Cuộc sống của Trình Kỳ
Khiết cũng không vì có quyết định kết hôn mà thay đổi, buổi sáng ngày
hôm sau, cũng như mọi hôm sáng tinh mơ, cô đi đến khách sạn.
Để xe dừng ở bãi đậu xe dành cho nhân viên, cô đi vào đại sảnh khách sạn.
"Nhị tiểu thư." Người phục vụ đứng cửa thấy cô, lập tức nở nụ cười tươi mở cửa cho cô.
"Chào buổi sáng Minh Kiệt, Dụ Thành." Cô mỉm cười ấm áp chào lại.
Mỗi nhân viên trong khách sạn cô đều gọi ra được tên, mặc dù bản thân
là người kinh doanh khách sạn, nhưng thái độ cô đối xử với mỗi nhân viên đều giống như người nhà của cô, hoàn toàn không có kiểu yếu đuối của
đại tiểu thư, vì vậy tất cả nhân viên đều yêu quý.
Cô không vội đi vào phòng làm việc, ngược lại trước tiên đi kiểm tra một lần toàn bộ khách sạn, ở mỗi nơi, tự bản thân đều nhìn qua thiết bị, coi mình là
khách hàng, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhất xem kỹ mỗi một chi tiết nhỏ,
mặc dù khách sạn chỗ cô có thể không có một không gian rộng lớn nhưng
trong thời gian rất ngắn đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ khách
hàng cũng không phải không có nguyên nhân.
Đi qua phòng khách, nhân viên vệ sinh khách sạn đang quét dọn, cô đi vào.
"Thím Phúc, chào buổi sáng a."
"Ồ, nhị tiểu thư." Thím Phúc không bởi vì nhìn thấy cô chủ của mình mà
lo lắng, ngược lại coi cô như người thân của mình chào hỏi, đây cũng là
do Trình Kỳ Khiết chưa bao giờ bày ra bộ dáng cô chủ, bà làm nhân viên
vệ sinh ở những khách sạn khác nhiều năm qua, chưa từng thấy cô chủ nào
biết quan tâm đến nhân viên bọn họ như vậy.
Nhưng việc này cũng không có nghĩa là yêu cầu của Trình Kỳ Khiết đối với công việc không
cao, trái lại, đối với mỗi chi tiết cô bới móc đến cực điểm, cũng không
có nhân viên nào vì vậy mà oán trách, ngược lại đều rất tình nguyện cùng cô cùng nhau cố gắng, khiến mỗi người khách đến khách sạn đều cảm thấy
thoải mái vui vẻ.
"Tại sao hôm nay chỉ có một mình thím? Thím Kim đâu ạ?"
"Bệnh phong khớp của chồng cô Kim lại tái phát, cô ấy phải đưa chồng đi bệnh viện, vừa mới gọi điện thoại nói hôm nay xin phép nghỉ."
"Thật sao? Thím Kim thật vất vả mà, bệnh phong khớp rất khó chịu, cậu
cháu cũng mắc bệnh này, cháu nghe mợ nói mợ ấy phải nấu một loại thuốc
cho cậu uống..., cải thiện rất nhiều đấy. Thím đợi cháu gọi điện thoại
hỏi mợ cháu phương pháp."
Trình Kỳ Khiết vừa trò chuyện cùng
thím Phúc, vừa giúp một tay đi đến trải giường chiếu, động tác của cô tự nhiên trôi chảy, giống như đã làm vô số lần, không khó khăn chút nào.
Cô không có trách cứ thím Kim bất chợt xin nghỉ, cũng không có ra lệnh
thím Phúc làm việc nhanh hơn, chỉ là cùng đến giúp một tay, đây chính là Trình Kỳ Khiết. Tự thể nghiệm, cùng nhân viên làm việc với nhau, tuy
hai mà một, cũng không quan tâm việc gì cô nên làm, việc gì cô không cần làm , đây cũng chính là nguyên nhân cô được nhân viên yêu quý.
Trình Kỳ Khiết đi theo thím Phúc làm việc đến buổi trưa, để kịp trước
khi chiều tối khách hàng đến ở lại, có thể mang ra hình ảnh phòng khách
hoàn mỹ nhất trước mặt khách hàng.
Sắp sửa sang xong một phòng cuối cùng thì điện thoại di động của cô vang lên.
"Alô? Chị à, em đang ở khách sạn a, chị đến tìm em? Ồ, em ở phòng 305."
Cô cúp điện thoại, tiếp tục cùng thím Phúc cùng nhau trải ga giường, ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót.
"Trời ạ, Tiểu Khiết, em đang làm cái gì ở đây vậy?"
Tiếng nói mềm dẻo xuất hiện ở cửa ra vào, Trình Kỳ Khiết quay đầu, thấy chị mình- Trình Kỳ Tân ăn mặc hợp mốt, xinh đẹp động lòng người, mỗi
lần nhìn thấy chị cô, cho dù cảm thấy bản thân mình ăn mặc giống phong
cách như vậy của chị, cô vẫn có cảm giác tự ti mặc cảm, có thể là do
liên quan đến vết bớt trên mặt, cô luôn cảm giác vĩnh viễn mình không
thể hoàn mỹ được như chị.
Trình Kỳ Tâm giống như nhân vật đi ra từ trong bìa trang tạp chí VOGUE, trên người cô mặc chính là kiểu áo
đầm hàng hiệu mới nhất, ví xách trong tay cũng là túi số lượng hạn chế.
(Lim: tạo chí VOGUE: tên một tạp chí thời trang)
Cô nhìn thấy em gái của mình vậy mà lại đang quét dọn gian phòng, lông mày được vẽ tinh xảo lập tức nhíu lại.
"Hôm nay, thím Kim xin nghỉ. . . . . ."
Âm thanh giải thích của Trình Kỳ Khiết dần dần yếu đi, bởi vì cô biết
mình vĩnh viễn không thể làm chị cô hiểu, lý do cô luôn làm những chuyện mà trong mắt chị cô luôn coi là công việc dành cho "người làm".
Trong quan điểm của chị cô, "công việc" của cô đều là chuyện rất vớ
vẩn, chị cô nghĩ cả đời mình đều không cần công việc, chỉ cần làm một
đại tiểu thư, sau đó kết hôn, làm một phu nhân quyền quý xinh đẹp là
được.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Trình Kỳ Khiết
và chị cô, cô thích công việc, mà cô không cách nào cùng chị cô giải
thích chuyện được việc là "lấy được cảm giác thành tựu từ công việc",
đối với chị cô mà nói, cảm giác thành tựu có khả năng là chiếm được một
đôi giầy hợp mốt hoặc túi xách kiểu mới nhất thôi.
"Chị, chị cùng anh Vũ Hàng từ châu Âu trở lại à? Anh Vũ Hàng đâu?"
Phan Vũ Hành là chồng chưa cưới của chị cô, hai nhà bọn họ có giao tình lâu năm, Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hành cũng là bạn bè quen biết từ
nhỏ.
"Đúng vậy a, chị vừa xuống máy bay là tới đây tìm em, chị
nghe bố mẹ nói em quyết định kết hôn, chuyện này có đúng hay không? Như
thế nào chị vừa mới đi châu Âu một tháng, em liền làm ra chuyện lớn như
vậy, còn chưa có trải qua chị đồng ý, Trình Kỳ Khiết, lập tức bây giờ em đem chuyện này giải thích rõ cho chị."
Trình Kỳ Tâm chống
nạnh, bày ra bộ dáng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho em gái, da đầu
Trình Kỳ Khiết tê dại, biết muốn đánh đuổi chị cô cũng không dễ dàng.
Suy nghĩ một chút, cô quay đầu lại, áy náy cười một tiếng với thím Phúc, "Thím Phúc, việc còn lại đành làm phiền thím."
"A. . . . . . Dạ, Nhị tiểu thư, cô cứ bận việc của cô đi." Ngay từ lúc
nhìn thấy Đại tiểu thư đi vào, thím Phúc liền cúi đầu làm việc, không
dám hé răng. Ở công ty Trình thị làm việc nhiều năm như vậy, cô biết
tính cách Đại tiểu thư không giống với Nhị tiểu thư, cậy là con nhà có
quyền, tốt nhất không nên chọc đến cô ấy.
Trình Kỳ Khiết cởi bỏ găng tay dùng lúc quét dọn xuống, đưa theo chị cô đi ra ngoài.
"Cái tên Trịnh Bang Duệ gì đó, em thật sự muốn gả cho anh ta? Em chưa
từng xem qua những tin tức lăng nhăng của anh ta hay sao?"
Bắt đầu rồi. Trình Kỳ Khiết lén lút thở dài ở trong lòng."Trên tạp chí lá cải viết không nhất định là thật."
"Hừ! Không có lửa làm sao có khói."
"Dù là thật, đó cũng là chuyện trước khi anh ấy ở chung cùng em, sau khi kết hôn anh ấy sẽ không làm càn."
"Anh nói cái gì em đều tin tưởng? Em nhận thức anh bao lâu? Tin tưởng anh như vậy?"
Khí thế của chị cô làm cho cô có chút không chịu nổi, Trình Kỳ Khiết
mím môi, cúi đầu đi trở về phòng làm việc, đóng cửa lại, mới quay đầu
đối mặt Trình Kỳ Tâm.
"Em biết anh ấy đã đủ lâu." Cô nuốt một miếng nước bọt.
"Một tuần gọi là đủ lâu?"
"Thật ra thì. . . . . ." Trình Kỳ Khiết lo lắng di chuyển cơ thể."Khi
còn bé, tại một bữa tiệc, em đã gặp qua anh ấy, anh ấy để lại ấn tượng
cho em rất sâu, em chú ý anh ấy, người này đã vài chục năm rồi. Em cố
gắng thi đậu trường anh ấy học, theo đuổi bước chân của anh, chỉ là anh
ấy lớn hơn bốn tuổi, cho nên vẫn không có cơ hội xuất hiện cùng lúc với
nhau, nhưng anh ấy thật sự rất ưu tú, mỗi lần em vào một trường học, đều nghe nói rất nhiều chuyện về anh ấy, cho nên tình yêu đối với anh ấy
cũng càng ngày càng lớn. Em tin chắc anh ấy là người rất tốt. . . . . ."
Cô liếm liếm môi."Lần xem mắt này thật ra là em cầu xin bà nội mới có,
em cũng đã xem qua những tin tức bát quái mà chị nói, trong lòng em
nghĩ, nếu chỉ thầm mến như vậy, không bằng làm chút gì đó nếu không có
thể sẽ hối hận cả đời, cho nên em mới làm như vậy, không ngờ vẫn thật sự thuận lợi."
Một đôi trong mắt đen bóng của Trình Kỳ Tâm mở to hết mức ra.
Cô chưa từng nghe qua em gái nói về chuyện này, nó lại có thể đem bí
mật này giấu lâu như vậy. . . . . . Ngẫm lại thật ra thì cũng không có
gì kỳ lạ, tính cách Kỳ Khiết vốn chính là cô gái có chút hướng nội lại
xấu hổ. . . . . .
Không, không đúng, cái gì mà hướng nội xấu
hổ? Nếu như Kỳ Khiết nói, không phải vụ liên hôn là cô thiết kế đối
phương cưới cô? Loại hành vi này nào có chút liên quan gì đến việc xấu
hổ? Có thể nói là quá dũng cảm rồi.
"Em. . . . . . Nhưng mà . . . . . Vậy đối phương đâu? Cái tên Trịnh Bang Duệ đó không phải thích em mới chịu kết hôn với em chứ? Như vậy cũng không gọi là bắt buộc?"
Chị cô nói trắng ra làm cho trái tim Trình Kỳ Khiết giống như là bị đâm một cái. Cô cắn cắn môi, theo bản năng che đi gò má trái mới nói: "Ở
tình huống bình thường, anh ấy cũng sẽ không thích em? Nhưng chí ít đây
là một cơ hội, người đời trước không phải là sau khi cưới nhau mới bắt
đầu yêu đương sao? Có lẽ em cùng anh ấy chính là như vậy."
Trình Kỳ Tâm phát hiện cho đến nay mình đều nhìn nhận sai về cô em gái
này rồi. Cảm thấy em gái luôn biểu hiện ngoan ngoãn, trong mắt trưởng
bối là đứa bé ngoan, cô mới là cái người thường hay gây phiền toái,
nhưng tất cả mọi người đều sai lầm rồi, Kỳ Khiết căn bản là một kẻ điên
trầm tĩnh.
"Việc này cũng đánh cuộc rất lớn rồi?"
Trình Kỳ Khiết cười một tiếng với chị cô."Hôn nhân vốn chính là một loại tiền đánh cược, không phải sao? Hơn nữa ở giai đoạn thứ nhất, em tanhg, ít nhất anh ấy đã đồng ý kết hôn với em."
"Trình Kỳ Khiết."
"Chị! " Trình Kỳ Khiết nắm tay chị cô, cắt ngang rồi nhắc đi nhắc
lại."Không cần lo lắng cho em nữa..., tin tưởng em gái chị, em đây thông minh, sẽ không lỗ vốn. Đúng rồi, chị còn chưa có nói với em, lần này đi châu Âu thấy bộ quần áo nào xinh đẹp? Bọn chị không phải đi chọn mua đồ vật dùng để kết hôn sao? Có phát hiện ra cái gì? Mau nói với em, em
thật sự muốn biết đấy."
Vừa nói đến quần áo, Trình Kỳ Tâm lập tức quên ngay cái khác, tức thì ánh mắt sáng lên.
"Tìm được ở đấy, chị tìm được váy cưới đẹp nhất rồi. Oh, bây giờ, nhà
thiết kế nước Pháp đó đã muốn đẩy nhanh thời gian làm gấp rút rồi, chị
nói chuyện cùng anh ấy rất lâu mới quyết định kiểu dáng này, trong điện
thoại của chị có hình, em xem."
Trình Kỳ Tâm vội vã lấy điện
thoại di động ra chia sẻ cùng em gái."Như chị đã nói với em đó, phía
trên cái làn váy này đính trân châu là từ. . . . . ."
Cô nói liên tục không ngớt, trong lòng Trình Kỳ Khiết len lén thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đổi đề tài rồi.
Nhìn thấy nét mặt chị cô tràn đầy hạnh phúc, vừa hồn nhiên vừa mỹ lệ,
cô không nhịn được mỉm cười, nói đến váy cưới, có phải mỗi người phụ nữ
đều sẽ vui vẻ như thế hay không, cô cũng thật muốn có hạnh phúc đơn giản như vậy. . . . . .
Sau khi Trình Kỳ Tâm từ châu Âu trở về, hôn sự của Trình gia cùng Phan gia liền bắt đầu tiến hành vô cùng náo nhiệt.
Hai nhà ở giới kinh doanh đều có địa vị hết sức quan trọng, cộng thêm
cô dâu chú rể trai tài gái sắc, kể cả ngoại hình hay gia thế đều vô cùng xứng đôi, bị truyền thông đồn là cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Bữa tiệc cưới mở ra trăm bàn, ở khách giạn năm sao của Trình gia cử hành,
người được mời đều là danh nhân giới kinh doanh, đương nhiên thu hút vô
số ký giả phỏng vấn.
Vậy mà vốn chỉ muốn thu thập tin tức về lễ kết hôn của hai nhà giàu sang quyền thế, các hãng truyền thông lại
nghìn lần không hề nghĩ tới sẽ có tin tức còn bất ngờ hơn.
Em
gái cô dâu xuất hiện tại tiệc cưới vốn là chuyện bình thường chuyện,
nhưng mà, người đàn ông luôn đi bên người cô ấy lại là người đàn ông độc thân hoàng kim Trịnh Bang Duệ mà một thời gian trước mới tạo ra xì căng đan, đây cũng là chuyện rất lớn dẫn đến sự tò mò của tất cả mọi người.
Đèn flash không ngừng lóe sáng trên mặt, mặc dù Trình Kỳ Khiết sớm có
chuẩn bị tâm lý, nhưng do đối mặt sự chú ý của mọi người, sắc mặt vẫn
hơi tái nhợt, bàn tay nắm chặt Trịnh Bang Duệ cũng chuyển sang lạnh lẽo.
Cô quay đầu nhìn vào người đàn ông bên cạnh, ngược lại mặt anh lại vô
cùng trấn định, giống như không có gì có thể làm anh dao động.
Âu phục được may thủ công đậm màu làm nổi bật lên lồng ngực rộng lớn
cùng đôi chân thon dài thẳng tắp của anh, toàn thân phát ra một cỗ khí
phách tự tin tự nhiên, dù ở trong đám người, anh cũng luôn chói mắt như
vậy.
Trình Kỳ Khiết nhớ lại khuyết điểm trên mặt mình, cho dù
chỗ đó trang điểm tốt hơn, lễ phục xinh đẹp hơn nữa cũng không thể che
giấu được, tự ti không xứng với anh làm cho cô cúi đầu thấp xuống.
"Làm sao vậy?"
Có lẽ cảm thấy một chút run rẩy của cô, anh quan tâm cúi đầu hỏi thăm.
Đèn flash lại sáng nhanh qua, bởi vì đầu bọn họ ở rất gần nhau, bộ dáng thân mật này lại khiến cho rất nhiều người có không gian tưởng tượng.
Trình Kỳ Khiết không ngờ anh sẽ dùng giọng nói dịu dàng này nói chuyện với cô, nhịp tim nhất thời đập lỡ một nhịp.
"Không có gì." Cô ngượng ngùng nặn ra nụ mỉm cười."Chỉ là không có thói quen trở thành tiêu điểm được nhìn chăm chú."
"Coi bọn họ trở thành không khí là được."
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên ở bên tai cô, làm sống lưng cô một hồi tê dại, hai mắt trong suốt nhìn anh, không cách nào dời tầm mắt đi
chỗ khác.
Giờ phút này, anh nói lời này làm cô nhớ tới lời nói
khi còn bé của anh đã nói với cô, một chữ cô cũng không quên, cũng không quên được anh, đầu tiên cô cảm thấy anh là người "rất đẹp trai". Mà bây giờ người này đang ở bên cạnh cô, nắm tay của cô, khích lệ cô, dường
như người anh quan tâm nhất chính là cô. . . . . .
"Hơn nữa đây chính là mục đích của chúng ta không phải sao? Làm cho bọn họ chụp, công khai quan hệ của chúng ta."
Những lời nói này của Trịnh Bang Duệ như một thùng nước đá, khiến Trình Kỳ Khiết đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong mộng đẹp.
Đúng
vậy a, tất cả đây chỉ là diễn trò, mười ngón tay nắm lại thật chặt, xuất hiện công khai, thân mật lặng lẽ nói đôi lời . . . . . . Đều đã nói
trước đó rồi đấy, chỉ có ở trước mặt người khác, bọn họ mới phải làm một đôi yêu đương cuồng nhiệt.
Chỉ như vậy mà thôi.
Nếu như cô cho là thật vậy thì quá buồn cười.
Trình Kỳ Khiết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười."Đúng, ừ, cám ơn anh nhắc nhở em."
Trái tim Trịnh Bang Duệ chấn động bởi nụ cười mang chút đau thương của cô.
Anh sớm đã chú ý tới người con gái bên cạnh hôm nay cố ý trang điểm
qua, tóc dài buộc lên, nhưng cô vẫn cúi đầu, làm anh chỉ có thể nhìn đến cái cổ mảnh khảnh tao nhã cùng bả vai mềm nhỏ bóng loáng.
Thật ra anh muốn cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như vừa rồi khi anh nói
với cô không cần để ý những thứ truyền thông kia, cô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn anh, bộ dáng đó, bây giờ nghĩ lại, anh có chút chút. . . . . . Động lòng.
Ý niệm này khiến anh kinh
ngạc, không tự chủ siết chặt tay, lại quên rằng mình đang nắm tay cô.
Tay của cô thật nhỏ, thật mềm, rất lạnh. . . . . . Anh có chút xúc động
muốn làm ấm nó. . . . . .
"Trịnh tiên sinh, xin hỏi ngài cùng
Trình nhị tiểu thư đang hẹn hò sao? Khi nào thì bắt đầu? Có tính toán
kết hôn không? Tin đồn về cô nữ sinh phục vụ trước kia . . . . ."
Đột nhiên một ký giả không biết làm thế nào đột phá được vòng phong
tỏa, xông về trước, đem Microphone ngăn chặn trước mặt Trịnh Bang Duệ.
Thế nhưng một vấn đề cuối cùng của ký giả dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Trịnh Bang Duệ, âm thanh dần dần suy yếu.
"Trình tiểu thư là bạn gái của tôi, cô ấy rất hay xấu hổ, vui lòng
không cần quấy rầy cô ấy." Anh trả lời đơn giản vấn đề của ký giả , lấy tay vòng chắc vai Trình Kỳ Khiết, giống như cô là đồ vật dễ vỡ cần được che chở, ôm cô bước nhanh đi vào hôn lễ trong hội trường.
Dĩ
nhiên một màn này lại bị đám truyền thông chụp được, hình ảnh người đàn
ông độc thân hoàng kim Trịnh Bang Duệ dịu dàng hộ tống bạn gái như thế, nhất định là tin tình cảm người người muốn nhìn, rất nhiều truyền nhóm
giống như là cá mập ngửi được mùi máu đồng loạt xông lên, nhưng đều bị
bảo vệ chạy tới ngăn cản ở ngoài cửa.
Rốt cuộc hai người thoát
khỏi đám truyền thông, đi vào tiệc cưới trong hội trường, mặc dù dọc
đường đi cũng nhận được không ít sự chú ý, quan tâm của tân khách, nhưng ít nhất sẽ không giống đám người gây sự như giới truyền thông vậy,
khiến Trình Kỳ Khiết thả lỏng không ít.
Bọn họ ngồi vào chỗ của mình ở bàn chính, bàn này có thành viên quan trọng nhất tân lang tân
nương hai nhà, Trịnh Bang Duệ ngồi ở bên cạnh Trình Kỳ Khiết, quan hệ
của hai người không cần nói cũng rõ ràng rồi.
"Bà nội khỏe, bá
phụ, bá mẫu tốt." Trịnh Bang Duệ chào hỏi trưởng bối nhà họ Trình, sau
khi giới thiệu Trình Kỳ Khiết nhận thức với người thân của chú rễ, lúc
này mới ngồi xuống.
Bà nội nhìn bộ dạng hai người bọn họ trước sau đều tay trong tay, cười đến híp cả mắt.
"Rất tốt, rất tốt. Hai cháu gái cứ hạnh phúc như vậy, không có chuyện
gì so với chuyện này càng khiến người ta cao hứng rồi, hôn lễ Kỳ Tâm vừa hết bận, kế tiếp có thể tiếp tục còn phải bận rộn."
"Đây là vui mừng gấp bội a, đến lúc đó chúng ta cũng tới giúp một tay." Trưởng bối nhà họ Phan gia cũng nói chen vào.
"Ôi chao a, thoáng cái hai cháu gái đã được gả, bà lão ta chắc sẽ hiu quạnh rồi."
"Bà nội, người không phải ít đi cháu gái, mà là nhiều hơn hai cháu rể,
gia đình Vũ Hàng yêu thương Kỳ Tâm như vậy, nhất định đến lúc đó sớm
muộn gì sẽ để Kỳ Tâm về nhà mẹ đẻ thăm hỏi người, huống chi hai nhà còn ở gần như vậy, chớ sợ chớ sợ."
"Đúng thế, ha ha." Bà nội Trình được dụ dỗ nên rất vui vẻ.
"Gia đình của anh Vũ Hàng là hàng xóm nhà chúng em, từ nhỏ ba người
chúng em đã biết nhau, chị em cùng anh Vũ Hàng cũng coi như là thanh mai trúc mã." Trình Kỳ Khiết lén lút giải thích quan hệ của bọn họ với
Trịnh Bang Duệ.
Trịnh Bang Duệ gật đầu một cái, cũng không có
quá nhiều hứng thú, đối với anh mà nói đây chỉ là nơi gặp mặt xã giao,
không cần thiết mổ sẻ quá sâu.
Từ sau ngày bọn họ đạt thành hiệp nghị đó thì có rất nhiều nơi cần phải cùng tham dự đối phó qua loa.
Nói thí dụ như, bọn họ phải "Hẹn hò" , để trưởng bối hai nhà đều biết bọn họ đang "Kết giao" .
May mà cô suy nghĩ hết sức chu đáo, mỗi lần cô đều sắp xếp để anh đến
dùng cơm ở khách sạn cô. Cơm nước xong, hai người sẽ tới phòng làm việc
của cô, đóng cửa lại, để cho người khác nghĩ là bọn họ cần không gian
riêng, nhưng thực ra hai người đều tự dùng laptop của mình để bàn công
việc, không lãng phí quá nhiều thời gian.
Cho đến bây giờ, anh cảm thấy rất tốt với hiệp định ngầm của anh và cô.
Nghi lễ bắt đầu, tân lang tân nương tiến vào, cha mẹ hai bên lên bục
đọc diễn văn. . . . . . Trình tự rườm rà khiến Trịnh Bang Duệ càng ngày
càng bực mình. Anh vốn ghét tham gia những kiểu đám cưới đám ma thế này, trên mặt anh càng xuất hiện thêm ba vạch đen là do người phụ nữ bên
cạnh càng nhìn thấy cô dâu chú rể trên bục đang lén lút lau nước mắt.
Không chịu nổi, làm sao phụ nữ lại thích khóc như vậy?
Thật vất vả chú rể, cô dâu mới ngồi vào chỗ của mình, cũng ăn không
được vài miếng món ăn, tân nương lại phải đi đổi trang phục.
Bữa tiệc tiến hành đến đây vẫn chưa được một nửa, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ đến phiên anh trải qua những lễ nghi phiền phức này, vẻ mặt
Trịnh Bang Duệ trở nên khó khăn để duy trì được nụ cười tao nhã.
"Anh Vũ Hàng, chúc mừng anh."
Để che giấu không kiên nhẫn, Trịnh Bang Duệ cúi đầu ăn cái gì đó, lúc này ở bên cạnh nghe thấy Trình Kỳ Khiết nói với chú rể.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô còn mang theo hơi nước, ánh mắt
chuyên chú, ngưng mắt nhìn chú rể mặc một bộ Tuxedo màu trắng. (Tuxedo:
kiểu như áo đuôi tôm)
Vẫn luôn không nhìn kỹ chú rễ, hiện tại
anh mới chú ý tới, lấy tiêu chuẩn của người bình thường mà nói, người
đàn ông sẽ trở thành người thân với anh có một khuôn mặt đẹp đẽ sáng
sủa, gọng kính màu vàng làm anh ta tạo ra một cảm giác nho nhã cho người khác, là loại hình đàn ông dễ dàng khiến phụ nữ yêu thích.
Trịnh Bang Duệ để ý sâu xa, chợt sinh ra một cảm giác khó có thể nói là không vui mừng.
Nhất là khi Trình Kỳ Khiết tiếp tục nói chuyện phiếm với Phan Vũ Hàng, mà Phan Vũ Hàng lại dịu dàng mỉm cười với cô.
Bình thường em vợ cùng anh rể sẽ có dáng vẻ quen thuộc như vậy sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô nói từ nhỏ ba người bọn họ đã biết nhau, nói
cách khác Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hàng cũng là thanh mai trúc mã?
Anh không biết có phải vừa rồi ăn cá quá nhanh hay không, cổ họng dường như có xương đâm vào, cảm thấy không quá thoải mái. Anh nghiêm mặt uống một hớp rượu đỏ, hi vọng giảm bớt đi cảm giác đó.
Thật may là, rất nhanh, Phan Vũ Hàng rời khỏi, đi đón cô dâu vừa mới thay xong trang phục, kế tiếp cũng không ngoại lệ là mời rượu mỗi bàn, Trịnh Bang Duệ
ngồi ở bàn chính đang có rất nhiều vị trí bỏ trống, cuối cùng cảm thấy
tỉnh táo hơn nhiều.
Đến khi tiệc mừng kết thúc, từng vị khách
đi ra khỏi phòng tiệc, không tránh khỏi nói vài lời may mắn chúc cô dâu
chú rể, chụp ảnh chung một lúc . . . . . . Cuối cùng chỉ còn lại mấy
người.
Khuôn mặt Trịnh Bang Duệ không thay đổi đứng ở một bên,
nhìn Trình Kỳ Khiết ôm chị cô, thật ra thì sự kiên nhẫn của anh đã sắp
muốn dùng hết, chỉ muốn mau trở về, nhưng ngược lại lúc anh nhìn thấy
Trình Kỳ Khiết ôm Phan Vũ Hàng, cả người anh đột nhiên cứng ngắc.
Theo ý anh, cái ôm đó hình như quá dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra.
"Anh Vũ Hành phải chăm sóc chị em thật tốt, hai người phải hạnh phúc đó." Trình Kỳ Khiết vừa lau nước mắt vừa nói.
"Chúng ta nên đi thôi." Cũng không quản lễ phép hay không, Trịnh Bang
Duệ vẫn im lặng đứng ở một bên, khi nghe được câu "Anh Vũ Hành" kia nhịn không được chen vào, dùng sức tóm lấy cánh tay Trình Kỳ Khiết.
"Oh, ừ."
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh không vui, nghĩ có thể là do bữa tài quá dài đã làm anh không chịu được, vì vậy vội vàng cáo biệt tất cả trưởng
bối, đi theo Trịnh Bang Duệ đi.
Bọn họ đi ra khách sạn lại đúng lúc gặp gỡ mấy ký giả, ngược lại Trịnh Bang Duệ nắm lấy tay của cô, cô
biết chẳng qua đây là đang diễn trò, quả nhiên đợi đến bọn họ ngồi lên
xe, anh liền buông tay cô ra, phía sau chỗ ngồi rộng rãi của Mercedes,
hai người ngồi cạnh cửa sổ hai đầu, khoảng cách rất xa.
Cô lén lút quay đầu, căng thẳng liếc mặt anh một cái.
"Thật xin lỗi, làm tốn thời gian lâu như vậy, ách. . . . . . Cám ơn anh phối hợp."
"Không có gì."
Anh thờ ơ nói hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, nhất thời cô cũng
không nói tiếp được, một lần nữa trong xe lại rơi vào không khí yên
lặng.
"Việc đó. . . . . . Em nghĩ hôn lễ của chúng ta nên cố
gắng đơn giản, không cần mời nhiều người như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố gắng tìm đề tài.
Thế nhưng anh lại nâng lên nụ cười châm chọc, "Đối tượng liên hôn là chúng ta đều không có quyền quyết định,
cho dù hôn lễ hai chúng ta, anh nói thì sẽ vậy sao?"
Cô lúng túng cứng đờ."Ách, Đúng vậy a. . . . . . Anh nói có đạo lý."
Một hồi im ắng đi qua, anh mở miệng, "Em với anh rể. . . . . . Tình cảm hai người rất tốt?"
Không ngờ Trịnh Bang Duệ đột nhiên chuyển đề tài, Trình Kỳ Khiết mất
chút thời gian mới ý thức được anh đang hỏi cái gì, vội vàng trả lời,
"Đúng vậy a, từ nhỏ chúng em đã quen biết, anh Vũ Hành rất tốt đối với
em."
"Vậy tại sao hắn không cưới em mà lại cưới chị em?"
"À?" Cô nháy mắt mấy cái, sau đó cúi đầu, lại theo bản năng sờ vào
khuyết điểm ở má trái, "Không thể nào a. Anh Vũ Hành đương nhiên là
thích chị em, chị em xinh đẹp như vậy, lại hoàn mỹ như thế."
Mi tâm anh nhíu chặt lại.
Cô tự ti sao? Bởi vì vết bớt trên mặt cho nên cô có cảm giác mình không cách nào so sánh với chị mình? Anh đột nhiên nhớ đến cô nói qua là cô
có người thích, nhớ đến vể mặt đau thương khổ sợ khi cô nói đến người
nọ.
Chẳng lẽ chính anh rể sao? Cô lén lút thích hắn, nhưng nhìn hắn cùng chị cô ở chung một chỗ, cảm thấy đoạn tình yêu đơn phương này
không có hi vọng cho nên gả cho người nào cũng được?
Sau khi
nghĩ thông suốt điểm này, Trịnh Bang Duệ cảm giác mình giống như nuốt
phải một tảng đá, cắm ở trong lồng ngực, cực kỳ không thoải mái, nhưng
mà anh lại cảm thấy mình vì thế mà cảm thấy mất hứng thì thật là ngu
chết. Anh cần gì quan tâm tại sao cô muốn gả cho anh? Hôn nhân của bọn
họ vốn cũng không được xây dựng trên cơ sở tình cảm.
Điện thoại di động của anh đúng lúc này vang lên, Trình Kỳ Khiết nghe thấy anh nói vào phía đầu bên kia điện thoại: "Ừ, đúng, bên này mới vừa kết thúc, so với thời gian dự đoán lâu hơn. . . . . . Một lúc nữa tôi sẽ qua, gặp
mặt bàn lại."
Anh kết thúc cuộc nói chuyện, không có nói rõ người gọi đến là ai với, một lúc nữa anh lại muốn đi.
Đây không phải là bình thường sao? Anh vốn không cần giải thích cho cô, ở trong hiệp nghị có một phần đó là bọn họ phải có tự dọ của mỗi người.
Nhưng vừa nghĩ tới đầu bên kia điện thoại có lẽ chính là bạn gái của
anh, là cô gái mà anh ôm trong hình của tuần san. . . . . . Tưởng tượng
một lúc nữa anh bỏ cô lại, vội vàng đi gặp mặt người phụ nữ khác, nghĩ
đến bọn họ sẽ làm gì. . . . . . Ghen tỵ giống như một loại a-xít
clo-hy-đríc (dd axit HCl: cái dùng tạt vào mặt sẽ ‘xèo xèo’ hủy dung đó
bà con :3 ) gặm nhấm lòng của cô.
Cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế một luồng sóng đau khổ.
Đây là lựa chọn của cô, cô không thể ngay lập tức buông tha. Trình Kỳ
Khiết không ngừng động viên bản thân ở trong lòng, làm như vậy cô mới có thể sống quá đoạn đường xe khó chịu này, trở lại nhà của cô. . . . . .