rồi đến má chồng tôi cũng nhăn mặt:
- Mặn quá trời quá đất, bà nấu kiểu gì kỳ cục vậy vú?
Bà vú mặt xanh lè, mắt trợn tròn ngạc nhiên lắm, bà ta lấy cái muỗng húp chút nước phở. Tự bà ta cũng thấy mặn không chịu nổi phải uống mấy hơi nước mới thôi. Thấy bộ dáng lúng túng của bả mà tôi vui muốn xỉu, cho vừa lắm.
Phong ngồi bên cạnh, anh nhanh chóng buông đũa, hếch vai:
- May quá chưa ăn.
Mụ vú càng nghe mặt càng tái, tôi chắc bà ta không hiểu nguyên nhân tại sao mà nước phở lại mặn lè. Mà làm sao bả biết được, từ cái hồi bả vừa bắt nồi nước lèo thì tôi đã cho một đống muối vào rồi. Tính bà vú này hóng hách lắm, bả lại ỷ y nấu ngon nên đâu thèm nêm nếm lại làm gì. Tôi để ý mấy lần nên mới chơi chiêu này với bả, chứ bả mà cẩn thận thì tôi cũng không dám làm. Cái đó là do bà ta, làm cho người ta mà không cẩn thận thì bị vậy là vừa. Mà ai biểu bả ác nhơn với tôi, người như bả không nói đạo lý được chỉ có cách chơi mưu hèn kế bẩn mới trả được thù.
Tôi nhìn vú Huệ bị ba chồng tôi giảng đạo mà tôi vui trong lòng. Muốn cười lắm nhưng không dám, đành ráng nhịn để lát lên phòng cười sau. Vú Huệ mặt mày đen thui, lại bị ba chồng tôi trừ nửa tháng lương vì tội không cẩn thận. Nhìn mặt bà ta sắp khóc đến nơi, má chồng tôi chắc thấy thương quá nên mới can ba chồng tôi lại. Má nói với vú Huệ:
- Thôi sau này vú cẩn thận chút, giờ vú xuống sau nhà thay đồ đi, đi theo tôi qua nhà chú Sáu ăn đám hỏi. Đi đi vú.
Vú Huệ rưng rức nước mắt, bà bẽn lẽn đi xuống sau, lúc đi ngang qua tôi cơ hồ bà không phát hiện ra tôi đang cười thầm. Haha...công nhận vui thiệt.
Vì phở quá mặn nên má chồng tôi kêu chị Thắm xuống bếp nói Thu Cúc lấy thịt bò ra nấu mì cho cả nhà ăn. Đang ăn sáng được một đoạn lại nghe có tiếng vú Huệ hét lên từ sau nhà:
- Trời đất ơi, con quỷ mèo này, sao mày dám quào rách áo dài tao. Trời ơi là trời...
Tôi lại nhịn cười tập 2, mẹ nó.... công nhận bé Li làm hiệu quả ghê luôn.... Tôi giả vờ thương xót cho mụ vú, nói:
- Tội nghiệp vú Huệ....
Ba chồng tôi không vui, ông phản bác:
- Bà vú riết già lụm cụm rồi, nấu phở thì mặn, quần áo để ẩu tả cho mèo quào. Bà coi đưa bả đi khám đi, coi chừng bị lãng.
Haha...nghe mà giải trí ghê gớm, tôi lại trông cho vú Huệ bị lãng, trông ghê gớm.
Tôi cúi đầu ăn tiếp tô mì trước mặt, Phong bên cạnh cũng nhìn tôi đôi ba lần, tôi lại tỏ ra bình thường như mọi khi. Lại ăn vài đũa nữa, tôi cười thầm... hôm nay là một ngày thú vị haha