Edit: Nhạc Dao
Cuối cùng, Tô Uyển vẫn quyết định đi xuống dưới.
Bảo vệ lặng lẽ đốt nến cầu nguyện cho quản lý.
Tần Chấp nheo mắt, vùi đầu vào lòng vợ rồi cọ qua cọ lại, rầu rĩ nói: “Bảo bối muốn bỏ anh lại sao?”
“Bỏ anh lại?” Tô Uyển giữ chặt cái đầu quậy phá của anh, sờ sờ rồi khó hiểu hỏi: “anh không đi xuống với em sao?”
anh không quậy nữa, cười đáp: “không, dĩ nhiên là anh phải đi xuống với em rồi.”
Từ Minh tuyệt vọng: Đừng boss… anh đừng tuỳ hứng vậy! Dưới đó không có chỗ ngồi của anh đâu T_T.
Thế là anh ta lắp bắp nói: “Thưa boss, dưới đó không còn chỗ.”
Hàng đầu tiên là của dàn diễn viên chính, lát nữa họ phải đứng lên chào, nhưng hàng này đã đầy chỗ rồi. Phía sau là chỗ của các nhà phê bình điện ảnh và những người khác, nhưng vấn đề là boss sẽ không được ngồi cạnh Tô Uyển, thế thì ở lại đây vẫn tốt hơn!
anh Từ lợi hại quá đi, nhóm bảo vệ bỗng nhiên thấy Từ Minh trở nên cao lớn hùng dũng!
Vì thế, họ liền lặng lẽ thắp thêm nến để cầu nguyện cho Từ Minh *23333*
*23333: Kiểu cười điên cuồng của một con mèo được dùng làm emoji trên mạng (Nguồn: Baidu).
Ảnh chú thích:
không có chỗ hử? Tần Chấp nheo mắt nhìn Từ Minh. anh có thể để cho người xếp thêm một ghế vào, nếu Uyển Uyển ngồi ở giữa thì anh sẽ để người ngồi cạnh cô phải ngồi ra ngoài.
Những người đó nghĩ gì có quan trọng sao?
Nếu bọn họ muốn sống tốt, dù trong lòng nghĩ gì thì ngoài mặt cũng phải tỏ vẻ thân thiện, không được làm trái ý của Uyển Uyển.
Còn những kẻ ngu xuẩn thì anh sẽ dạy cho bọn chúng một bài học.
Họ lại càng không cần phải bận tâm đến những kẻ hẹp hòi, thù dai vì chừng nào anh còn nắm giữ quyền lực và tiền bạc như bây giờ thì bọn họ sẽ chẳng là cái đinh gì hết.
Vì để cho Uyển Uyển của anh có thể sống theo ý cô nên anh đã sớm tính toán đến mọi trường hợp, tuyệt không cho bất kỳ ai có thể uy hiếp được anh. Vậy thì bảo bối anh nâng niu trong lòng bàn tay mới có thể sống hạnh phúc không sầu lo suốt đời được.
Từ Minh thấy ánh sáng hung ác trong mắt boss thì nổi cả da gà, nịnh hót bày tỏ: Vâng, chỉ cần boss vui là được rồi ạ.
T_T anh ta cảm thấy hình như mình sắp gặp hạn rồi…
…
Dù người khác nghĩ gì thì đến lúc đèn tắt, Tần Chấp cũng vẫn ngồi cạnh vợ yêu của mình.
Tề Chu là một nhà phê bình điện ảnh mới xuất hiện nhờ vào cách viết bình luận sắc bén và ngay thẳng. Vì anh ta không ưa những giao dịch bẩn thỉu của giới giải trí nên rất chướng mắt với hành động thêm ghế ngồi của Tần Chấp trong buổi chiếu thử này.
Đồng thời, chuyện này cũng khiến anh ta có ác cảm với Tô Uyển. Biết đâu chừng, danh hiệu ảnh hậu và diễn xuất tốt cũng là do chồng cô ta mua được thì sao?
trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một đôi mắt tàn nhẫn sắc sảo khiến người khác lạnh run rồi biến mất nhanh như chớp, chủ nhân của nó kiên định kéo căng dây cung, mũi tên sắc bén bắn thẳng về phía màn hình.
Tiếng tên bắn và tiếng gió gào thét đã khiến cho khán giả vô thức muốn né tránh mũi tên.
Sau khi mũi tên đụng vào màn hình, một tiếng nổ ầm trời vang lên, đường cong màu vàng chậm rãi tạo thành hai chữ thật to - Thiên hạ.
Tề Chu không phát hiện ra bản thân đã vô thức thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng cà vạt của mình. anh ta phải thừa nhận rằng, danh hiệu Ảnh hậu đúng là không trao nhầm người.
Cảnh đầu tiên giống như trong trailer, cổ tay trắng nõn ngừng lại, sau đó rụt tay khỏi bàn cờ.
trên bàn cờ, hai quân trắng đen đang chém giết kịch liệt, ngươi chạy ta đuổi. Đúng lúc này, một quân trắng được đặt xuống, những quân cờ trắng còn lại vốn vô hại đột nhiên tấn công như vũ bão, sinh linh đồ thán.
Màn ảnh thay đổi thành hàng lông mi cong vút như hai bàn chải nhỏ sau khi tiếng gọi gấp gáp của nha hoàn vang lên. Nàng chậm rãi ngước lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“không xong rồi công chúa, Vân quốc đã đánh vào hoàng cung!”
Bàn tay nhỏ nhắn trong cung trang xanh lá chợt ngừng lại, chậm rãi ngước đôi mắt vừa loé lên vẻ đau xót pha lẫn chờ mong, giống như đang nhìn xuyên qua thời gian vậy. Khi nhìn lại thì mắt nàng đã trở nên bình lặng, giống như không nhìn thấy bất kỳ gì cả.
Tề Chu đặt bút xuống viết: Khi phim mở màn thì có một cổ tay trắng nõn mê hoặc người xem, mà nữ chính đã dùng một ánh mắt trong vòng một phút ngắn ngủi để chứng minh cho tôi thấy diễn xuất của cô ấy.
Sau khi mặc vào thường phục, hai nhân vật chính gặp nhau, đấu với nhau trên chiến trường, vô tình bị đối phương hấp dẫn rồi yêu nhau khi gặp nạn. Cốt truyện càng gần đến cao trào thì càng khiến khán giả hồi hộp.
Tề Chu như đã quên đi cây bút trong tay mình, vô thức bị cuốn theo tâm trạng của nhân vật.
trên màn ảnh, công chúa vốn mặc cung trang giờ đã khoác lên mình chiến giáp như điểm tô cho hoa điền tinh tế trên trán. Nàng dùng cách tuyệt tình và đẹp nhất để biểu lộ sự quyết tâm của mình với tình lang.
Cảm giác đau đớn khi yêu nhau mà không được ở bên nhau, từ đây cách biệt rất dễ khiến khán giả đồng cảm với nhân vật.
Lúc này, trong rạp chiếu phim đã vang lên tiếng sụt sịt, Tề Chu mới hoàn hồn, phải thừa nhận rằng mình đã có thành kiến với Tô Uyển ngay từ đầu. anh ta thở dài, tiếp tục xem.
Giờ cốt truyện đã sắp đến cao trào, tình tiết nhanh như tên bắn, khán giả cũng cảm thấy lo lắng thay nhân vật.
Bên này, Tô Uyển đang nhỏ giọng trò chuyện với Tần Chấp.
“Em có thể diễn tốt hơn ở cảnh này.”
“Ừ.”
“Trong đoạn này, nếu em đổi cách diễn thì có phải sẽ tốt hơn không?”
“Ừ.”
Ngoài miệng trả lời cô nhưng mắt anh lại nhìn chằm chằm cô với vẻ si mê. Ngay cả khi Uyển Uyển nghiêm túc nhận xét về diễn xuất của bản thân cũng khiến anh yêu tận xương tuỷ.
anh biết cô vốn không cần anh trả lời mấy câu này, mà chính cô đã tự có đáp án. cô làm vậy là vì đã quen chia sẻ mọi thứ với anh mà thôi.
Vì người yêu nhau sẽ luôn muốn chia sẻ cho đối phương về những thứ mà mình thích.
Trong bóng tối, hai mắt cô sáng như sao.
Tần Chấp luôn miệng trả lời, không nhịn được mà nhích người về phía vợ yêu cho đến khi cảm nhận được hơi ấm của cô, giữa hai người không còn khoảng cách thì mới dừng lại.
“A Chấp có thấy em diễn tốt hơn lần trước không?” cô khều anh, mỉm cười rạng rỡ như trẻ con khoe đống kẹo trong lòng bàn tay với bạn mình.
anh nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen: “Bảo bối diễn rất tốt.” Cánh tay còn lại thì lặng lẽ ôm cô vào lòng, cuối cùng củng cảm thấy được thoả mãn một chút: “Đúng là tốt hơn lần trước.”
cô rất vui khi nhận được sự khẳng định của A Chấp. Đồng thời, cô cũng quá quen với động tác thân mật của anh nên không để ý anh đã duỗi tay qua đây từ khi nào, chỉ tự động chọn một vị trí thoải mái trong lòng anh.
“Em phải cố gắng hơn.” Đôi mắt của cô cong thành vầng trăng khuyết, siết chặt nắm đấm đảm bảo: “Lần sau em sẽ diễn tốt hơn nữa~”
“anh tin vào bảo bối.” anh hôn lên tóc cô, nở một nụ cười dịu dàng: “Uyển Uyển giỏi lắm!”