"Trịnh phu nhân, chúc mừng cô... cô mang thai."
Khuôn mặt bác sĩ khoa phụ sản tràn đầy ý cười, trên tay cầm tấm hình chụp bằng sóng siêu âm, Trình Kỳ Khiết nhìn chăm chú vào một điểm nhỏ đen sẫm trên đó, đáng lẽ lúc này cô lên mừng rỡ như điên nhưng trong lòng lại đang hoang mang rối loạn.
"Cô nhất định khẩn trương muốn chia sẻ tin tức tốt này cùng tiên sinh phải không? Lần sau khám thai có thể bảo tiên sinh đi cùng, đây là cái thai đầu tiên của hai người, tiên sinh nhất định cũng muốn tham gia vào quá trình này? Có một số việc cần chú ý tôi có thể nói với tiên sinh, ví dụ như ba tháng đầu cần thật cẩn thận, ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi, đặc biệt là cảm xúc phải kiểm soát tốt thì thai nhi mới có thể khỏe mạnh.”
Bác sĩ khoa phụ sản này cũng là bác sĩ của chị cô nên hiểu rõ tình hình nhà các cô và cũng rất thân thiết. Nhưng với tâm trạng hiện tại, Trình Kỳ Khiết cảm thấy khó chịu với sự thân thiết “quá mức” này.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nói “Cảm ơn, tôi đã biết.”
Một mình đi ra bệnh viện, mưa bay lất phất, Trình Kỳ Khiết mơ màng đứng ở cửa bệnh viện, nhìn người khác đều có người nhà đi cùng còn cô lại một thân một mình, không khỏi cảm thấy cô đơn.
Đợi trong chốc lát, rốt cuộc cô gọi được xe taxi, nói cho tài xế địa chỉ, xe rất nhanh lái rời khỏi bệnh viện, mưa ngày càng lúc càng lớn hơn.
Cô lẳng lặng nhìn hạt mưa đập vào ô cửa kính xe, tình cảnh bây giờ của cô khác xa so với sự tưởng tượng vui sướng lúc trước khi chứng thật được mình có thai .
Khi đó cô chìm đắm trong hạnh phúc, khi đó cô cho rằng mình được yêu thương, khi đó cô còn nghĩ rằng quan hệ giữa cô với chồng mình sẽ vẫn tốt đẹp, cho rằng anh bắt đầu có phần quan tâm cô. . . . . .
Không ngờ tất cả đều thay đổi trong nháy mắt.
Kể từ sau buổi tối Lễ Chúc Mừng đó, cô liền phát hiện anh rất lạnh lùng, không ôm cô nữa, không có những giây phút ngọt ngào thân mật nữa, bọn họ đã quay trở lại giữ sự tôn trọng nhau như lúc kết hôn trước đây.
Không, còn tồi tệ hơn so với khi đó, anh liên tiếp mấy đêm không về, ở công ty thì coi cô như người vô hình.
Anh dường như chán ghét cô, ánh mắt luôn lạnh lùng nhìn cô làm cô không khỏi rùng mình, mất đi dũng khí để hỏi anh tới cùng tại sao lại có sự thay đổi này.
Do đó cô nghĩ rằng dù anh nghe được tin mình có thai cũng sẽ không vui mừng. Trình Kỳ Khiết cúi đầu vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng của mình, trong đó là kết tinh tình yêu của anh và cô, tuy đứa bé vẫn ở đây nhưng đã mất đi yêu thương.
Mũi cô chua xót, nước mắt suýt nữa chảy xuống nhưng đã bị cô kìm nén lại.
Không được, cô không được khóc, bác sĩ đã nói tinh thần không tốt ảnh hưởng lớn đối với em bé.
Cô chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên để làm bản thaann mình kiên cường hơn.
Kiềm chế, cô giỏi nhất là kiềm chế. Cô có thể làm được, hiện tại quan trọng nhất là đứa bé, cô không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ tới đứa bé là tốt rồi. . . . . .
Không ngừng thôi miên mình, xe đến công ty, cô đi ra khỏi xe taxi thì cảm giác tâm lý mình đã ổn định.
Buổi sáng Trình Kỳ Khiết đi đến bệnh viên hai tiếng, vừa đi vào trong sảnh công ty Trịnh thị liền đón nhận được ánh mắt quái dị của các đồng nghiệp.
Không quen thuộc bị mọi người nhìn chằm chằm, cô quay đầu lại giả bộ không có việc gì, những ánh mắt này cô đã quá quen có thương hại, có đồng tình nhìn cô làm cô cảm thấy trong lòng thật khó chịu, mơ hồ có dự cảm xấu.
Cô mới vắng mặt ở đây hai giờ, trong hai giờ này vừa xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Cô đi tới phòng làm việc của mình, từ xa liền nghe đến trợ lý của mình gầm thét với chiếc điện thoại trong tay.
"Tiểu thư Trịnh của chúng ta không có ở đây, các ông không cần gọi điện thoại đến nữa. No comment(1).”
(1)No comment: không bình luận
Không đưa ra bình luận? Cái gì không đưa ra bình luận? Trợ lý của cô vẫn là một sinh viên nữ nhỏ bé dịu dàng, hôm nay làm sao đột nhiên phát điên?
"Làm sao?"
Trợ lý nhỏ thấy cô đi vào phòng làm việc, vẻ mặt kích động, hốc mắt đỏ lên giống như nước mắt lúc nào cũng trực rơi xuống, dù hỏi thế nào cô ấy cũng không trả lời, kìm nén khiến gương mặt đỏ rừng rực, dường như chịu nhiều oan ức.
"Là ai gọi điện thoại tới?"
"Những tay phóng viên báo lá cải . . . . . . Bọn họ, bọn họ thật sự quá đáng."
"Ký giả tìm chị? Tại sao?"
"Tiểu thư Trình, chị không biết?"
Trình Kỳ Khiết lắc đầu.
Trợ lý có chút do dự, trong mắt đong đầy nước mắt, cắn răng lấy tờ báo lá cải mới nhất hôm nay ra đưa tới trước mặt Trình Kỳ Khiết.
Bìa mặt là hình ảnh người đàn ông mà Trình Kỳ Khiết không thể quen thuộc hơn được nữa, là chồng của cô, trong hình chính là ảnh anh và bạn gái trước đây cùng nhau đi vào một khách sạn.
Cô không biết mỗi người vợ khi nhìn thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác đi chung với nhau có cảm giác đang lao nhanh xuống vực như mình không, dưới chân giống như mở ra một cái động lớn, toàn bộ thế giới đều sụp đổ theo. . . . . .
Cô cắn môi, cảm thấy chỗ sâu trong cổ họng nóng rực như có đồ vật bọ tắc ở đó muốn ói ra ngoài nhưng bản thân lại nỗ lực đè nén nó xuống.
"Phó tổng . . . . . . thật quá đáng."
Cô hoảng hốt tựa hồ nghe thấy trợ lý nói những lời này, không đáp lại, bàn tay khẽ run rẩy nhận lấy tờ báo lá cải thậm chí vẫn còn nặn ra một nụ cười với cô ấy.
"Không có chuyện gì, có thể chỉ là hiểu lầm, không có việc gì. . . . . ."
Không có việc gì.
Trình Kỳ Khiết vội vàng đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, mọi thứ trước mắt xiêu vẹo, rốt cuộc nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Từng giọt nước mắt rơi vào bìa trang tạp chí, phát ra âm thanh ‘bộp bộp’, cô nhìn tấm hình cùng tiêu đề nóng bỏng trên đó.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân anh trở nên lạnh nhạt sao? Anh đã phát hiện ra bạn gái trước đây tốt hơn cô rất nhiều? Thứ mà cô từng cho là hạnh phú thì ra chỉ giữ gìn được ngắn thế đấy?
Đau lòng đến mức khó thở, cô không biết còn có thể đau đến vậy, trước kia cô cũng ghen tỵ nhưng bây giờ nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác thì cảm giác khổ sở này lớn hơn gấp trăm ngàn lần. Nếu như giữa bọn họ không từng trải qua những ngày ấm áp ngọt ngào thì bây giờ tưởng tượng ra anh cùng với người phụ nữ khác có giống như khi ở cùng cô . . . . . .
Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên làm cô giật bắn mình.
Nhấc điện thoại lên, bên trong là giọng nói cực kỳ tức giận của ông nội, muốn cô cùng Trịnh Bang Duệ lập tức đến phòng làm việc của ông.
Cô không muốn đi.
Ông nội muốn hỏi cô cái gì? Cô có thể nói cái gì? Hỏi cô tại sao không buộc được trái tim của chồng? Cô không biết, cô không biết, không nên hỏi cô.
Cúi đầu lo lắng dùng sức cắn ngón tay cho đến khi ngửi thấy mùi tanh mới biết mình vừa cắn đứt ngón tay, máu đỏ tươi chạy loang ra đầy tay.
Đau đớn khiến cô hơi tỉnh táo lại, rút ra mấy tờ giấy vệ sinh lau đi vết thương của mình, Trình Kỳ Khiết hít sâu, biết rằng chuyện nên đến muốn trốn cũng không được, cô dựng thẳng lưng đi ra ngoài.
"Đây là chuyện gì?"
Trịnh Chính Đường tức giận xanh mặt, chỉ vào cháu trai đứng trước mặt rồi chửi mắng nhưng mặt Trịnh Bang Duệ lạnh tanh không giải thích bất cứ điều gì liên quan đến tờ báo lá cải đang đặt trên bàn.
"Thật không ra thể thống gì, cháu đã kết hôn lại còn gây ra chuyện thế này, cháu có nghĩ đến tâm trạng của vợ mình không? Ông thật không hiểu nổi cháu có người vợ tốt như Tiểu Khiết sao còn không biết quý trọng? Rốt cuộc cháu có quan hệ với người đàn bà kia hay không? Cháu nói thật ra, bây giờ cháu liền giải thích cho Tiểu Khiết.”
Trịnh Bang Duệ mím chặt môi.
Anh nhìn thoáng qua Trình Kỳ Khiết đứng cúi đầu ở bên cạnh, lồng ngực đau nhói như bịkim châm.
Thấy cô, anh liền nghĩ đến mưu kế của cô, nghĩ đến bản thân mình tự cho là thông minh nhưng lại bị cô gái nhìn như vô hại yếu đuối kia xoay xung quanh đùa giỡn, anh liền khó có thể đè nén sự phẫn nộ không cam chịu.
Không cam chịu theo kế hoạch của cô mà anh ngây ngốc yêu cô.
Đó chính là lý do mà mấy ngày nay anh không muốn gặp cô, vì vậy anh phải vào ở khách sạn vài ngày khiến Điền Song Song còn chưa hết hi vọng liền quấn lấy anh đi vào khách sạn do thế mới bị đám phóng viên báo lá cải chụp được nên hiện tại anh phải đứng chỗ này nghe ông nội giáo huấn.
Chết tiệt, anh thành người trưởng thành rồi mà ông nội còn dùng giọng điệu này dạy dỗ càng làm kích thích tâm lý chống đối trong anh.
“Đang nói chuyện với cháu đấy, thằng nhóc hỗn láo, cháu còn không nói lời xin lỗi tiểu Khiết”
“Ông liền muốn như thế nào? Đá cháu ra khỏi công ty gia tộc? Cháu đã nghe lời ông cưới cô ta, rốt cuộc ông còn yêu cầu cháu gì nữa?”
Lời anh vừa nói ra khiến Trịnh Chính Đường giận dữ đứng bật dậy, muốn xông tới đánh anh còn sắc mặt Trình Kỳ Khiết nhanh chóng tái xanh.
Trịnh Bang Duệ không để ý đến phản ứng của ông nội, ngược lại chứng kiến vẻ mặt đau khổ của Trình Kỳ Khiết thì trái tim không chịu được co rụt lại.
Có lẽ lời anh vừa nói xong thật sự quá đáng…
Anh đang muốn giải thích thì cô đã xông ra phía trước ngăn cách ở anh với ông nội.
“Ông nội, ông không nên tức giận. Ông biết anh Bang Duệ luôn nói không suy nghĩ kỹ, thật ra anh ấy không có ý đấy. Tấm ảnh này chỉ là hiểu lầm, nhất định là hai người bọn họ đúng dịp đi vào cùng một khách sạn mới bị chụp, hơn nữa đám nhà báo lấy chuyện cũ để viết bậy… Anh Bang Duệ đến khách sạn đó để tìm một vị kiến trúc sư đến từ Nhật Bản, anh ấy có nói qua với cháu.”
Trịnh Chính Đường híp mắt, “Thật sao? Nếu nó tốt như thế sao mấy buổi tối không có về nhà?” Ông còn có nghi ngờ.
“Anh ấy bận trao đổi bản kế hoạch hợp tác thời gian tới với vị kiến trúc sư kia, ông cũng biết anh Bang Duệ rất coi trọng dự án xây dựng mảnh đất này.”
Mặc dù còn hơi nghi ngờ, chẳng qua nếu cháu dâu đã thay Bang Duệ nói thế…
“Không có việc là tốt, chậc, bảo đám ký giả kia không cần viết bậy, chỉ giỏi tạo ra những loại tin tức bậy bạ hại vợ chồng người khác bất hoà.”
Lại nghe Trịnh Chính Đường oán trách.
“Cô thật sự có thiên phú(1) nói dối.”
(1) Thiên phú: khả năng trời ban.
Đột nhiên nghe được lời nói lạnh lùng của anh, cô ngẩng đầu lên chống lại cặp mắt tràn ngập mỉa mai.
“Em chỉ không muốn làm ông nội lo lắng…” Trình Kỳ Khiết cố gắng giải thích cho bản thân, nhưng sau đó nghĩ đến quả thực cô nói dối, lời nói từ trong miệng cô nói ra chỉ muốn dẹp yên mọi chuyện, chỉ muốn mọi người đều vui vẻ, đó là phản ứng theo trực giác của cô nhưng ở trong mắt của anh cô chắc là người không thành thật phải không?
Cô ủ rũ cúi thấp đầu, “Rất xin lỗi.”
Nụ cười miễn cưỡng trên môi cô càng làm tăng thêm sự phẫn nộ của anh, cho dù biết cô nói dối để giải thích hộ nhưng anh lại có cảm giác bực bội không nói ra được, anh không cần cô nói đỡ hộ, không cần cô phải sắm vai một người vợ hoàn mỹ.
“Chẳng lẽ cô không muốn hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra? Tôi có ở cùng một chỗ với người đàn bà kia không?”
Cổ họng cô dường như bị bóp chặt lại không thể phát ra một âm thanh nào.
Cô muốn hỏi nhưng cô có quyền lợi đó sao?
Nếu cô giống như người vơ khác ghen tị, đố kỵ muốn anh có câu trả lời thoả đáng thì có phải đẩy anh ra càng xa hay không? Làm anh cháng ghét cô hơn không?
Nghĩ đến khả năng đấy, cô liền sợ hãi không dám hỏi rồi.
Cô cắn răng lắc đầu, “Em sẽ không can thiệp chuyện của anh.”
“Phải không? Cô thật sự là người vợ khoan dung độ lượng đến khó tin.” Khoé miệng anh khẽ động, cười châm chọc.
Trình Kỳ Khiết không nghĩ tới cô nói không can thiệp, Trịnh Bang Duệ nghe xong chẳng những không vui mừng mà lại càng tức giận hơn.
Làm sao có thể có người vợ không để ý đến scandal của chồng mình cùng người phụ nữ khác? Trừ phi cô không quan tâm anh.
Ý nghĩ này thiêu đốt lên ngọn lửa giận vô hình trong anh.
Dưới sự phẫn nộ, Trịnh Bang Duệ cũng không rảnh nghĩ đến nguyên nhân anh sinh ra lửa giận, rốt cuộc anh tức giận do cô không tiếc thủ đoạn gả cho anh hay vì cô không quan tâm mà còn cho phép anh cùng người đàn bà khác ở chung một chỗ? Dù sao lúc này người phụ nữ trước mắt đã nhiễu loạn trái tim anh khiến đầu óc thông minh lý trí của anh đều trở nên vô dụng.
“Tôi thật sự là người chồng may mắn cưới được một cô vợ thấu tình đạt lý.”
Anh tức giận nói hết những lời đó liền xoay người rời khỏi.
Chương 9.3:
Nhìn bóng lưng dứt khoát của anh, Trình Kỳ Khiết như rơi cả người vào hầm băng.
Anh tức giận nhưng cô không biết vì sao anh tức giận? Cô cảm thấy dù mình làm thế nào đều không thể khiến anh vui, hay do chính anh vốn đã không thích cô? Cho nên cố gắng nhiều hơn nữa cũng sẽ vô dụng… Ý nghĩ này làm cô thấy lạnh người, cô vòng tay tự ôm lấy mình, mờ mịt khổ sở không biết nên làm sao.
Trình Kỳ Khiết thất thần trôi qua một ngày như ác mộng, điện thoại giới truyền thông liên tục gọi tới hỏi thái độ của cô.
Về chồng của cô ở bên ngoài, tâm trạng của cô như thế nào?
Cô trả lời qua loa câu hỏi ngu xuẩn ấy, đều để trợ lý đứng ra giải quyết nhưng có một số cuộc gọi cô không chắn được, đó là bà nội, bố mẹ và chị gái của cô…
“Không có việc gì, toàn do báo chí viết linh tinh, vâng, bọn con không có sao.”
Không có việc gì
Cô không biết đã nói mấy lần những từ đó trong một ngày. Dường như cô nói vậy để thuyết phục chính bản thân mình cũng tin như khi nói cho người khác nghe….
Mệt quá.
Cô thật sự rất mệt mỏi.
Cô quyết định tan làm trước một tiếng bởi cô thật sự không chống đỡ nổi nữa. Cô muốn tìm một nơi không có ai để trốn tránh khóc lóc một trận, khóc cho khát vọng đã khiến cô đau lòng.
Cô cảm thấy rất khó chịu, đầu bùng nhùng, không nghĩ được gì đi ra khỏi phòng làm việc. Bên ngoài một đám phóng viên thấy cô vừa bước ra toà nhà liền chạy ùa đến như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu.
“Trịnh phu nhân xin hãy phát biểu đôi lời về suy nghĩ của cô.”
“Có phải hai người đã nói đến việc ly hôn phải không? Nếu vậy, hợp tác giữa công ty tập đoàn họ Trịnh và họ Trình có bị phá bỏ hay không?”
Các vấn đề sắc bén lần lượt đưa ra, giống như một cái dao nhọn cắt gọn lòng dạ cô, đối mặt với ánh đèn flash không ngừng chiếu đến, cô dường như sắp ngã nhào xuống, tay cô theo bản năng bảo vệ bụng của mình.
Cô phải kiên cường, cô tự nói với bản thân, ngàn vạn lần không thể bị suy sụp vào giờ khắc này.
“Tôi tin tưởng chồng mình.” Trình Kỳ Khiết dùng giọng điệu bình tĩnh nói, chỉ có móng tay bấm chặt vào thịt đến chảy máu trong bàn tay tiết lộ cảm xúc chân thật của cô lúc này.
“Hình ảnh trên tạp chí giải thích thế nào, cô gái đó chính là bạn gái trước của chồng cô? Sau khi cưới cô, bọn họ vẫn thường qua lại với nhau thật sao? Cô có chấp nhận chồng mình cưới thêm vợ hai không?”
“Tôi tin tưởng chồng mình.” Bất kể bọn họ hỏi gì, Trình Kỳ Khiết vẫn kiên trì chỉ nói câu này.
Thật may rốt cuộc bảo vệ công ty đã đến giúp cô giải vây, hộ tống cô lên xe. Đóng cửa xe, cả người như bị rút hết sức lực, cô chỉ có thể chán nản ngửa người ngồi ở đằng sau.
Tin tức náo động lớn như thế, dưới yêu cầu của ông nội, buổi tối mỗi ngày Trịnh Bang Duệ đều đúng lúc về nhà ăn cơm, Trịnh Chính Đường rất đắc ý bởi vì lời ông nói còn kiềm chế được cháu trai, nhưng đối với Trình Kỳ Khiết mà nói, điều này trái lại thành hình phạt tàn khốc.
Không khí bữa cơm tối yên ắng như bãi tha ma, cô phải nghĩ đủ biện pháp tìm đề tài để thay đổi bầu không khí, đối diện với vẻ mặt vô cảm của chồng, cô phải giả vờ như không có việc gì, làm bộ như quan hệ bọn họ vẫn rất tốt, rất ân ái…
Cô căn bản không ăn được thứ gì ngon miệng.
Cô chỉ máy móc bỏ thức ăn vào trong miệng không khiến người khác nhìn ra sự bất thường, Trình Kỳ Khiết nuốt vào một miếng cá kho tàu, đột nhiên cảm thấy nước chua dâng lên.
“Con xin lỗi, con xin phép đi toilet.” Trước khi phun ra, cô vội vàng xông vào nhà vệ sinh.
Trịnh Bang Duệ nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, lông mày nhíu chặt.
Cô hình như gầy hơn?
Chết tiệt, thắt lưng của cô nắm chặt giống như có thể gãy, cả người y như một trang giấy, nhợt nhạt, yếu ớt bất kể lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bề ngoài, cô không biểu hiện gì khác thường nhưng sau khi biết cô là kẻ lừa đảo thì anh phát hiện cô ‘khoẻ mạnh’ đều là giả bộ. Cô không phải đang khoẻ, anh lạnh lùng nhìn sau bao nhiêu ngày, cô vẫn gắng gượng chống đỡ trước mặt mọi người.
Anh rất tức giận, mỗi lần nhìn cô gắng gượng làm cho trong lòng anh đều giận đến nổi lửa, chính phần tức giận cũng ngăn cản sự kích động muốn thoả hiệp với cô.
Anh biết anh không chống đỡ được bao lâu nữa.
Cô thiết kế hôn nhân của bọn họ thì làm sao? Đó là bởi vì cô thích anh, hơn nữa còn thích từ lâu….
Gần đây anh vừa nghĩ lại vừa giải thích cho cô ở trong lòng, dần dần, đối với sự lừa dối của cô đã cảm thấy không quá quan trọng, ngược lại trái tim còn có chút vui sướng.
Còn có chính là…
Đáng chết, cô thật sự quá gầy.
Đợi lát nữa cơm nước xong anh muốn nói chuyện với cô thật bình tĩnh, giữa bọn họ có rất nhiều chuyện nên nói rõ ràng.
Trong nhà vệ sinh, Trình Kỳ Khiết lại nôn hết bữa tối vừa ăn ra, cả người trở nên càng yếu ớt, bước chân lảo đảo. Nhưng cô vẫn phải trở về phòng ăn, nếu không trưởng bối sẽ lo lắng, suy nghĩ này chống đỡ làm thân thể cô tiến về phía trước, đi ngang qua phòng khách thì thấy tiếng điện thoại vang lên.
Cô nhận điện thoại, “Nhà họ Trịnh xin nghe”
“Tôi tìm Bang Duệ.”
Âm thanh nũng nịu của một người phụ nữ trẻ truyền vào trong tai, Trình Kỳ Khiết chỉ cảm thấy khó chịu như bị tát.
Rất nhiều việc cô cho rằng không nhìn, không nghĩ, không nghe thì có thể trôi qua nhưng hôm nay người phụ nữ kia lại gọi điện thoại đến tận nhà tìm chồng cô? Ngay cả một chỗ lẩn tránh cũng không cho cô sao?
Cô nghĩ dập điện thoại, nghĩ hỏi đối phương là ai, nghĩ mắng to đối phương là hồ ly tinh không biết xấu hổ, nghĩ nổi bệnh tâm thần…. Vậy mà cuối cùng, cô chỉ nắm chặt ống nghe trong tay, tỉnh táo, lý trí, xin đối phương chờ một chút.
Cô đi trở lại phòng ăn, đưa điện thoại cho chồng, “Anh Bang Duệ, điện thoại của anh.”
Trịnh Bang Duệ nhướn mày, cầm lấy ống nghe, nghe được âm thanh đầu bên kia điện thoại thì sắc mặt trầm xuống, anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi tới một phòng khác nghe.
Chương 9.4:
Trình Kỷ Khiết cắn chặt môi dưới, cúi đầu dùng chiếc đũa gắp thức ăn lên, ép mình mở miệng đưa đồ ăn vào.
Mà Trịnh Bang Duệ nhanh quay trở lại hơn so với cô mong đợi, anh đứng ở trước mặt cô, dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Bang Duệ, cháu làm gì đấy? Có chuyện gì để ăn xong cơm rồi không nói được sao?” Trịnh Chính Đường không hài lòng hành động của cháu trai.
“Đi theo tôi.” Trịnh Bang Duệ không nhìn ông nội cái nào, lôi kéo thẳng tay Kỳ Khiết, cương quyết mang cô về phòng bọn họ.
Đóng cửa phòng, chỉ còn có hai người bọn họ, anh mới bộc phát cơn giận.
“Cô biết người gọi tới là ai không?”
Dáng vẻ giận dữ của anh khiến sắc mặt Trình Kỳ Khiết càng thêm tái nhợt, cô không biết tại sao anh tức giận, không phải cô đã cố gắng thể hiện sự khoan dung tha thứ sao? Rốt cuộc anh còn không hài lòng cái gì? Cuối cùng cô còn phải làm như thế nào?
Cô cắn môi không nói.
Thái độ của cô làm Trịnh Bang Duệ càng nổi giận hơn.
“Một người đàn bà gọi điện thoại tận nhà tìm chồng cô, ngay cả đối phương là ai cô cũng không hỏi rõ liền chuyển điện thoại cho tôi, cô bị sao vậy? Cô thật sự cao cả như thế? Nếu như người khác muốn tôi, có phải cô không buồn nói hai lời liền chắp tay dâng tôi cho đối phương? Chết tiệt, cô không phải yêu thích tôi dùng trăm phương ngàn kế muốn gả cho tôi sao? Còn lừa dối tôi, hại tôi cũng bị cô trói buộc.”
Cô co rúm người, “Anh….biết?”
Anh nghiêm mặt, “Đúng, cho nên tôi mới tức giận, không có ai thích bị lừa gạt cho nên mới chiến tranh lạnh với cô.”
“Đúng, đúng, thật xin lỗi….”
Nhìn thấy cô cúi đầu, nước mắt dâng lên trong hốc mắt khiến trái tim Trịnh Bang Duệ càng thêm phiền loạn. Anh không muốn nghe lời xin lỗi của cô, anh muốn biết cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
“Chuyện đã qua coi như xong, nhưng, phản ứng bây giờ của cô là sao? Thực hiện được mục đích rồi nên không quan tâm? Tôi thích người khác, chung sống cùng người phụ nữ khác cũng không sao? Nếu không phải vừa rồi tôi mắng chửi với người đàn bà ngu ngốc trong điện thoại kia mà tình ý mặn nồng cùng cô ta thì cô định làm thế nào? Chết tiệt, cô sắp ép tôi phát điên rồi, cử chỉ của cô không hợp chút đạo lý nào, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì?”
Cô kinh ngạc nhìn anh, cắn môi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.
“Em không dám thể hiện ghen tỵ bởi sợ anh chán ghét, em muốn làm một người vợ hoàn mỹ.” Nước mắt không ngừng chảy cũng không ngăn được cô nói ra uất ức cùng sợ hãi trong lòng, “Em hiểu rằng, em… không xứng với anh, cho nên em luôn cố gắng thật nhiều….”
Anh khiếp sợ nhìn cô, “Tại sao cô lại có suy nghĩ đó?”
Trình Kỳ Khiết không nghe rõ Trịnh Bang Duệ đang nói cái gì, sau khi bày tỏ hết lời nói bị đè nén từ lâu, thân thể của cô giống như bị vét cạn sức lực, mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt, thật chóng mặt.
Cô chưa kịp té ngã trên mặt đất thì đã có cảm giác có người ôm cô vào lòng, giọng nói đó khó nén khỏi khẩn trương sợ hãi vang lên ở bên tai cô.
“…. Khiết, em làm sao vậy?”
Hắn khẩn trương vì cô.
Phần quan tâm này làm cô cảm thấy được an ủi.
Khi Trình Kỳ Khiết tỉnh lại đã phát hiện ra mình đang nằm trên giường.
“Em nằm yên, chớ cử động, xe cấp cứu lập tức sẽ đến.”
Theo phương hướng của âm thanh, cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của chồng mình.
Vẫn còn ở trong nhà, chắc cô vừa té xỉu không lâu?
“Không cần gọi xe cấp cứu, em nghỉ ngơi một lúc sẽ khoẻ lại.”
“Sao lại không sao? Không sao mà em lại đột nhiên ngất xỉu, em phải đến bệnh viện kiểm tra tổng thể.” Trịnh Bang Duệ kiên trì nói.
Cô ngất xỉu trước mặt anh, doạ anh sợ chết khiếp, sao cô lại yếu vậy? Trời ạ, mấy ngày nay xem anh đã làm cái gì, cư nhiên lại để cô trở nên như vậy?
Bây giờ nghĩ lại lại thấy chỉ vì cô lừa dối anh chuyện đó mà anh tức giận lớn đến thế, quả thật quá buồn cười, không có chuyện gì quan trọng hơn so với cô, đây là suy nghĩ duy nhất của anh trong thời gian cô bất tỉnh.
“Anh không thể để mất em.” Anh nắm chặt tay cô, trong lòng vô cùng hối hận, nói, “Nhìn thấy em ngất xỉu mà anh tưởng chừng sắp điên rồi, anh yêu em, Trình Kỳ Khiết, anh đã sớm yêu em. Người phụ nữ đáng ghét lừa mất trái tim của anh, em không phải suy tính để anh ngây ngô đi vào lưới tình dịu dàng của em sao? Anh đều giao trái tim cho em rồi, sao em còn nói mấy lời vô ích như không xứng hay xứng gì đó, lại còn ngất đi khiến anh sợ chết khiếp! Chết tiệt, em còn muốn hành hạ anh như thế nào mới cam tâm?”
Cô chớp mắt, không tin rằng đây là sự thật, hay là cô đang nằm mơ.
Rõ ràng không phải mơ, không ai còn giống được như anh, cho dù nói yêu còn dùng giọng điệu hung dữ đến thế, vậy là thật sao….
Trình Kỳ Khiết cảm thấy trái tim đập rất nhanh, chậm rãi đưa tay ra nhẹ nhàng đụng vào đôi lông mày đang nhíu chặt của anh, Trịnh Bạng Duệ bắt lấy tay cô, đặt lên trước ngực trái của mình.
“Không cần tự ti, anh là chồng em, hơn nữa anh yêu em, về sau không cho phép giao anh cho người đàn bà khác, có người đến giành chồng em, em liền mắng chửi đối phương, biết không?”
“Em…có thể làm thế chứ?”
Anh nghiêm nghị nhìn chằm chằm để cô biết được đây là chuyện vốn không cần hỏi.
“Em biết rồi.” Cô rụt vai lại, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Cô vẫn chưa dám tin mong ước ban đầu đã được đến….
Nhưng cô không kịp hưởng thụ phần vui vẻ này liền nghe thấy âm thanh của xe cấp cứu vang lên từ xa đến gần…
“Anh ôm em lên xe cấp cứu.”
“Không, không cần đâu.”
“Tại sao không cần? Em ngất xỉu nên nhất định phải đi khám bác sỹ mới biết thân thể có bệnh gì.”
“Không có bệnh gì, chỉ do mang thai nên em hơi suy yếu thế thôi…”
Thấy Trịnh Bang Duệ trợn to mắt nhìn cô, Trình Kỳ Khiết mới nghĩ đến hình như cô chưa có dịp nói cho anh biết tin này.
“Xin lỗi anh , em quên nói.”
Anh như bị đả kích rất lớn, ôm đầu, vai rũ xuống, “Chết tiệt, anh là tên khốn kiếp, sao lại đối xử với em…. Em có đồng ý tha thứ cho anh không?” Anh van xin và nhìn cô.
Giọng nói bất an, lo lắng của anh làm mũi cô chua xót, cô quen thuộc với ánh mắt này, khi bạn quan tâm đến một người thì bất kể lúc nào bạn đều thương người ấy hơn cả, bạn sẽ lo sợ việc làm của mình không được đối phương tha thứ.
Cô không chút nghi ngờ nào nữa, anh thật sự yêu cô.
“Vâng, chỉ cần về sau anh đừng đối xử với em thế nữa.”
“Anh nhất định sẽ không khiến em thương tâm lần nữa.”
“Không cho phép tạo scandal với người phụ nữ khác, không, ngay cả nhìn người phụ nữ khác một lúc lâu cũng không được.” Cô muốn thử xem, khi cô buông thả mình, anh sẽ có phản ứng như thế nào.
“Anh thề.”
Anh cẩn thận hôn lên trán cô rồi lông mày, mắt, mũi….như muốn đóng dấu lời thề. Anh nhẹ nhàng hôn lên từng chỗ trên mặt cô, từ từ làm lòng cô an bình….
Nhân viên cấp cứu vội vội vàng vàng xông vào dưới sự dẫn đường của mấy vị trưởng bối nhà họ Trịnh, thấy hình ảnh Trịnh Bang Duệ quỳ trước giường và hôn lên mặt vợ mình.
Đoàn người ngẩn ra, đây đâu giống cần phải cấp cứu.
Đôi vợ chồng này không có chú ý thấy có người bên ngoài, tiếp tục hôn nhau trước mặt mọi người….
“Ách… Khụ…. Dường như không có gì đáng lo rồi.”
“À, đúng vậy…. Vậy chúng tôi đi về.”
“Xin lỗi, làm mất thời gian các vị.”
Một nhóm người lúng túng đi ra ngoài, trước khi đi còn biết ý đóng kín cửa.
Trình Kỳ Khiết biết có người đi vào, biết có người đi ra ngoài, chẳng qua cô muốn bốc đồng một lần, không muốn để ý tới, khó được dịp không cần nhìn sắc mặt người khác chỉ cần làm chuyện mình thích.
Ai có thể trách cô đây? Cô khát vọng điều này lâu đến vậy cuối cùng đã đạt được.
Cô nằm trong lòng chồng, ,mỉm cười hạnh phúc.
Tống Xảo Linh là phóng viên mới của tạp chí thương mại, cô được phái tới phỏng vấn thiếu phu nhân của công ty nhà họ Trịnh, cũng chính là thiên kim tiểu thư thứ hai của nhà họ Trình.
Dự án hợp tác khai thác mảnh đất giữa nhà họ Trịnh và họ Trình được các giới chú ý, đồng thời cổ phiếu hai nhà đều cao dữ dội, lần này phỏng vấn đến người tạo ra kế hoạch – Trình Kỳ Khiết sẽ nhất định làm tạp chí bán ra số lượng lớn.
Cô nắm bắt chặt cơ hội đáng quý, tìm hiểu trước thu thập đủ sự việc mà hai người đã trải qua và còn lật xem qua đủ các tin tức trước đây về họ một lần.
Tống Xảo Linh phát hiện đôi vợ chồng này có rất nhiều tin tức nóng hổi, không những có các tin tức nói về thương mai, chỉ riêng những scandal của Trịnh Bang Duệ trước khi hôn nhân, trong khi kết hôn và vụ đồn thổi ngoại tình gần đây đã rất đặc sắc, chưa nói đến sau đó Trịnh Bang Duệ còn tố cáo giới truyền thông đồn đại mình qua lại với bạn gái trước đây, công khai bày tỏ tình yêu với vợ trước màn hình, hình ảnh hai người lồng mười ngón tay vào nhau, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc trở thành tin tức thời sự mấy ngày.
Vợ chồng đằm thắm, tình cảm sâu đậm…
Hừ, cô mới không tin.
Tám phần mười là hai người ngọt ngào đều là giả mà chỉ vì ổn định cổ phiếu công ty, có bao nhiêu cặp vợ chồng doanh nhân ngoài mặt thì ân ái ngọt ngào, còn thực chất lại như người lạ, trực giác của cô cho rằng vợ chồng họ Trịnh cũng vậy, chỉ khó hiểu tại sao đồng nghiệp khác không muốn khai thác sự thật?
Thân là phóng viên ôm trong mình lòng nhiệt tình khai thác sự thật, cô tự động viên bản thân, thề tuyệt đối phải chọc phá đôi vợ chồng đằm thắm giả tạo này, trở thành người độc nhất vô nhị.
Vào thời điểm hẹn trước, đi vào toà nhà xí nghiệp nhà họ Trịnh có người phụ trách đưa cô đến phòng làm việc của Trình Kỳ Khiết, phát hiện Trình Kỳ Khiết đã đợi nghênh đón cô ở cửa văn phòng, hành động này khiến Tống Xảo Linh cảm thấy ngoài ý muốn, cô vẫn chỉ là con chim phóng viên non nớt thế nhưng lại được coi trọng.
“Tiểu thư Tống, hoan nghênh cô.”
Vừa thấy mặt, Tống Xảo Linh liền bị khuôn mặt nhiệt tình, dịu dàng đầy tươi cười của Trình Kỳ Khiết thu phục, trên người Trình Kỳ Khiết, cô không cảm nhận được thái độ cao ngạo của một thiên kim tiểu thư. Ánh mắt lướt qua, chú ý tới vết bớt má trái của cô ấy, nếu không có vết bớt kia thì vẻ ngoài của cô ấy có thể nói là hoàn mỹ.
Tầm mắt Tống Xảo Linh đi xuống dưới, thấy bụng cô ấy hơi nhô lên, kinh ngạc mở to mắt.
Cô chưa nghĩ tới Trịnh phu nhân mang thai. Có lẽ do mang thai nên cả người cô ấy như toát ra ánh sáng dịu dàng của tình mẹ vô cùng đẹp đẽ….
Không, bây giờ không phải lúc ngây người.
“Cô khoẻ chứ, cám ơn cô đã đồng ý để tôi phỏng vấn.” Tống Xảo Linh lấy danh thiếp ra.
Trình Kỳ Khiết thận trọng nhận lấy, “Tôi mới cần cảm ơn cô để cho chúng tôi có cơ hội tuyên truyền kế hoạch với các vị cổ đông và mọi người, mời cô ngồi.”
Đi vào phòng làm việc của Trình Kỳ Khiết, con sư tử rối nhỏ đập vào mắt khiến Tống Xảo Linh kinh ngạc, đây không phải cảnh tượng cô mong đợi được thấy.3
“Ách… Thật xấu hổ.” Trình Kỳ Khiết chú ý tới ánh mắt của cô, cười xấu hổ, “Những thứ này đều là chồng tôi đưa, anh ấy nói tôi là sư tử cái, chắc ý chỉ tôi rất hung dữ?”
Lời nói hàm chứa giận dữ không khiến người ta cảm thấy đang oán trách mà nghe chứa nhiều hạnh phúc, Tống Xảo Linh chớp chớp mắt, không biết nên phản ứng thế nào.
“Ngồi đi, uống cà phê không?”
“Ừ, được, cám ơn.”
Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Trình Kỳ Khiết nhấn nút gọi nội bộ sai người đưa cà phê vào, đồng thời sửa sang lại tài liệu vận hành của công ty, giới thiệu ngắn gọn với Tống Xảo Linh. Cô kinh ngạc lần nữa vì cô ấy làm việc rất cẩn thận và chu đáo. Mặc dù Trịnh phu nhân tuổi còn trẻ, chỉ là giám đốc công ty nhưng năng lực làm việc hình như rất mạnh.
Tình hình công ty đương nhiên là nội dung chủ yếu Tống Xảo Linh viết báo nhưng cô còn hứng thú hơn với cuộc sống của vợ chồng nhà họ Trịnh nên sau khi hỏi xong mấy vấn đề trên, cô liền đặt chuyện giới thiệu sang một bên, hỏi chuyện có liên quan tới Trịnh Bang Duệ.
Cô chú ý tới khuôn mặt Trình Kỳ Khiết sẽ thẹn thùng nhưng không giấu diếm được tự hào mỗi khi cô nhắc tới ‘Trịnh tiên sinh’ cũng chính là Trịnh Bang Duệ.
Đó là nét mặt của người phụ nữ đang đắm chìm trong bể tình.
Tống Xảo Linh trợn tròn mắt. Xem ra suy đoán của cô đã sai, bất kể Trịnh Bang Duệ đối xử với vợ thế nào thì Trình Kỳ Khiết cũng thật lòng thích Trịnh Bang Duệ.
Đáng ghét, cô không thể buông tha, bọn họ không thể nào tốt đẹp như thế, nhất định có vấn đề.
“Trịnh phu nhân chẳng lẽ không để ý những scandal trước đây của Trịnh tiên sinh sao? Phải có chút ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chứ?”
Vốn tưởng rằng vấn đề nhạy bén này sẽ làm lay động Trình Kỳ Khiết, không ngờ Trình Kỳ Khiết lại nghiêng đầu, khoé miệng cong lên như chìm đắm trong ký ức đẹp đẽ.
“Đương nhiên có ảnh hưởng nhưng theo hướng tốt, sau khi trải qua những chuyện kia, chúng tôi hiểu rõ nhau hơn càng hiểu thêm được cuộc sống với nhau.”
Tống Xảo Linh đang định tiếp tục truy hỏi, lại có người từ phòng làm việc sát vách mở cửa đi vào, là Trịnh Bang Duệ.
“Phỏng vấn còn chưa kết thúc à?” Hắn cau mày, hình như bất mãn với tình huống lúc này, liếc mắt nhìn Tống Xảo Linh.
Tim cô đập thình thịch, cô từng xem qua ảnh Trịnh Bang Duệ nhưng chưa từng được diện kiến người thật, hôm nay vừa gặp mới biết hắn anh tuấn cao lớn cỡ nào, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng hiện ra sự uy nghiêm của hắn.
Người đàn ông thế này rất ít khi khiến phụ nữ không yêu.
Nhưng hắn nhanh chóng lướt qua người cô, trực tiếp đi đến bên cạnh vợ mình, “Tại sao làm lâu vậy? Em nên nghỉ ngơi không sẽ mệt đấy.”
Này, đây là phân biệt đối xử sao? Một phút trước còn dùng giọng điệu lạnh lùng nhưng khi nói chuyện với vợ lại trở nên dịu dàng vậy, thái độ cũng mềm mỏng hơn.
Tống Xảo Linh há hốc miệng, có chút không tin nhìn Trịnh Bang Duệ cầm một cái áo khoác lên từ sau ghế dựa khoác lên người Trình Kỳ Khiết, sau đó rất tự nhiên hôn một cái xuống bên má cô ấy.
Trình Kỳ Khiết đỏ mặt, “Em không mệt, mới làm việc một buổi sáng mà thôi, anh đừng có chăm lo mù quáng.”
“Em căn bản không cần làm việc mà nghỉ ngơi tốt ở nhà.”
Cô ấy lắc đầu, bật cười, “Anh bảo hộ hơi quá rồi, em không yếu đuối đến nỗi ấy.”
“Nói bậy, thế còn nhớ lúc trước em ngất không?”
“Đó là chuyện ba bốn tháng trước.”
“Nhưng đã xảy ra, anh không muốn có chuyện ngoài ý muốn với em.”
Giọng nói bá đạo nhưng chứa đựng sự cưng chiều, mặc dù hắn giọng nói hàm chứa thật sâu cưng chiều, mặc dù hắn mím môi nói ra nhưng lại ngọt hơn nhiều so với mọi lời đường mật.
Tống Xảo Linh nuốt nước miếng. Ách… Đôi vợ chồng này có phải quên sự tồn tại của cô hay không?
“Trịnh tiên sinh…” Cô muốn hỏi Trịnh Bang Duệ có thể đồng ý để cô phỏng vấn hay không, nhưng khi cô vừa lên tiếng, Trình Kỳ Khiết lại như lấy lại tinh thần, ý thức được có người ngoài ở đây, xấu hổ đẩy chồng ra lại nhất thời không khống chế sức lực làm toàn bộ ly nước lọc trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn.
“Oh, xin lỗi.”
Trình Kỳ Khiết theo bản năng xoay người định dọn dẹp, Trịnh Bang Duệ lại ngăn lại cô ấy.
“Em ngồi im.”
Hắn gọi điện nội bộ bảo người vào xử lý, sau đó sợ vợ bị thuỷ tinh cắt bị thương liền ôm cả người cô ấy nhấc khỏi ghế, “Đến phòng làm việc của anh, chờ thu dọn xong, xác định không có mảnh thuỷ tinh nào vỡ mới trở lại.”
Cứ như vậy Trịnh Bang Duệ ôm vợ mình vào ngực cẩn thận từng li từng tí một như một bảo vật hắn quý trọng nhất, đi trở về phòng làm việc sát cạnh.
Tống Xảo Linh còn ở lại phòng làm việc của Trình Kỳ Khiết thấy choáng váng.
Trịnh tiên sinh….hình ảnh ôm vợ thật là một người đàn ông tốt….
Đợi chút, không đúng, bọn họ đi thế bỏ mặc mình cô ở chỗ này là thế nào? Còn muốn tiếp tục phỏng vấn hay không?
Cô vội vàng đứng lên nghĩ muốn đuổi theo lại không cẩn thận quẹo chân suýt chút nữa ngã nhào giẫm lên mảnh thuỷ tinh, thật may trợ lý Vương đưa nhân viên vệ sinh vào thu dọn kịp thời giữ lại được cô.
“Cám ơn.” Cô sợ hãi toát hết mồ hôi, ướt sũng cả người. Huhu…. Quả nhiên nguy hiểm, đáng tiếc cô không có số mệnh tốt như Trịnh phu nhân có một người chồng yêu thương, quý trọng cô ôm đi.
“Cô phóng viên muốn đi đâu?” Trợ lý Vương hỏi cô.
“Tôi còn chuyện muốn hỏi Trịnh tiên sinh, Trịnh phu nhân.”
Trợ lý Vương khó xử nhìn cô phóng viên xinh đẹp, “Ách… Theo kinh nghiệm của tôi, sợ là Phó tổng giám đốc của bọn tôi không hi vọng có người vào quấy rầy lúc này. Cô có thể truyền đạt lại cho tôi, tôi sẽ nói cho bọn họ được không?”
Cô mơ hồ gật đầu, chả hiểu ý của trợ lý Vương. Không khí giữa hai người kia có sự thân mật mà người khác khó xen vào, cô cũng không muốn mở cánh cửa chống lại ánh mắt có thể giết người của Trịnh tiên sinh hay là không cẩn thận đụng vào tình huống hai vợ chồng nhà người ta đang ân ái (*).
(*)Ân ái: cái này tự hiểu theo trí tưởng tượng của mỗi người nhé, hắc hắc.
Dưới sự hỗ trợ của trợ lý Vương, cô thu thập đồ đạc của mình, đi ra công ty nhà họ Trịnh.
Cô vốn nghĩ đào móc tin tức bát quái độc quyền, hôm nay lại không có chút thu hoạch , Tống Xảo Linh có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Bây giờ cô đã biết vì sao các đồng nghiệp khác không đến khai thác tin tức đôi vợ chồng này.
Hai người bọn họ căn bản là một đôi vợ chồng chớp nhoáng(**) đáng ghét chứ sao.
(**)Chớp nhoáng: ý chỉ là rời đi nhanh như tia chớp hoặc còn có nghĩa là sáng như chớp, yêu thương thắm thiết nhiệt tình phát ra ánh sáng.
Thật khó ưa, chọc vào hai mắt nữ sinh như cô đến giờ còn thấy đau!
Hoàn