Edit: Nhạc Dao
Hôm sau là một ngày đẹp trời.
đang cuối thu nên thời tiết mát mẻ, ánh mặt trời xua tan đi sự oi bức của mấy ngày qua.
Vì tối qua ngủ trễ nên khi Tô Uyển mơ màng mở mắt ra thì thấy cả phòng đều kéo rèm kín mít, chỉ còn lại ánh sáng nơi đèn đầu giường, còn chồng yêu thì đang tựa vào đầu giường đọc sách.
cô vô thức ngồi dậy, ngơ ngác dụi đầu vào lòng chồng như gà con mới sinh.
anh bật cười, rồi hôn tóc cô hai cái. Sao Uyển Uyển của anh lại đáng yêu đến vậy cơ chứ?!
Sau đó, anh sờ đầu nhỏ đang dụi lung tung trong lòng mình. thật ra, khi cô vừa mở mắt là anh đã phát hiện nhưng không lên tiếng vì muốn nhìn động tác ngơ ngác của cô.
Lúc cô mới vừa tỉnh sẽ có một khoảng thời gian luôn ngơ ngác như mèo con mới sinh vậy.
cô dụi đầu vào lòng anh một lát rồi mới thanh tỉnh lại. Sau đó nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay anh rồi hỏi: “Đây là sách gì vậy A Chấp?”
anh vén sợi tóc loà xoà trước mặt cô qua một bên, dịu dàng nói: “Sách lịch sử.”
“Ừm.” cô mơ hồ đáp lời, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Nếu có người khác ở đây thì sẽ phát hiện mắt của họ đang đọc cùng một tốc độ từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Vô cùng ăn ý.
một lát sau, Tần Chấp bỏ sách xuống, cầm đồng hồ ở mép giường lên nhìn: “9 giờ rồi, bảo bối đã đói bụng chưa nào?” anh vuốt tóc cô rồi nói tiếp: “anh có nấu cháo bách hợp ngân nhĩ rồi, em có muốn ăn không?”
“Cháo bách hợp ngân nhĩ sao?” Tô Uyển hít hà mấy cái: “Nhưng em không ngửi thấy!”
anh bật cười, chạm mũi nhỏ của cô: “Giống chó con quá đi!”
“Hừ!” cô bĩu môi, làm gì có chó con nào đáng yêu như cô chứ? Nghĩ vậy, cô càng thấy không phục, nhào tới gặm cổ anh.
“anh còn dám nói vậy nữa không?” cô nhả ra, vuốt vệt đỏ trên cổ anh, đắc ý hỏi.
Từ khoé mắt đến lông mày của anh đều có ý cười, sờ cổ mình rồi nhẹ nhàng chọt trán cô: “Em cắn người mà còn dám nói mình không phải là chó con sao?”
cô không phục, dúi đầu vào lòng anh rồi hỏi: “Nếu em là chó con thì anh là gì?”
Ngày nào anh cũng để lại rất nhiều dấu vết trên người em đó thôi.
anh cười sang sảng, bế bảo bối đáng yêu của mình lên, xoa mái tóc bù xù của cô: “anh là chó bự quấn lấy em!”
cô nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, anh là chó bự quấn lấy em!”
Sau đó, ngọt ngào bổ sung: “Là loại quấn lấy em suốt đời!”
“Được!” anh cười, nghiêm túc nói: “Là loại quấn lấy em suốt đời!”
“Ừ!” cô vui vẻ hôn lên má anh một cái.
anh cười tủm tỉm nghiêng phía mặt còn lại về phía vợ: “Còn bên này nữa.”
“Chụt~” cô ngoan ngoãn làm theo ý anh.
“Còn ở giữa nữa~” anh dùng tay chỉ vào môi mình.
Hai mắt cô sáng rực, không hề ngại ngùng, thậm chí còn vui vẻ nhào tới.
anh nhận lấy con mồi tự “nộp mạng”, hôn cô từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đến khi cô không thở nổi mới thôi.
Cả hai rời khỏi nhau, tựa trán vào nhau rồi thở hổn hển.
Tần Chấp say mê nheo mắt nói: “Bảo bối ngọt quá.” anh liếm môi, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng kia: “Giờ đến lượt anh cho em nếm thử anh…”
Lời nói còn lại liền biến mất giữa nụ hôn nồng cháy.
Sợi chỉ bạc mờ ám xuất hiện nơi khoé miệng của họ, ánh mắt của anh đè nén khi nhìn đôi mắt mơ hồ của bảo bối. không được, Uyển Uyển còn chưa ăn sáng.
anh hít sâu một hơi, kìm nén sự bùng cháy ở nửa thân dưới, rồi đỡ vợ đứng thẳng lên: “Rời giường thôi nào~”
Sau đó cầm lấy quần áo của cô: “Bảo bối, duỗi hai tay ra nào~”
…
Sau khi họ tình tứ ăn sáng xong thì mới kéo rèm cửa sổ ra.
Ngay lập tức, ánh sáng chói loá liền chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Tô Uyển đã xem phim để nghiêm túc đánh giá diễn xuất của mình, nhưng lại không mấy để tâm đến đánh giá của các nhà phê bình. Vì vậy nên qua hôm sau là cô liền vứt chuyện này ra đầu.
Hôm nay lại còn là thứ bảy, dĩ nhiên là cô với anh sẽ ngọt ngào ở nhà rồi.
Tần Chấp ngồi trên sofa, vợ yêu gối đầu lên chân anh. anh vừa đọc sách vừa cẩn thận dùng nó che nắng cho cô.
Bỗng nhiên Tô Uyển động đậy, chọt eo anh: “A Chấp, tai em hơi ngứa.”
anh bỏ sách xuống, dịu dàng nói: “Bảo bối đợi anh xíu.” Sau đó lấy ra đồ ráy tai ra: “anh giúp em ngoáy tai nhé?”
“Vâng!” cô nở nụ cười đầy tin tưởng với anh.
“Tới đây.” anh vỗ chân mình: “Nằm xuống đây đi~”
cô nằm trên đùi anh, vùi đầu vào eo anh.
anh cẩn thận di chuyển lỗ tai tinh tế nhỏ nhắn của cô rồi đút đồ ráy tai vào.
“Có đau không bảo bối?”
Tô Uyển chớp mắt, ngoan ngoãn đáp: “không đau chút nào.”
Dưới ánh mặt trời, hình ảnh anh cẩn thận ngoáy tai cho cô, còn cô nằm trên đùi anh như được phủ lên một tầng ánh sáng, giống như một bức tranh gia đình ấm áp.
Nhưng khi đến gần thì…
“Sao vậy bảo bối?”
“Ừm~ Ngứa quá! Đừng nhẹ vậy mà~”
“Vậy thì sao? Có mạnh hơn không?”
“Ừm, thoải mái quá~”
“…”
“A Chấp! Xích qua bên trái một chút!”
“Ở đây sao?”
“Qua trái xíu nữa~”
“Chỗ này phải không?”
“Đúng rồi~ Mạnh xíu nữa đi~”
Bên tai là tiếng rên rỉ ngọt lịm, trước mặt lại là khuôn mặt hưởng thụ của cô khiến anh bất chợt nghĩ đến chuyện gì đấy. anh nheo đôi mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô.
Giọng nói của anh khàn khàn, di chuyển đồ ráy tai: “Bảo bối thích anh dùng sức hay không?”
cô nhắm mắt lại: “Ừm, dùng sức chút nữa đi~”
anh cười, ánh mắt lại tràn ngập sự đè nén: “Vậy anh làm sâu hơn nữa nhé?”
“Vâng!” cô không nhận ra ánh mắt nồng nhiệt của anh: “Sâu hơn chút nữa mới thoải mái~”
Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, ánh mắt sâu hút: “Bảo bối thích anh sâu và mạnh hơn nữa phải không?”
“Vâng!” cô thẳng thắn gật đầu, cho đến khi cảm nhận được thứ gì đó chạm vào mặt mình.
Hử? cô mở mắt, rồi nhìn về phía anh.
Đôi mắt của anh đè nén xen lẫn sự nóng bỏng, khàn giọng hỏi: “Bảo bối còn ngứa không?”
Tô Uyển:…
Hơi thở của anh dồn dập, bế vợ yêu của mình lên: “Bảo bối ngoan, anh sẽ sâu và mạnh hơn nữa cho em.”
cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đẩy anh một cái: “Khoan đã!”