Định lý thấu kính
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Trì Thầm Yến phát hiện Lộ Lê không tập trung nghe giảng mà đang cúi đầu nhắn tin.
Anh muốn nhìn một chút xem cô đang xem cái gì, Lộ Lê liền phát hiện, tắt điện thoại, cất vào túi áo.
Lộ Lê đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trì Thầm Yến, nhớ tới tin nhắn mới nãy cô nhắn cho Kiều Giai Nhất, cười gượng một tiếng.
Trì Thầm Yến cũng không nói gì nữa, thu hồi ánh mắt, ý bảo Lộ Lê tiếp tục xem nội dung những gì anh mới viết.
Quả nhiên là giữa học thần và học bá có sự khác biệt rõ ràng.
So với cái kiểu giảng bài “như vậy như vậy” của hàn Tử Phàm, cách giảng bài của Trì Thầm Yến có trật tự logic rõ ràng hơn, giúp cô bổ sung không ít kiến thức trước đây chưa kịp học tới, lại còn khiến cho một người chẳng có mấy tình yêu với toán học lại có thể nghe hiểu rõ ràng.
Cô vốn còn cho rằng Trì Thầm Yến sẽ dùng cái kiểu cao cao tại thượng của bọn học sinh cấp 3 để mà giảng mấy cái công thức, định lý này cơ.
Hai người ngồi thật gần vào nhau.
Giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp dễ nghe, mặc dù có nghe không hiểu anh đang nói gì thì nghe lọt vào tai rồi cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ.
Anh nói cô nên theo dõi kỹ nội dung anh viết trên giấy, Lộ Lê lại ghé sát vào thêm một chút, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên người anh.
Chuyện này khiến cô nhớ lại lần đó ở Trì gia công quán, cô ngã thành hình chữ X đè lên người anh, cảm giác cũng giống thế này.
Không biết vì sao, lúc bị ngã đó chỉ cảm thấy thẹn thùng, nhưng bây giờ nghĩ lại, còn cảm thấy bên trong có cảm giác khó nói nên lời nữa.
Thậm chí lúc đó, nhiệt độ trên người anh, nhịp tim, hơi thở, tất cả đều trở nên vô cùng rõ ràng.
Rất giống như bây giờ hai người gần nhau, độ ấm và mùi hương cũng hệt như lúc đó.
Lộ Lê có chút xuất thần.
Trì Thầm Yến thấy Lộ Lê ngồi không tập trung, lại dùng bút gõ lên trang giấy, gọi một tiếng: “Lộ Lê, có đang nghe không?”
“Ơ?” Lộ Lê liền lấy lại tinh thần.
Khuôn mặt nhỏ của cô liền đỏ lên một chút.
Lộ Lê lắp bắp: “Xin, xin lỗi.”
Trì Thầm Yến thấy vành tai trắng nõn của cô giờ đã hồng lên như một quả đào.
Trên khóe môi anh hiện lên nét cười như có như không, lại chỉ vào tờ giấy nãy giờ đang giảng: “Nhìn ở đây.”
Lộ Lê mặt đỏ bừng tập trung xem đề.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, một bài thi cứ thế mà đã được sửa xong.
Lúc Trì Thầm Yến viết những con số cuối cùng, Lộ Lê mới nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn, Trì học trưởng.”
Trì Thầm Yến đóng nắp bút: “Ừ.”
Lộ Lê chậm rì rì thu dọn sách vở và văn phòng phẩm, vừa ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Trì Thầm Yến.
Cô lập tức thu hồi tầm mắt, mang cặp sách: “Trì học trưởng, em đi trước đây, gặp lại sau.”
Trì Thầm Yến: “Đợi một chút?”
Lộ Lê vì thế xoay người: “Sao ạ?”
Trì Thầm Yến không nói gì, chỉ là cúi người xuống, thắt lại dây giày cho Lộ Lê.
Ngón tay của anh thon dài, thắt thành một cái nơ bướm xinh xinh, sau đó mới đứng dậy: “Đi thôi.”
Lộ Lê từ lúc Trì Thầm Yến cúi người thắt dây giày cho cô đã ngây người rồi ra, mãi đến lúc anh nói chuyện tiếp thì cô mới lấy lại tinh thần.
Lộ Lê nhìn xuống thấy dây giày của mình đã thắt thành nơ con bướm.
Cô há miệng thở dốc, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu mà hôm nay đã nói rất nhiều: “Cảm ơn Trì học trưởng.”
Trên đường về ký túc xá, Lộ Lê cảm thấy bên chân đã được Trì Thầm Yến thắt dây giày cho không biết phải đi thế nào.
Buổi tối, Lộ Lê nằm trên giường của mình trong ký túc xá, lôi cái chuyện “Tớ không thích trai già” kia ra nghĩ tới 1384 lần rồi mà vẫn không ngủ được.
Đó giờ cô rất ít khi mất ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt một cái, cô lại nhớ đến chuyện hôm nay ở thư viện, cả chuyện lần trước ở Trì công quán, thậm chí cả chuyện ở nhà ăn hôm trước anh giúp cô trả tiền cơm nữa.
Lộ Lê không biết vì sao cô lại nhớ đến những chuyện đó, trở mình một cái, ảo não mà đấm vào trong gối.
Có gì tốt đẹp mà nghĩ mãi thế không biết, người ta rủ mày chơi trò chơi xong còn mở hình thức chơi solo cơ mà hu hu hu hu.
Ngày hôm sau, Lộ Lê đi ngang qua bảng xếp hạng kỳ thi, nhịn không được mà nhìn cái tên đứng đầu hai lần, sau đó nhanh chóng rời đi.
Từ đó, mỗi lần đi ngang qua bảng xếp hạng này, cô đều nhìn cái tên kia vài lần, mãi cho đến khi bảng xếp hạng bị tháo xuống, đợi kết quả của đợt kiểm tra tiếp theo.
Lộ Lê mỗi lần nhìn thấy cái tên kia, cô cảm nhận được trái tim nhỏ của mình nhảy lên một chút, có chút buồn lo, có chút ngọt ngào.
——
Tiệm trà sữa gần trường học làm ăn rất tốt, Lộ Lê và Kiều Giai Nhất mỗi người cầm một ly bước ra từ trong tiệm, lúc đi ra còn có mấy học tỷ cấp ba nữa.
Các học tỷ vừa cầm trà sữa vừa ríu rít cười nói, bộ dạng đã trưởng thành cũng rất đẹp, so với hai người các cô chỉ là mấy đứa nhóc còn mặc đồng phục cấp 2, liếc mắt một cái đã nhận ra sự khác biệt.
Kiều Giai Nhất phát hiện Lộ Lê cứ nhìn chằm chằm vào nhóm học tỷ đi trước.
“Cậu nhìn người ta cái gì thế?” Cô hỏi.
“A?” Lộ Lê thu hồi tầm mắt, cúi đầu hút trà sữa, “Tớ cảm thấy bọn họ lớn lên xinh đẹp thôi.”
Thật ra cô cũng không có nhìn rõ là bọn họ trông như thế nào, chỉ là thấy bọn họ đều là những thiếu nữ như hoa, mười bảy mười tám tuổi đã khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp.
Kiều Giai Nhất cũng chẳng nhớ rõ mấy người kia trông ra làm sao, sau đó lại nhìn về phía Lộ Lê mới qua trao đổi có bao lâu đâu mà trong diễn đàn trường đã không ngừng bị spam hình chụp lén của cô rồi.
Kiều Giai Nhất cảm giác trên đầu mình có mấy vạch đen: “Cậu không phải đang mỉa mai người ta đó chứ?”
“Không có.” Lộ Lê giải thích, cô biết bản thân cô lớn lên giống mẹ, chỉ là lúc này, tuy có nhan sắc, nhưng lại có chút ghét bỏ tuổi tác.
Lộ Lê có chút uể ỏa: “Nhưng mà tớ còn nhỏ.”
Có đẹp đến mấy cũng chỉ mới là học sinh cấp 2.
Kiều Giai Nhất nghe xong, ánh mắt nhìn Lộ Lê từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở ngực của Lộ Lê.
Cô nhìn chằm chằm hai giây, sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Ừ, đúng là nhỏ thật.”
Lộ Lê: “………………”
Hai người vừa uống trà sữa vừa đi đến trường, đi một hồi lại đụng phải người quen.
Kiều Giai Nhất mắt rất tinh, nhìn thấy Trì Thầm Yến bước ra từ khu dạy học, chọc chọc Lộ Lê, biết hai người quen nhau: “Này, cậu nhìn xem, là Trì học trưởng của cậu kìa.”
Cô xúi giục Lộ Lê: “Đi chào hỏi một tiếng đi.”
Lộ Lê từ sau lần gặp ở thư viện ra thì đến bây giờ mới gặp lại Trì Thầm Yến trong trường, nghe Kiều Giai Nhất nhắc đến tên anh, cảm thấy có hơi thẹn thùng, sau đó lại nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Trì Thầm Yến không có đi một mình.
Bên cạnh anh có một nữ sinh khác. Nữ sinh này buộc tóc đuôi ngựa thấp, rõ ràng là học sinh cấp 3, mang một cặp mắt kính, làn da rất trắng, ngũ quan rất hài hòa, hình như đang nói cái gì với anh.
Vì thế Lộ Lê đợi Trì Thầm Yến cùng nữ sinh kia đi mất, trong tay vẫn còn cầm ly trà sữa, cuối cùng cũng không qua chào.
Kiều Giai Nhất cũng thấy nữ sinh đi bên cạnh Trì Thầm Yến, nói thầm một câu: “Bạch Thiên Nghênh?”
Lộ Lê ngơ ngác hỏi: “Bạch Thiên Nghênh là ai?”
Kiều Giai Nhất đáp: “Lớp 12, là học sinh nghèo vượt khó của trường, năm nào cũng được nhận học bổng.”
“Hình như cô ta với Trì Thầm Yến học chung lớp, nhưng tớ cũng không rõ lắm.”
Cô nhìn về phía Lộ Lê, hỏi: “Sao lúc nãy cậu không qua chào? Người ta đi mất rồi.”
Ngực Lộ Lê có hơi đau.
“Có thân thiết gì đâu.” Cô chỉ nói đơn giản.
Bên kia, Bạch Thiên Nghênh đuổi theo Trì Thầm Yến hỏi một bài vật lý.
Trì Thầm Yến bình thường cũng không cự tuyệt việc giảng bài cho người khác, lúc Bạch Thiên Nghênh đi qua hỏi bài, anh cũng nghe thấy, xong cũng chỉ hai điểm mấu chốt trên bài rồi đi.
Anh đi theo tốc độ của mình, còn Bạch Thiên Nghênh chạy theo cũng có chút mất sức.
Bạch Thiên Nghênh hỏi xong, rốt cuộc đứng yên một chỗ, tươi cười: “Cảm ơn.”
Trì Thầm Yến chỉ “Ừ” một tiếng rồi thôi.
Bạch Thiên Nghênh: “Cậu đi tới nhà ăn à? Chúng ta đi chung đi.”
Trì Thầm Yến nhàn nhạt đáp: “Không cần.”
Anh gật đầu với Bạch Thiên Nghênh một cái, sau đó đi vòng qua người cô ta.
Bạch Thiên Nghênh đứng một chỗ cắn cắn môi.
Lộ Lê cùng với Kiều Giai Nhất đang chuẩn bị đi về ký túc xá, chỉ là Lộ Lê vừa đi, lại vừa nghĩ đến hình ảnh Trì Thầm Yến đi cùng với nữ sinh họ Bạch kia.
Hướng bọn họ đi là hướng nhà ăn, còn đi chung đường, có phải là cùng nhau ăn cơm không.
Lộ Lê nghĩ một hồi, đột nhiên dừng bước.
Kiều Giai Nhất: “Ơ sao không đi tiếp?”
Lộ Lê: “Tớ muốn qua nhà ăn. Hơi đói bụng rồi.”
Kiều Giai Nhất đầy nghi ngờ: “Không phải mới ăn hả? Cậu bị mất trí nhớ à?”
Lộ Lê: “Tớ đi mua sữa chua đây. Cậu có muốn không, tớ mua cho cậu một phần.”
Kiều Giai Nhất: “Mua sữa chua hả, thế cùng đi đi.”
Lộ Lê liền kéo tay Kiều Giai Nhất xuống; “Không cần, tự tớ đi được, cậu cứ về ký túc xá trước đi. Đi nhé.”
Kiều Giai Nhất khuôn mặt mờ mịt mà đứng một chỗ.
Trên đường chạy về phía nhà ăn, Lộ Lê cắn răng, trong đầu luôn nghĩ cô phải đến tận nơi tận mắt chứng kiến mới được.
Đi xem trai già với vợ của anh ta hai bên anh anh em em ăn cơm với nhau, sau đó cô lại cảm thấy xấu hổ vì bản thân mấy ngày nay cứ mặt đỏ tim đập một cách khó hiểu. Cô còn cảm thấy hai người kia tuổi không lớn mà lại có những hành động không đáng có kia thì liền khinh bỉ.
Nhà ăn có mấy tầng, Lộ Lê lập tức đi lên tầng 1 chỗ cô mua sữa chua hồi trước.
Đã qua giờ cơm, trong nhà ăn không nhiều người lắm, rất dễ tìm.
Lộ Lê từ xa đã thấy bên cửa sổ có một nam một nữ đang ngồi nói chuyện, vừa nói vừa cười thật là khó coi.
Nhìn kiểu gì cũng ra một đôi.
Lộ Lê siết chặt tay, hít sâu vài cái.
Nơi này không phải Hong Kong, học sinh trung học mà yêu đương thì sẽ bị người lớn đánh đòn.
Trong lòng Lộ Lê chửi hai câu, xoay người, nói với bản thân là cô nghĩ nhiều rồi, còn muốn đi nhìn tận mắt nữa.
Lúc cô xoay người, lại đụng phải một bức tường thịt.
“A!”
Lộ Lê ôm mũi lùi lại hai bước.
Trì Thầm Yến cũng giật mình.
Anh nhìn thấy ai đó giống như bạn học nhỏ mà anh quen, định gọi qua bên này một tiếng, ai dè cô lại hùng hổ xoay người.
“Sao thế? Đụng trúng mũi hả?”
Trì Thầm Yến lập tức cúi người hỏi, vừa nãy đụng cũng không nhẹ, mặt anh đầy lo lắng.
Lộ Lê che lại cái mũi bị thương, vừa mở mắt, phát hiện ra anh đang đứng trước mặt.
Hả?
Không phải anh đang cùng bạn gái ngồi cười nói ăn cơm à, sao lại ở đây?
Lộ Lê lại quay đầu lại, nhìn về phía kia.
Đôi tình nhân kia vẫn còn ngồi đó.
Sau đó, cô quay lại thấy mặt của Trì Thầm Yến.
…… Cô mới nãy nhận lầm người.
Lộ Lê không che mũi nữa, cảnh giác mà nhìn Trì Thầm Yến, sau đó nhìn ra phía sau anh tìm cái gì đó.
Trì Thầm Yến cũng quay qua đằng sau nhìn theo.
“Em tìm cái gì?” Anh hỏi.
Lộ Lê buột miệng hỏi: “Anh đi một mình à?”
Trì Thầm Yến nhìn cô: “Ừ.”
Lộ Lê muốn hỏi là thế nữ sinh hồi nãy đi chung với anh đâu, nhưng chưa kịp nói ra, lại thấy hỏi thế cũng không đúng lắm.
Nhưng mà biết anh đi một mình, Lộ Lê cũng thấy thoải mái hơn.
Cô vừa rồi cảm thấy hành vi vừa rồi của bản thân rất kỳ quái, chỉ gật gật đầu với Trì Thầm Yến.
“Ngại quá, Trì học trưởng, mới nãy đụng trúng anh.”
Trì Thầm Yến cẩn thận nhìn cái mặt còn đỏ của Lộ Lê: “Mũi còn đau không?”
Lộ Lê sờ sờ mũi: “Không đau nữa.”
Thật kỳ lạ, như bây giờ đứng gần anh nói chuyện thế này, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trì Thầm Yến cười một chút: “Em muốn ăn gì? Tôi cũng xin lỗi lúc nãy đã đụng vào em, để mua cái gì đền cho em nhé.”
Lộ Lê thấy anh cười như vậy, đang định nói “Mới nãy em ăn cơm xong còn uống trà sữa nữa” đã liền nuốt ngược vào bụng.
Nửa tiếng sao, Lộ Lê ăn bữa tối lần thứ hai, bụng căng tới tròn như cái trống, trong tay còn cầm hộp sữa chua, chậm chạp đi theo Trì Thầm Yến xuống lầu.
Hai người chiều cao chênh lệch nên tốc độ đi không giống nhau, Trì Thầm Yến cố tình đi chậm lại.
Lộ Lê trong lòng vô cùng vui vẻ, kết quả lại thấy nữ sinh họ Bạch kia cũng từ lầu một ở nhà ăn đi ra.
Bạn học Bạch nhìn thấy Trì Thầm Yến trước, cười cười một chút, sau đó lại nhìn thấy cô đi bên cạnh Trì Thầm Yến, có hơi sửng sốt.
Nhưng mà điều đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, Lộ Lê cảm nhận được bạn học Bạch này không để ý đến cô, hình như còn định chạy qua đây nói chuyện với Trì Thầm Yến.
Bị bạn học Bạch bỏ qua cũng bình thường thôi.
Chắc là nghĩ cô là bạn học nhỏ, không nghĩ là loại quan hệ kia, nên sẽ không cảm thấy bị uy hiếp.
Nói chừng lát nữa còn hỏi thăm cô học lớp mấy, xong cái gì mà nếu cô đã gọi Trì Thầm Yến là học trưởng thì về sau có thể gọi cô ta là học tỷ.
Lộ Lê chỉ nghĩ đến việc bạn học Bạch này nói cô gọi cô ta là học tỷ, trong lòng đã phát bực rồi.
Trì Thầm Yến còn chưa nhìn thấy bạn học Bạch nữa.
Trong lòng Lộ Lê nổi lửa, liền một tay cầm sữa chua, một tay vòng qua tay của Trì Thầm Yến.
“Trì học trưởng, anh có thể giảng lại cho em cái định lý thấu kính kia được không?” Cô ra vẻ vô hại mà hỏi.
Trì Thầm Yến không ngờ Lộ Lê lại khoác tay anh, cũng dừng lại một chút.
Sau đó lại nhìn vào vẻ mặt vô hại của Lộ Lê.
Anh nhất thời không biết là cô có phải còn nhỏ nên xem anh như anh trai mà thân thiết như vậy không.
Hồi trước bị ngã một lần vào lòng anh còn đỏ mặt mà.
Trì Thầm Yến cuối cùng vẫn không gạt tay của Lộ Lê, nhưng cánh tay bị cô ôm lấy có hơi căng thẳng.
Lộ Lê cùng Trì Thầm Yến đi tới, quay đầu lại, thấy bạn học Bạch kia bị bất ngờ mà đứng một chỗ.
Vừa rồi biểu tình vô hại đối với Trì Thầm Yến biến mất không thấy đâu, nay chỉ thấy một nụ cười của kẻ chiến thắng.
Còn dám xem cô là bạn học nhỏ không?
Bạn học nhỏ nào có thể khoác tay anh vậy chứ? Cô ta dám không?
~ Hoàn chương 4 ~