Editor: Linh Phan
Trời tối, y tá và bác Ngô quản gia đến thay ca với Quan Chính Bình.
Quan Chính Bình đề nghị Tôn Gia Nhạc cùng anh về nhà, Tôn Gia Nhạc biết anh có chuyện muốn nói, đồng ý.
Trên xe, Quan Chính Bình gọi cho bác sĩ điều trị nói muốn đến thăm đồng thời thảo luận về bệnh tình của mẹ anh. Không nghĩ tới thế nhưng chỉ nghe được đối phương nói sẽ tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân, không lộ ra tình trạng bệnh của mẹ anh.
Trong lúc chờ đợi Quan Chính Bình nói chuyện, Tôn Gia Nhạc dùng máy tính của anh tìm được một số sách liên quan đến ung thư tuyến dịch lim-pha và một ít tin tức khác trên internet, mọi thứ đều xem qua một lần.
Ngoại trừ một số cơ quan thì cơ thể mọi nơi trên cơ thể người đều có hệ thống tuyến dịch lim-pha. Khối u ở hệ thống tuyến dịch lim-pha sẽ đi theo hệ thống tuyến dịch limpha lan tràn đến những cơ quan khác. Ung thư tuyến dịch limpha, lại là khối u ác tính…
Trong lúc hai người bận rộn chuyện của riêng mình, xe rốt cuộc đã đến nhà anh.
Tôn Gia Nhạc không có tâm trạng tìm hiểu xem nhà anh như thế nào, chỉ đi theo Quan Chính Bình xuống xe, lo lắng nhìn chăm chú khuôn mặt không rõ tâm tình lại trắng bệch khiến người ta bất an của anh.
“Ngồi đi”. Quan Chính Bình ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, dường như nếu xương sống của anh lệch đi một chút thì cuộc sống của anh cũng sẽ suy sụp theo vậy.
“Anh đã ăn cơm rồi sao?”. Tôn Gia Nhạc không ngồi, dứng trước mặt anh hỏi.
“Chưa”.
“Ăn cơm đã rồi nói, sẽ không tới ba phút đâu, hơn nữa tôi cũng chưa ăn”. Quan trọng là, nếu như cô không nói anh ăn cơm, cô đoán chắc anh sẽ để bụng mình rỗng tuếch cho tới tận sáng mai.
“Tôi không đói, phòng bếp ở kia, cô cứ tự nhiên”. Anh đờ đẫn nói.
“Vậy tôi đi tìm chút đồ ăn”. Tôn Gia Nhạc nhanh như chớp chạy cào phòng bếp.
Quan Chính Bình mờ mịt nhìn quanh phòng khách, đột nhiên cảm thấy căn phòng này rất trống trải, anh cũng không rõ vì sao mấy năm trước anh lại nghe theo ý mẹ mà xây một căn nhà như vậy. Nếu biết trước sẽ thế này thì anh đã buộc mẹ trở về Đài Loan sống với mình.
Trái tim đau nhức từng trận, anh cắn răng nắm chặt tay, vì muốn kìm nén loại thống khổ này, anh nhanh chóng mở máy tính xem những tài liệu mà cô vừa mới tìm.
Nhưng vừa xem, anh lại không lý trí mà ước gì mình chưa từng nhìn.
Phần lớn khối u tuyến dịch limpha sinh trưởng ở bộ phận dễ dàng chạm được, người bình thường thường hiểu nhầm là bị nhiễm trùng nên tự mình mua chất kháng sinh tiêu viêm để sử dụng, có khi sẽ tạm thời tiêu trừ triệu chứng bệnh nhưng mà các tế bào ung thư vẫn tiếp tục lan tràn…Khối u tuyến dịch limpha sẽ lan ra toàn bộ các cơ quan của cơ thể…
“Mì tôm thơm ngon nóng hổi tới đây”. Tôn Gia Nhạc bưng khay, cố gắng nhẹ chân đi tới cạnh anh.
“Cô ăn mì tôm?”. Quan Chính Bình vứt máy tính sang một bên giống như là vứt bỏ củ khoai nóng bỏng tay, nhìn cô ngồi xổm trước bàn ăn bày bát đũa.
“Tôi không quen thuộc bố trí chén bát trong nhà anh, làm mì tôm là nhanh nhất, bát này của anh”. Cô đặt bát hành tây và thịt heo nướng trước mặt anh, lại rút một đôi đũa để lên bát.
“Tôi không đói, ăn mì tôm cũng không tốt cho sức khoẻ”
“Không ăn lại càng không tốt cho sức khoẻ, hơn nữa nếu anh để mình đói thì sẽ không thể chăm sóc tốt cho mẹ, nghe lời, ăn đi”. Tôn Gia Nhạc tự nhiên vỗ đầu anh.
Anh không phải trẻ con, Quan Chính Bình vốn muốn kháng nghị, nhưng trái tim cảm nhận được tloaij tình cảm ấm áp này lại khiến anh cúi đầu yên lặng mở nắp bát mỳ.
Mùi thơm gia vị mỳ tôm bay vào mũi, Quan Chính Bình nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Anh không sợ bị bỏng, cúi đầu ăn nhanh chóng, bị nước nóng làm dổ mồ hôi, lại không thể ngừng lại, ngay cả nước mỳ cũng uống sạch.
Đặt đũa xuống, anh có chút ngoài ý muốn phát hiện ra mình đã bình tĩnh lại không ít.
Quay đầu nhìn về phía Tôn Gia Nhạc, cô đang ngồi xếp bằng dưới đất, dùng sức thổi mấy sợ mì trước mặt, sau đó “Xuỵt” một tiếng hút chúng vào trong miệng, vẻ mặt thoả mãn nhai nuốt.
Cùng là một tô mì, cô bỏ ra gấp đôi thời gian so với anh mới ăn xong, vẻ mặt cứ như là đang ăn Mãn Hán Toàn Tịch* vậy.
Quan Chính Bình phát hiện anh rất yêu thích tính cách dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất tập trung, làm chuyện gì cũng thấy thú vị, trong tình huống nào cũng có thể đối mặt với tất cả nhiệt tình của cô.
“Ngon quá! Tôi rất thích loại mì tôm nhà anh mua”. Tôn Gia Nhạc đặt đũa sang một bên, hướng về phía anh dựng ngón cái tỏ ý khen ngợi.
“Nhà tôi sao lại có mì tôm?”. Anh nhíu mày hỏi.
“Đâu chỉ là có mà còn có rất nhiều loại”. Tôn Gia Nhạc nói.
Quan Chính Bình nhíu chặt lông mày, cảm thấy thật kì quái. Lúc mẹ anh và bác Ngô còn ở Canada, nếu không ăn bên ngoài thì anh sẽ tự mình xuống bếp, nhưng anh không mua mì tôm mà.
“Được rồi, đã ăn no, chuyện gì cũng có thể bàn bạc”. Tôn Gia Nhạc vỗ bụng, đẩy đẩy tay áo cô đã sớm cuộn lên cao.
Quan Chính Bình trượt từ trên ghế xuống, học theo cô ngồi trên sàn nhà, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi nghĩ cô có lẽ đã đoán được tôi muốn nói chuyện gì với cô”. Anh nghiêng thân mình về phía trước, khoá chặt anh mắt của cô.
Tôn Gia Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, thật sự không còn cách nào để tiếp tục giả ngốc.
“Anh muốn kết hôn với tôi”
“Đúng vậy”. Biết được cô hiểu ý của anh, trong lòng anh kích động một hồi, hô hấp cũng theo đó mà rối loạn.
“Tôi vừa nhìn những tài liệu lúc nãy cô tìm, nếu thật sự là ung thư tuyến dịch limpha thời kì cuối, mẹ tôi cũng chỉ còn có thể sống thêm mấy tháng…”
Đau nhức truyền đến từ ngực khiến anh dừng lại một lát, anh cúi đầu hít sâu mấy hơi sau đó mới có thể tiếp tục nói chuyện: “Xem như là tôi cầu xin cô giúp tôi diến tiếp vở kịch này, giá cả tuỳ cô định đoạt, tôi sẽ tôn trọng cô, giữ khoáng cách nhất định với cô…”
“Dừng lại!”. Tôn Gia Nhạc lấy tay đặt chéo trước ngực, cau mày nói: “Chuyện này nói tới tiền bạc thật đúng là làm tổn thương tình cảm, thật giống như tôi vì muốn làm phim mà bán cả bẩn thân vậy”
“Tôi không có ý đó, tôi hiểu nếu cô đồng ý hỗ trợ thì cũng là vì có lòng tốt muốn hoàn thành nguyện vọng của mẹ tôi”, Quan Chính Bình đẩy kính mắt.
“Qủa thật tôi rất muốn giúp mẹ anh hoàn thành tâm nguyện, nhưng…”. Tôn Gia Nhạc đổi tư thế từ ngồi xếp bằng thành ngồi xổm, thẳng lưng nghiêm túc nói: “Anh không cảm thấy diễn kịch đến cả chuyện hôn nhân thật sự có hơi quá sao?”
Quan Chính Bình ảo não cào loạn tóc, chật vật phát hiện người luôn luôn suy tính kĩ càng mọi việc lại bở vì nóng vội mà quên mất một chuyện quan trọng nhất.
“Thật xin lỗi, tôi quên mất đối với người bình thường mà nói thì hôn nhân là một chuyện rất quan trọng, sau này cô còn có rất nhiều lựa chọn, không thể vì chút tư tâm của tôi mà khiến cô gắn lên người hai chữ ly hôn được”. Quan Chính Bình cười gượng: “Thật xin lỗi”.
“Chờ một chút, ý anh là, đối với anh hôn nhân không quan trọng?”. Cô nhìn nụ cười miễn cưỡng của anh, tồ mò hỏi.
“Tôi đã có thói quen ở một mình, cũng chỉ thích ở một mình, tôi không muốn bắt buộc người khác tiếp nhận tính cách thỉnh thoảng lại trở nên quái gở của tôi, cũng không muốn bắt mình phải tập làm quen với một người khác. Cho nên, tôi chưa hề có ý định kết hôn”. Quan Chính Bình đẩy kính mắt, lần đầu tiên thẳng thắn như vậy trước mặt người khác.
Tôn Gia Nhạc trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn anh, nhịn không được đưa tay nắm lấy bàn tay a.
“Trời ạ,, anh thật đúng là phiên bản nam của Tôn Gia Nhạc tôi”. Cô nói.
“Cô…cô cũng không muốn kết hôn”. Anh nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, cảm giác trải tim đột nhiên nhảy lên một cái.
“Đâu chỉ không muốn kết hôn, tôi chính là xem hôn nhân như rắn độc thú dữ”. Tôn Gia Nhạc vung loạn hai tay trên không giống như là muốn xua đuổi ma quỷ vây.: “Bố tôi kết hôn ba lần, mẹ tôi tới bốn lần! Hai người đó mỗi lần yêu ai thì chỉ thấy mỗi những chuyện ngọt ngào hạnh phúc, nhất định phải lấy hôn nhân làm khảo nghiệm tình yêu của nhau. Ai không biết yêu đương là chuyện dễ, nhưng hôn nhân lại là thậ sự, đã từ rất lâu rồi, bọn họ đều tìm đến tôi để phàn nàn về sự không hợp nhau của họ với nữa còn lại,…tỉnh lược sáu trăm tám mươi câu…”
Tôn Gia Nhạc nhạc buông tay, đôi mắt hạnh trong suốt tràn đầy không cho là đúng: “Tôi cũng biết tình yêu là phải trải qua những quá trình này, nhưng mà họ lại cứ nhất định phải mở rộng phạm vi tai hoạ kéo đến hôn nhân, còn có con cái, khiến cho tất cả mọi người đều không vui. Tooic ho răng người mà họ thực sự yêu là chính bản thân họ, có lẽ nên khuyên họ đi đặt làm một người theo mẫu của chính họ”
Quan Chính Bình từ khuôn mặt không có ý cười của cô, cảm thấy trước kia cô nhất định phải chịu không ít khổ sở, vì vậy chặt chẽ nắm lại tay cô.
“Cô phải chịu khổ rồi, còn chưa kết hôn đã phải chịu nhiều bầu không khí không lành mạnh như vậy”.
Tôn Gia Nhạc nhìn anh, thở dài, vỗ vỗ bả vai anh, xúc động nói: “Anh cũng vậy, từ hôm nay anh lại phải gánh lấy một trách nhiệm nặng nề”
Hai người nhìn nhau, từ trên người đối phương thấy được chính mình, một cỗ tâm tình thấu hiểu lẫn nhau cũng bởi vậy mà nảy sinh.
“Gia Nnhạc”. Anh gọi.
“Ừm”. Cô nhấc tay trả lời, bộ dáng rất trấn định, hoàn toàn không để lộ ra chuyện mình vì giọng nói trầm thấp gợi cảm cảu anh mà tay nổi đầy da gà.
“Nếu như cô không muốn kết hôn, vậy cô có tình nguyện để nó trở thành một việc tốt không? Tôi biết chuyện này có chút miễn cưỡng nhưng trước mắt đó là phương pháp tốt nhất mà tôt có thể nghĩ đến. Chỉ cần mẹ tôi vui vẻ thì điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý. Tôi nghĩ chỉ cần khoảng một năm thôi, có lẽ không cần…”. Chóp mũi Quan Chính Bình đau xót, bỗng dưng xoay mặt đi, anh vẫn không có thói quen để người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình: “Đương nhiên, nếu như cô không thể đồng ý vậy thì tôi vẫn muốn cảm ơn cô vì đã diễn vở kịch người yêu với tôi”.
“Tôi chỉ là lo lắng…hai người chúng ta thực sự thích hợp để kết hôn sao?”. Cô đan hai tay trước ngực, mặc dù cô không coi hôn nhân là chuyện gì to tát nhưng là vẫn không muốn rước phiền toái vào người.: “Mây nghĩ lễ phức tạp của hôn nhân không nói, tôi ngay cả nghĩ cũng không thể tưởng tượng được cảnh mình cùng người khác sinh sống dưới một mái nhà”.
“Phòng ở rất lớn, thậm chí chúng ta có thể không cần ở chung một phòng, tôi cũng sẽ không bắt buộc cô phải sắp xếp thời gian cho phù hợp với tôi, công việc và sinh hoạt của cô vẫn cứ tiếp tục như bình thường chẳng qua là chuyển đến một nơi ở mới thôi”. Quan Chính Bình nhìn cô, không tự chủ mà nắm chặt tay cô.
Tôn Gia Nhạc nhìn ánh mắt chờ mong của anh, cô phát hiện mình bắt đầu mêm lòng. Chuyện này tuy rằng rất hoang đường nhưng tình cảm sâu đậm của mẹ con hai người quqr thật đã làm cô cảm động. Cô không thể nghĩ ra lý do để thuyết phục bản thân không đồng ý chuyện này.
Giups đỡ người khác là nguồn gốc của sự vui vẻ, không phải sao?
“Nếu làm tốt thì chúng ta có thể thích hợp hơn những gì đã tưởng tượng”. Cô nhún vai, cười khẽ nói: “Bởi vì chúng ta không có mong đợi gì ở đối phương”.
“Đúng vây”. Anh nhíu mày nói, vẻ mặt rất thản nhiên nhưng trong lòng lại không khỏi rối bời.
Đề nghị anh đưa ra không phải là chuyện bình thường, sẽ không có ai đem hôn nhân trở thành trò đùa như vậy, chuyện này đối với cô mà nói là một sự hi sinh.
“Tôi cũng biết tôi nói đúng mà”. Tôn Gia Nhạc vỗ tay, trong lòng lại bất chợt có loại cảm giác kích động muốn thử.
“Lần này tôi phải nghiên cứu thật tốt, vì sao tất cả mọi người đều xem hôn nhân trở thanh một sự kết thúc vạn kiếp bất phục. Tôi đã gặp qua rất nhiều đạo diễn biên kịch, một khi đã kết hôn liền khóc nháo nói từ nay về sau sẽ không thể làm ra tác phẩm vĩ đại nữa”
“Cô rất lạc quan”. Quan Chính Bình không có thói quen tán thưởng người khác nhưng cô thật sự khiến anh có cảm giác rất đặc biệt.
Đến bây giờ anh vẫn chưa bị chuyện bệnh tình cảu mẹ đánh ngã là vì có cô làm bạn bên cạnh.
“Đương nhiên là phải lạc quan, nếu không lúc mọi người ngồi quanh mâm cơm tất niên, đoàn tụ với người nhà mỗi tháng, anh lại chỉ có thể một mình ở trong nhà, không lạc quan thì sẽ phải u buồn rồi. Hưởng thu không gian riêng tư đúng là một cảm giác rát tốt đẹp nhưng đôi khi cũng sẽ muốn cùng người khác chia sẽ một chút ấm áp nha”. Tôn Gia Nhạc cười khổ nói.
“Từ nay về sau cô không cần phải sợ lễ mừng năm mới nữa, tôi đảm bảo cô sẽ luôn có người bầu bạn”. Anh nắm chặt vai cô, trầm giọng nói: “Cho dù sau này chúng ta có ly hôn thì nơi này vẫn luôn chào đón cô”.
“Hi vọng đến lúc đó cái chứng quái gở của anh sẽ không phát tác”. Cô hướng về phía anh làm cái mặt quỷ.
Quan Chính Bình lắc đầu, thấp giọng cười ra tiếng.
“Rất tốt, bây giờ nhìn anh đã có chút không khí vui mừng của chú rể rồi”. Tôn Gia Nhạc vỗ vai anh nói.
Tiếng cười của Quan Chính Bình nhỏ dần, lúc này mói giật mình nghĩ đến…
Anh không nghĩ hôm nay mình còn có thể cười, còn có thể cảm thấy yên tâm, nhưng bây giờ anh lại đang làm vậy. Anh thậm chí tin tưởng mình có thể dùng thái độ bình tĩnh để đón nhận tin dữ của mẹ. Tất cả chuyện này đều nhờ cô.
“Cám ơn”. Anh nghiêng người về phía trước, nhìn sâu vào mắt cô: “Số phận dường như rất yêu thích ném cho ta những khảo nghiệm này, trước kia lúc ba tôi phá sản, tôi cũng chỉ biết được vào những phút cuối l#quyd0n cùng. Dường như bọn họ đều cho rằng tôi không cần phải chuẩn bị tâm lí. May mắn lần này vận khí của tôi không tệ, số phận ban cho tôi một người bạn đồng hành”
Anh vỗ vai cô giống như cô vừa làm với mình.
“Không sai, hai người một đội sẽ dễ dàng vượt qua kiểm tra hơn”. Cô cười hì hì nói.
Anh vươn tay về phía cô: “Một lời đã định”
Cô nắm chặt tay anh, nở nụ cười.
Chương 4.2:
“Ok, vậy chúng ta sẽ diễn một cuộc “Hôn nhân chớp nhoáng” khiến mọi người phải rơi kính mắt. Nhưng mà trước đó tôi phải trở về phấn đấu vì công việc của mình đây”. Tôn Gia Nhạc cầm lấy ba lô, liếc nhìn hai bát mì, le lưỡi: “Nhìn vào sự phối hợp tuyệt đối của tôi, việc rửa chén giao cho anh được không? Lần tới tôi sẽ làm”
“Không thành vẫn đề”. Quan Chính Bình đứng dậy nói: “Tôi tiến cô trở về nghỉ ngơi”
“Không cần, anh so với tôi còn cần phải nghỉ ngơi hơn”
“Vậy tôi để lái xe đưa cô về”. Anh nói.
“Đã mười giờ rồi, lái xe cũng cần nghỉ ngơi. Tôi có thể bắt taxi, sau đó sẽ gọi lại cho anh”
Quan Chính Bình nhìn nụ cười của cô, rốt cuộc hiểu rõ vì sao cô lại có thể nhiệt tình với chuyện của anh như vậy, bởi vì cô là một người rất dễ bị cảm động.
“Tôi thuê lái xe riêng của công ty, lúc nào cũng có thể đến”. Anh nói.
“Vậy thì tôi không khách khí nữa, bởi vì tôi luôn nghĩ người có tiền nên tiêu tiền để phát triển kinh tê”. Cô vừa cười vừa nói.
Quan Chính Bình gọi điện cho tài xế, tự nhiên dẫn cô tới cửa.
“Xe phải mười phút nữa mới có thể tới, nhân dịp này tôi dẫn cô đi tham quan nhà tôi. Sau đó, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ bảo lái xe tới đón cô đi làm. Không cần từ chối, chuyện này với tôi chỉ là chuyện nhỏ, biết cô an toàn tôi mới có thể yên tâm, dù sao thì bây giờ cô cũng là đồng bọn quan trọng của tôi”
Anh mở ra cửa chính, gió đêm tháng mười mang theo chút lạnh lẽo ùa tới.
Từ trước đến giờ Tôn Gia Nhạc luôn sợ lạnh, không khỏi run nhẹ một cái.
“Lạnh không? Tôi đi lấy áo khoác cho cô”. Quan Chính Bình ôm lấy vai cô, để cô dựa vào trong lồng ngực của a.
“Không cần, tôi có áo choàng cao cấp rồi”. Cô cười “hì hì”, giơ cao cánh tay a.
Môi Quan Chính Bình khẽ nhếch, không nhịn được mà ôm chặt cô hơn một chút.
Tôn Gia Nhạc ngẩng đầuc ười với anh, lớn tiếng nói: “không có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây”.
Quan Chính Bình nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói: “Chỉ hi vọng là như thế”
Bởi vì lo lắng bệnh tình của Quan Trần Như Ý, hai người quyết định hôn lễ là vào một tháng sau.
Họ tuyến bố với bên ngoài là họ gặp nhau ở làng du lịch, sau đó “nhất kiến chung tình”*, hôn lễ chỉ mời người thân và bạn bè tốt, mà mọi việc lớn nhỏ trong hôn lễ thì đều giao cho công ty tổ chức hôn lễ xử lí.
Bởi vì chuyện vui này, Quan Trần Như Ý đã xuất viện giống như là tìm lại được mục tiêu sống, mỗi ngày lượng cơm ăn được cũng nhiều hơn không ít, đôi môi cũng đã có chút huyết sắc. Có lúc Tôn Gia Nhạc còn nghe dienndan lequy don thấy bà ở trong phòng cười “haha”, giọng nói đầy sức sống giống như là người không có bệnh vậy.
Quan Chính Bình vì thế mà vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều khẩn cầu kì tích xuất hiện.
Mà Tôn Gia Nhạc vì tổ quay phim đang quay cảnh nữ chính chết, không muốn phá vỡ bầu không khí bi thương thật vất vả mới gây dựng được nên tam thời không nói ra chuyện kết hôn. Chỉ nói với mọi người là cô có bạn trai rồi, cũng không có để Quan Chính Bình lộ mặt.
Mỗi ngày khi vừa làm xong công việc cô liền vội vã chạy như bay đến nói chuyện với mẹ Quan.
Cô thích ở một chỗ nói chuyện trời đất với mẹ Quan, cũng càng lúc càng thưởng thức Quan Chính Bình.
Bởi vì thân tình của ba mẹ khiến trái tim cô lạnh lẽo, cho nên đối với tấm lòng yêu thương mẹ và chăm lo cho gia đình của người đàn ông máu lạnh
Như Quan Chính Bình càng cảm thấy hết sức cảm động, quyết định có thể giúp bao nhiêu sẽ giúp bấy nhiêu.
Nhưng mà, cô giúp Quan Chính Bình, ông trời lại không giúp cô.
“Ông trời à, ông giúp đỡ chút đi, tôi cũng không tệ, sao ông lại đối xử với tôi như vậy?”. Trưa hôm nay, Tôn Gia Nhạc ở trong phòng nghỉ của tổ quay phim ở làng du lịch Song Lâm, kêu to với bên ngoài cửa sổ.
Ngày hôm nay, là ngày thứ hai tổ quay phim tiến vào quay ở làng du Song Lâm.
Hoàng lịch cho thấy hôm nay mọi chuyện êm đẹp, hết lần này tới lần khác tất cả mọi chuyện với cô đều không như ý!
Phó đạo diễn Đỗ Tuấn ngày hôm qua không có thông báo bất cứ cái gì, bởi vì đạo diễn Lại Tiểu Phi ngoại tình khiến Đỗ Tuấn tức giận tới mức bỏ đi.
Cho nên…
Vỗn là diễn viên nên đến thì không đến! Tổ quay phim cũng không biết nên chuẩn bị bối cảnh như thế nào! Đạo cụ thiết bị đều trở thành vô ích! Sau đó, Lại Tiểu Phi làm ổ trong phòng vì thói quen bắt cá hai tay của mình mà khóc rống.
“Shit, shit, shit, Tiểu Phi chết tiệt! Quay phim đã lửa đốt tới mông rồi anh còn có thể ngoại tình! Anh không thể đợi quay xong sau đó mới để cho hormone của của mình mất khống chế sao? Bây giờ khiến “nửa kia” của mình đồng thời là phó đạo diễn tức giận bỏ đi, đối với anh có chỗ tốt gì?”
Tôn Gia Nhạc cầm lên một cái gối mãnh liệt đánh, sau khí đánh đến thở hồng hộc cô mới có thể khống chế tâm tình mình.
Không được, cô là Tôn Gia Nhạc, là người có trách nhiệm. Cô là người đã vỗ ngực nói với mọi người, bộ phim này nhất định khiến Tôn Gia Nhạc cô trở nên nổi tiếng.
“Lại làm ầm ĩ thành tình huống như vậy thêm lần nữa tôi cũng bỏ đi luôn, để cho anh thu dọn cục diện rối rắm này!”. Tôn Gia Nhạc diẽn dàn lê quý đôn nhìn không được mà căm giận vỗ bàn một cái: “Sau này nếu tôi còn nói thêm một lần “Không có việc gì, yên tâm” thì tôi sẽ đổi tên thành Tôn đầu to!”
Tôn Gia Nhạc không để ý dạ dày hơi đau, cầm lấy cà phê đen trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó càm lấy sổ liên lạc, nghiên cứu hết tất cả, sau đó bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại.
Đầu tiên phải viết thông báo ngày mai, thuận tiện hỏi thăm một số người buổi chiều rảnh rỗi xem có thể tìm đủ người hay không, ít nhất phải quay được một cảnh.
Thật vất vả, sau khi gọi hơn mười cuộc điện thoại cô rốt cuộc làm xong thông báo buổi chiều.
Sau đó, miệng cô ngậm kẹo vọt tới trước mặt đạo diễn Lại Tiểu Phi, bắt đầu đem tính nghiêm trọng của sự việc, sự chờ mong của mọi người, trách nhiệm xã hội đến vinh dự cá nhân… tất cả đều đổ lên người anh ta, cũng lệnh cho anh ta nhanh chóng củng cố cảm xúc quay phim, nếu không liền rời khỏi giới điện ảnh.
Sau khi Tôn Gia Nhạc mắng chửi người, lại chạy đến phòng khách sạn sẽ là phòng làm việc ngày mai.
Cô tháo trâm cài tóc, đá văng giầy, ngồi xếp bằng trên thảm, mệt đến thiếu chút nữa tan thành vũng bùn.
Nhìn đồng hồ một cái, phát hiện đã hai giờ chiều mà bụng cô vẫn đang trống rỗng, chuyện phải làm phía sau còn rất nhiều.
Cô đành dùng cánh tay do đói bụng mà phát run lấy ra một thanh chocolate từ trong ba lô, hai ba miếng liền giải quyết, chỉ vì bổ sung năng lượng, không để mình bị đói.
Cốc cốc…
“Gia Nhạc, Hoàng tiểu thư của công ty xây dựng Song Lâm tìm cô”. Ngoài cửa truyền đến giọng nói của thư kí trường quay.
Hoàng tiểu thư là ai? Cô có thể không gặp không? Người liên lạc của công ty xây dựng Song Lâm đổi rồi sao? Tôn Gia Nhạc vuốt dạ dày bắt đầu căng như cục đá, dốc sức liều mạng hít sâu.
“Mời cô ấy vào”. Tôn Gia Nhạc ép buộc mình đứng dậy. mở ra một bộ dáng tươi cười.
Cửa mở ra, bay vào một cỗ mùi nước hoa dắt đỏ, một người mặc âu phục hiệu Channel, vai đeo túi hiệu Channel bước vào.
“Xin chào Hoàng tiểu thư, xin hỏi cô có việc gì cần tìm tôi?”. Tôn Gia Nhạc vừa cười vừa nói, vô cùng khẳng định rằng cô chưa từng thấy cô gái này.
“Cô chính là Tôn Gia Nhạc?”. Hoàng Lệ Văn cúi đầu đánh giá người không cao đến 160 cm, mặc sơ mi trắng rộng thùng thình, quần jean vừa người, tóc dài, còn cởi giầy, nhìn qua rất buồn cười trước mặt.
Cô là con gái của cổ đông lớn Hoàng Quốc Phú, là người rất thời thượng trong mắt người khác, có điểm nào không sánh bằng cô ta?
“Thật xin lỗi, thảm ở đây dẫm lên rất thoải mái”. Tôn Gia Nhạc vì đôi chân trần của mình mà xin lỗi, nhìn gương mặt tức giận của đối phương, hỏi: “Xin hỏi, Hoàng tiểu thư là nhân viên bộ phận PR sao? Có chuyện gì tìm tôi?”
“Cô không cần quan tâm tôi là ai, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Chính Bình phải lấy cô! Có phải cô đã truyện của lê quý đônlập ra cái trò tiểu nhân gì mới khiến anh ấy không thể không đi vào khuôn khổ?”. Giọng nói bực tức cao đến quãng tám của Hoang Lệ Văn hướng về phía Tôn Gia Nhạc.
Tôn Gia Nhạc nhìn đôi mỗi đỏ thẫm của cô ta khẽ đóng mở, bị chửi đến ngốc một giây, nhưng mà cô rất nhanh đã hổi phục tinh thần.
Lúc trước vì tìm kiếm đầu tư, cô đã quen biết với không ít đại ca, sao có thể bị cô gái này hù doạ.
“Hoàng tiểu thư, trí tưởng tượng của cô có phải hơi phong phú rồi không? Nếu như tôi làm ra trò tiểu nhân. Thì Quan Chính Bình cũng phải cắn câu mới được. Anh ấy cũng không phải người háo sắc, đầu óc anh ấy rất tỉnh táo cộng thêm cá tính công chính cương trực. sao có thể phát sinh loại tình huống “tiểu nhân” này?”. Tôn Gia Nhạc cố gắng hết sức ôn hoà nhã nhặn nói.
“Anh ấy sẽ không đột nhiên lại thích một cô gái!”. Hoàng Lệ Văn trừng mắt nhìn cô, giọng nói càng thêm tức giận.
Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt đối phương tức giận đến vặn vẹo, trong lòng đã có đáp án…xem ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cố tình lại có chút quan hệ thân thiết với Quan Chính Bình nên mới chạy tới đây tìm cô.
Dù sao, hôn sự của hai người họ cũng chưa có nhiều người biết.
“Hoàng tiểu thư, mọi thứ đều có ngoại lệ, lúc trước tôi cũng cho rằng mình là người theo chủ nghĩa độc thân. Ai biết thời điểm duyên phận đến, mười cái xe tải cũng không kéo lại được”. Tôn Gia Nhạc nghĩ hết tất cả lời thoại trong kịch bản nói ra.
“Cô câm miệng, tôi cũng anh ấy có duyên phận lâu nhất! Cô dựa vào cái gì mà nói duyên phận với tôi!?”. Gương mặt Hoàng Lệ Văn vặn vẹo, tiến tới đẩy bả vai Tôn Gia Nhạc.
Cô dựa vào cái gì mà động tay động chân? Tôn Gia Nhạc lùi về phía sau một bước, nhăn lông mày, khẩu khí cũng trở nên kiên quyết: “Dựa vào việc ngày mai tôi sẽ đính hôn với anh ấy, ba tuần sau sẽ kết hôn…”
“Đồ không biết xấu hổ!”. Hoàng Lệ Văn tát cô một cái.
Tôn Gia Nhạc bị đánh lùi về sau ba bước lớn, trên mặt một hồi đau rát, móng tay vị đại tiểu thư này cào trúng mặt cô.
Cô có thể tha thứ tới mức này đã quá đủ rồi.
“Xin lỗi”. Tôn Gia Nhạc nheo mắt tiến tới một bước, ánh mắt sáng ngời nhìn cô ta.
“Tại sao tôi phải xin lỗi? Cô mới phải xin lỗi tôi!” Hoàng Lệ Văn lại giơ tay muốn đánh cô.
“Nói xin lỗi tôi!”. Tôn Gia Nhạc trở tay nắm chặt cổ tay cô ta, lớn tiếng nói.
Tôn Gia Nhạc cô có thể vì ước mơ, vì thành tựu điện ảnh mà khom lưng nhưng cô không chấp nhận loại chửi mắng vô lý này.