Vợ Chồng Có Thời Hạn

Chương 10: Chương 10: Chương 7.1




Hôm nay, nhà lớn của nhà họ Quan cực kỳ náo nhiệt.

Không phải bởi vì có thêm một vài vị trưởng bối thân thiết đến đây, mà bởi vì nụ cười trên mặt mỗi người cùng với sự vui vẻ lưu động trong không khí.

Hôm nay là ngày đính hôn của Quan Chính Bình.

Quan Chính Bình và Quan Trần Như Ý gần đây đã có thêm chút da thịt nhưng vẫn rất gầy ngồi trong phòng khách, vừa nghe chú, thím nói chuyện, vừa chờ ba mẹ Tôn Gia Nhạc.

Chờ hai người họ tới, anh sẽ cùng với Tôn Gia Nhạc hiện đang ở phòng dành cho khách trên lầu hai, cử hành lễ đính hôn đơn giản.

“Không thể tưởng được Chính Bình của chúng ta bình thường nề nếp như vậy, vậy mà cũng sẽ theo trào lưu hiện giờ, “cưới chui” với người ta.” Thím đồng thời làm bà mối cũng cười nói

“Nó ấy à, gặp được đúng người. Mọi người không biết lúc nó gặp được Gia Nhạc thì nói nhiều hơn, còn vừa nói vừa cười...” Quan Trần Như Ý cầm tay con trai cười nói, sắc mặt đỏ thắm đã ít bớt đi vẻ bệnh tật: “Gia Nhạc nhà chúng ta rất đáng yêu, cả ngày cười hì hì, giống như con gái mà tôi vẫn luôn mong muốn vậy...”

Quan Chính Bình nhìn mắt mẹ mình toả sáng, cảm thấy may mắn vì mình đã làm ra một quyết định sáng suốt.

Anh trời sinh tính tình trầm mặc, tính cách cũng lạnh lùng cứng nhắc, lúc mẹ nói chuyện với anh cứ như một bài thuốc dân gian.

Nhưng lúc mẹ gặp được Gia Nhạc lại khác, hai người họ thường xuyên nói chuyện trên trời dưới đất, những chuyện đó bình thường anh nghe cũng không có phản ứng gì, nhưng hai người lại hoàn toàn nhập tâm, nói thầm một lúc liền kéo xa khỏi đề tài tới hơn tám trăm dặm, nói đến mức có lúc anh cũng muốn thò một chân vào.

“Vậy chị phải càng thêm bảo trọng thân thể. Chị xem chị đi, gần đây gầy đến mức không còn lời nào để nói!” Thím của Quan Chính Bình cầm tay bà, khích lệ nói.

“Đúng vậy, chị còn chờ Gia Nhạc nhanh chóng sinh cháu cho chị ôm nữa. Chỉ là, con bé công việc bề bộn, chị cũng không muốn miễn cưỡng...” Quan Trần Như Ý khẽ thở dài nói.

“Mẹ, chuyện sinh con không vội vàng được, không thể nói sinh thì sinh.” Quan Chính Bình nói.

“Mẹ không miễn cưỡng, Hôn sự của con với Gia Nhạc đã đủ để mẹ vui vẻ rồi.” Quan Trần Như Ý vội vàng nói.

Quan Chính Bình nhìn mẹ một cái, không biết nên nói gì, vì vậy ôm chặt vai mẹ.

“Đúng rồi, Gia Nhạc làm nhà sản xuất phim là làm về phần nào? Đóng phim à.” Thím của Quan Chính Bình hỏi.

“Đạo diễn phụ trách quay phim, những công việc khác, bao gồm tuyên truyền, chiếu phim đều do nhà sản xuất xử lý.” Quan Chính Bình giải thích đơn giản.

“Điện ảnh cũng không có khả năng một năm ba trăm sáu lăm ngày đều quay phim, nói Gia Nhạc xin nghỉ một thời gian, sinh cháu cho mẹ con ôm.” Thím sốt ruột nói.

Quan Chính Bình không trả lời, cười nhạt xong liền đứng lên: “Mẹ, con đi hỏi Gia Nhạc xem thử ba mẹ cô ấy sao còn chưa tới.”

Đi tới trước của phòng khách tầng hai, anh lịch sự gõ cửa .

Cửa không đóng chặt, mới gõ cửa liền tự động mở ra.

Quan Chính Bình tiến vào, nhìn thấy Tôn Gia Nhạc mặc lễ phục ngắn màu trắng, chân trần đang cầm điện thoại đứng trước cửa sổ ớn tiếng:

“Đúng! Con không có máu không có nước mắt, không có cách nào hiểu được loại tình cảm vừa thấy đã yêu của mẹ! Con chỉ biết nếu mẹ không thể tới vậy mẹ cũng nói sớm đi, ít nhất để con tìm được một lý do tốt để nói với mọi người. Giờ bỗng dưng mẹ gọi tới hoàn toàn chính là muốn gây khó dễ cho con!” Tôn Gia Nhạc nắm chặt điện thoại, giận đến cả người đểu run rẩy.

Quan Chính Bình đi tới bên người cô, lặng lẽ ôm cô vào lòng.

Tôn Gia Nhạc cả kinh, ngẩng đầu liền thấy sự quan tâm trong mắt anh, nước mắt liền lăn xuống.

Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, bế cô bước về phía sô pha ngồi xuống, để cô vùi ở trước ngực anh nói chuyện:

“Tùy ý mẹ, con đã không còn lời nào để nói nữa. Tóm lại, tới ngày tổ chức hôn lễ, con cũng không chờ mong hai người tới, tránh cho không có chỗ ngồi, khiến tất cả mọi người lúng túng. Con không muốn ngày đó còn khiến nhà chồng bên này lo lắng.” Tôn Gia Nhạc thừa dịp giọng nói đã run rẩy tới mức không nghe rõ, nhanh chóng cúp điện thoại.

Cô ném di động đi, vùi mặt trước ngực anh, thân thể nho nhỏ bởi vì cố nén nước mắt mà không ngừng run rẩy.

“Anh nhắm mắt lại, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần nhịn.” Anh nói.

“Anh không cần nhắm mắt....” Cô nắm chặt cổ áo anh, nức nở nói: “Dù sao em khóc luôn rất khó coi...”

Lời còn chưa dứt, cô quay đầu, lăn sang bên cạnh, cuộn người giống con tôm nhỏ, sau đó “oa” một tiếng, đột nhiên khóc lớn.

Quan Chính Bình nhìn người yêu vẫn luôn thích nói: “Yên tâm, có tôi ở đây”, nhưng ngay cả khóc cũng có thói quen cô độc co rút thành một cục, trong đầu anh bỗng đau nhói.

Lúc cô đau lòng khổ sở vẫn luôn cuộn người lại khóc sao?

Đối với anh mà nói, ngoại trừ đại sự sống chết, anh chưa bao giờ vì chuyện gì mà khó chịu.

Anh sẽ dốc sức tìm được vấn đề, sau đó giải quyết, tất cả chính là đơn giản như vậy mà thôi. Nhưng nhìn cô khóc thành như vậy, vậy mà lại cảm thấy trái tim giống như bị người ta bóp chặt.

Nếu như là chuyện có thể xử lí, anh có thể không nói hai lời thay cô gánh lên tất cả, giải quyết tất cả vấn đề. Nhưng chuyện liên quan đến cảm xúc, anh không biết làm thế nào để an ủi người.

Chân mày Quan Chính Bình ngày càng cau chặt, chỉ có thể mở ra hai tay, lại ôm cô vào lòng lần nữa.

Cơ thể cô cứng đờ, giống như cục đá vậy, không hề nhúc nhích.

“Anh không biết an ủi người khác như thế nào. Nhưng mà, anh có thể bảo đảm, chỉ cần em muốn, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.” Quan Chính Bình lấy ra khăn tay nhét vào trong tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.