Vợ Chồng Ngọt Nhất Giới Hào Môn

Chương 37: Chương 37: Ngày thứ ba mươi bảy ngọt




Cướp sắc soái ca.

Editor: Cheese

Cảm nhận hơi thở gần kề của anh, Lộ Lê không khỏi mà run lên, như hoàn hồn về từ trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến tình thâm tổng tài bá đạo kia.

“Em…” Cô giật giật môi, nghẹn ngào.

Cô vì cái gì mà cảm giác như mình chính là một tra nữ vừa mới phạm phải tội ác tày trời vậy nè.

Trì Thầm Yến nói xong nhìn cô, ánh mắt dừng ở đôi môi căng hồng của Lộ Lê.

Lộ Lê do dự, cảm thấy mọi chuyện như mớ bòng bong, cô muốn nói cái gì đó, vừa quay đầu qua, đột nhiên thấy khuôn mặt của anh phóng to ra.

“A.” Lộ Lê nắm chặt cạnh bàn.

Trì Thầm Yến hôn cô.

Lộ Lê nhìn chằm chằm vào lông mi dài mảnh của anh.

Một tay anh ôm lấy mặt cô, nhắm mắt lại, môi dịu dàng mà triền miên hôn xuống.

Hai người dính chặt lấy nhau, Lộ Lê cảm thấy mớ bòng bong trong đầu giờ hóa thành một mớ bùn nhão rồi.

Cô nhớ hình như trước giờ cô và Trì Thầm Yến chưa có hôn nhau như thế.

Trừ đoạn thời gian kia ra, còn khoảng thời gian hơn hai năm trước đó thì không hề có.

Ngoại trừ trong buổi lễ kết hôn, hai người hôn nhau trong tiếng kêu gọi của mọi người, còn lại toàn hôn nhau trên giường, nhưng mà những nụ hôn đó cũng không thể tính, vì đa phần đều nhuốm hơi thở tình dục mà hôn thôi.

Anh từ lúc kết hôn đến giờ đều lạnh nhạt với cô, mỗi ngày đều bận rộn làm việc, các chuyện trong nhà đều tùy cô muốn làm gì làm, cũng không có ý định muốn bồi dưỡng tình cảm với cô, mà cô từ nhỏ đã được dạy dỗ kỹ càng, đương nhiên sẽ càng không cho phép bản thân mặt nóng dán mông lạnh rồi.

Mà trong đoạn thời gian ngoài ý muốn kia, cô vì nhận nhầm Trì Thầm Yến thành ông xã thân yêu, hết lần này đến lần khác đã đem mặt nóng dán mông lạnh rồi.

Trì Thầm Yến lúc này chỉ tập trung hôn cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tai cô.

Lộ Lê đột nhiên cảm thấy hơi nhột, không chỉ ở tai mà còn ở ngực nữa, muốn gãi mà gãi không được.

Cô chậm rãi vươn tay, như muốn đẩy ra.

Chỉ là, lòng bàn tay vừa chạm áo sơ mi anh, ngón tay không tự chủ được mà co lại, nắm chặt lấy áo anh.

Cảm giác này thật lạ, Lộ Lê cũng không biết hai người hôn nhau bao lâu rồi.

Cô chỉ biết đất trời quay cuồng, đến lúc hai người tách ra, cô thở không nổi. Chân mềm nhũn ra, nếu không phải được anh ôm lấy, chắc là cô té xuống đất luôn rồi.

Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng buông cô ra, lưu luyến không thôi.

Lộ Lê mặt đỏ ửng như trái cà chua, thở gấp, môi ướt dầm dề, trông vừa kiều diễm vừa ướt át.

Trì Thầm Yến nhìn thấy vậy, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Không tính như vậy được.” Anh nói với cô, nhẹ nhàng vô cùng, không có nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

Lộ Lê ngẩng đầu nhìn anh, nuốt nước miếng một cái, sau đó cúi đầu chạy mất.

Trì Thầm Yến cúi gặp mặt, nhìn tờ giấy cam kết mà anh lấy ra trong túi áo của Lộ Lê.

***

Vào buổi tối, trong phòng ngủ của Lộ Lê, cô nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu toàn bộ sự việc buổi chiều đều hiện ra.

Cô nhắm mắt quơ quào trên đầu, nhưng mà cảm giác đó cứ lẩn quẩn mãi không đi.

Cô với Trì Thầm Yến hôn môi. Là anh hôn cô, là cô lúc bình thường.

Còn nói là không tính như vậy được.

Lộ Lê đem mặt vùi vào gối, nằm thừ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên thở.

Cô lấy điện thoại dưới gối ra, nhìn thấy tin nhắn wechat của Kiều Giai Nhất.

【 Sao rồi? Hai người nói chuyện chưa? 】

Lộ Lê suy tư một chút, đáp lại:

【Không có sao trăng gì hết.】

【Tớ xin lỗi xong cảm ơn anh ấy thôi. 】

Kiều Giai Nhất: 【Rồi Trì Thầm Yến phản ứng sao?】

Lộ Lê nhìn câu hỏi này, cắn môi.

Trì Thầm Yến phản ứng sao? Anh không những đem tờ giấy cam kết ra mà còn ôm hôn cô nữa.

Nhưng mà không biết vì sao, Lộ Lê không muốn nói chuyện này ra. Không phải là vì chừng mực hay gì, chỉ là cô muốn mình có thể lặng lẽ giấu đi.

Lộ Lê đáp lại: 【 Ờ, đại khái là anh ấy cũng không có phản ứng gì.】

Kiều Giai Nhất: 【Vậy cậu định tính sao?】

Lộ Lê nhấp môi: 【 Không biết nữa. 】

Trì Thầm Yến trước kia đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức bây giờ cô không biết nên làm gì luôn.

Kiều Giai Nhất: 【 Không biết? Không lẽ mấy ngày qua cậu cũng để y vậy hả? 】

【Cậu là muốn cướp trắng trên người soái ca mấy tháng qua hả? 】

“Soái ca” thì Lộ Lê có thể thừa nhận, nhưng mà nói cô “cướp trắng” thì thật là cô đau quá đi mất. Vốn nổi tiếng trong vòng đu idol cô tự nhận đời này cô không có cướp trắng của ai cái gì, nhưng mà không nghĩ đến lượt Trì Thầm Yến, cô vậy mà còn bị anh cướp sạch hết.

Lộ Lê cố gắng cãi: 【 Cướp cái gì mà cướp! Tớ cướp trắng hồi nào?】

Sau đó ủy khuất: 【 Rõ ràng là anh ấy bóc lột tớ mà.】

Lộ Lê cảm thấy hình như mình dùng từ cũng hơi sai rồi, nói Trì Thầm Yến bóc lột cô, vậy thì cô là cái gì đây?

Lộ Lê: 【 Ý tớ cũng không phải vậy, nhưng chung quy lại là tớ không có cướp trắng của ai cái gì hết. 】

Trì Thầm Yến mỗi đêm lại đòi hỏi cô, tự mình đòi tự mình ăn sạch đều là anh hết.

Kiều Giai Nhất như đoán được cô đang nghĩ gì, chỉ gửi qua một cái icon cười lạnh.

【Ơ? Thế ra cậu không có hưởng thụ à?】

Lộ Lê: 【………………】

Kiều Giai Nhất: 【Fine, mấy chuyện này thôi cứ để dành nói với ông xã đi nha.】

【Đem hết chuyện của mấy tháng qua, thanh toán luôn một lần nha. 】

Lộ Lê bực bội mà nắm tóc, không nhắn tin với Kiều Giai Nhất nữa.

Cô dừng lại ở đoạn trò chuyện với “Ông xã thân yêu”.

Lộ Lê đối với bốn chữ “Ông xã thân yêu” này, trái lo phải nghĩ, vẫn nhấn vào xem, đổi tên anh lại thành “Trì Thầm Yến”, cũng bỏ đánh dấu yêu thích luôn.

Không biết vì sao, cô thấy làm vậy hơi chột dạ.

Cô kéo xem mấy ngày qua cô với anh nói chuyện gì.

Tuy đa số đều là cô kích động không ngừng khen ngợi anh, nhưng mà Trì Thầm Yến câu nào cũng đáp lại, không tính là nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh nhạt, toàn bộ đều là anh dựa theo cô mà biến hóa.

Lộ Lê nhìn lại mớ sticker mà cô tự chế gửi cho anh, đột nhiên cảm thấy muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.

Trì Thầm Yến là loại đàn ông lạnh lùng cao quý, không biết thấy mớ sticker này có cười cô không nữa.

Thật là một vết nhơ trong lịch sử của Lộ Lê.

Cô gãi gãi má, đem mớ sticker của mình chế xóa hết.

Trì Thầm Yến chắc cũng không có lưu, coi như cô hủy thi diệt tích.

Lộ Lê xóa đống sticker xong, nhẹ nhàng thở ra, phát hiện mới nãy Trì Thầm Yến nhắn tin cho cô.

Chỉ có đơn giản mấy chữ.

【 Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút.】

Lộ Lê đọc tin nhắn mà tim muốn trật nhịp.

Trời ơi cái gì mà buồn nôn thế này, trước kia có ngủ chung giường cũng chưa có nghe anh nói chúc cô ngủ ngon nữa.

Cô nắm điện thoại, nhìn hai chữ ngủ ngon mà suy nghĩ mãi, không biết vì sao, lại nghĩ tới nụ hôn tê dại hồi chiều.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng đáp lại: 【 Ngủ ngon. 】

Trong phòng ngủ của mình, Trì Thầm Yến nhìn chằm chằm điện thoại, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn.

Anh nhìn phản hồi của cô, duỗi tay sờ chỗ trống trên giường, trong lòng thấy trống vắng quá.

Lộ Lê sau khi gửi tin nhắn chúc ngủ ngon xong thì cũng tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà nằm trên giường lăn lên lăn xuống một hồi, vẫn cảm thấy không có buồn ngủ chút nào.

Cô cuối cùng mở mắt ra, đột nhiên phát hiện một chuyện —-

Cô đã quen việc hóa thân thành bạch tuộc hàng đêm quấn chặt lấy Trì Thầm Yến mà ngủ rồi.

Giờ tay chân trống huơ trống hoác, không biết để đâu.

Rõ ràng lúc đi công tác ở tỉnh Tây cũng không có bị vậy mà.

Là tại bây giờ ở gần anh nên mới vậy sao? Cho nên mới cảm thấy thiếu thốn như vậy ư?

Chắc là tại cái hôn hồi chiều rồi.

Lộ Lê không muốn tin, từ trên giường ngồi dậy, ngủ không được, bắt đầu tính chuyện của bản thân.

Cô lấy điện thoại ra, vào weibo của chính mình, rồi lại vào account “Quả lê vị tiểu tiên nữ”

Đây là account cô chuyên dùng để đu idol, nhưng mà mấy tháng qua lại dùng để đu Trì Thầm Yến, ngoại trừ vào làm fan CP cho Vợ chồng ăn lê, còn lại cũng chẳng hoạt động gì.

Lộ Lê hít một hơi, nói mình không có Trì Thầm Yến ôm ngủ cũng không sao, cô có thể nhìn idol mà ngủ, vì idol mà vui.

Vì thế giới fans thấy fan đại gia “Quả lê vị tiểu tiên nữ” một thời gian dài không online mà nay đã online rồi, còn không ngừng đăng bài nữa chứ.

Một cái rồi lại một cái.

“A a a a a con trai mẹ đã trở lại rồi đây!”

“Thành Thành không những tài giỏi mà còn được làm người phát ngôn nữa, mua liền, mua liền!”

“Lý lão sư sinh nhật vui vẻ! Phim mới cố lên!”

“Mặt trời Tiểu Chuẩn mặc bộ đồ này cũng quá tuyệt đi a a a a!”

“Trong mắt Tiểu Chuẩn có ngôi sao, trong lòng Tiểu Lê có Tiểu Chuẩn.”

“Khoảnh khắc anh cong khóe môi, từ giờ phút đó em tình nguyện luân hãm, vì nét mặt dịu dàng của anh, cả đời này em nguyện vì anh mà vượt mọi chông gai!”

“Anh trai đôi chân siêu thực quá đi nhaaaaa!”

Một tiếng sau.

Lộ Lê nằm nghiêng trên giường, trùm chăn lại, trên màn hình điện thoại là hình một idol mới. Cô không ngừng comment “A a a a a a a!” bên dưới, nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh, không có biểu cảm gì.

Lộ Lê chia sẻ bài cuối cùng trên weibo xong, đem điện thoại ném lên giường, bực bội mà đạp chăn một cái.

Cô phát hiện nãy giờ xem hình idol cô vui không nổi.

Trước kia vốn dĩ chỉ cần nhìn hình idol cười đã đủ vui một tháng, vậy giờ giờ đây một chút cũng không có cảm giác.

Cô đu nhiều idol như vậy, mà chẳng có một ai có thể khiến cô cười.

Không biết là sai ở đâu nữa.

Không phải là chỉ đu Trì Thầm Yến có mấy tháng thôi sao, đáng ra giờ phải bình phục rồi chứ.

Lộ Lê phiền muộn mà lăn qua lăn lại, ngủ không được.

Cô phát hiện chỉ cần nhắm mắt là sẽ nhớ tới mùi hương trên người Trì Thầm Yến, nhớ tới lồng ngực ấm áp của anh, lại nhớ tới việc được anh ôm lúc ngủ cảm thấy an toàn thế nào.

Lộ Lê lăn qua lộn lại, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật —-

Cô muốn ngủ chung với Trì Thầm Yến.

Chỉ đơn thuần là ngủ một giấc thôi, không có làm gì hết.

Cô mới ngủ có mấy tháng mà giờ ghiền bỏ không được rồi.

Cô quyết định sẽ dùng lý do đó đi tìm anh.

Hồi trước do sự cố nên mới quang minh chính đại mà đi quấy rối anh, mặt dày mày dạn, đuổi cũng không đi, bây giờ đã bình thường rồi, nếu là nửa đêm mà bị bông hoa lạnh lùng Trì Thầm Yến xách cổ đuối đi, cô không biết trốn đâu cho bớt nhục nữa.

Lộ Lê nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn xuống giường.

Cô nhìn phòng của anh, nhéo tay một cái, hạ quyết tâm.

Cửa thông giữa hai phòng đã đóng lại, nhưng không có khóa.

Lộ Lê nhẹ nhàng kéo cửa ra, nhắm mắt lại.

Cô đứng yên ở đó, nhắm mắt lại, từng bước từng bước, dựa vào ký ức mà đi về phía giường.

Trì Thầm Yến ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động liền tỉnh.

Anh nhìn trong bóng đêm, có một thân hình mảnh khảnh từng bước một đi về phía mình.

Chân giường có đèn cảm ứng, người vừa tới gần đèn sáng lên.

Quả nhiên là Lộ Lê.

Trì Thầm Yến nhìn cô nhắm mắt.

“Lộ Lê?” Anh thử kêu một tiếng.

Lộ Lê không có phản ứng gì, cứ đi theo phía mép giường, cuối cùng đến bên mép giường rồi ngồi xuống.

Trì Thầm Yến khẽ nhíu mày.

Tình huống này, anh không nghĩ là cô đang mộng du.

Tại trước giờ Lộ Lê chưa bao giờ bị mộng du.

Ở bên kia, Lộ Lê đang “mộng du” cũng đã ngồi xuống, cứ thế xốc chăn lên rồi chui vào.

Đèn cảm ứng tắt đi, phòng ngủ lại tối đen.

Lộ Lê nằm ôm chăn, hơi thở ổn định.

Cô tính là nếu Trì Thầm Yến gọi cô một lần nữa, cô sẽ làm bộ tỉnh lại, phát hiện mình bị “mộng du”, sau đó ngượng ngùng đôi ba câu rồi lại đi về phòng.

Nhưng mà đợi mãi không thấy anh kêu.

Trong bóng đêm, Trì Thầm Yến nhìn Lộ Lê.

Giường hai mét hai, giữa hai người còn dư một đoạn.

Anh thở dài một cái, đi ngủ trở lại, duỗi tay ra, đem người bên cạnh ôm vào lòng.

Lộ Lê ở trong lòng anh mà trợn mắt lên, hơi thở có chút loạn.

Cô còn định là chờ tới lúc anh ngủ rồi thì sẽ làm bộ lăn qua, không ngờ anh đã trực tiếp ôm cô ngủ luôn.

Mà thôi thế cũng được.

Lộ Lê thuận thế mà vùi vào ngực anh.

Ô ô ô ô ô ô.

Mặc kệ người ta nói gì, ngủ một mình ở tỉnh Tây suốt một tuần, buổi tối đầu tiên trở về, cô vẫn muốn hoài niệm cảm giác có người ôm ngủ.

Hồi trước thì trắng trợn tới chiếm tiện nghi của Trì Thầm Yến, còn bây giờ thì phải làm trò mộng du mới có thể nằm vào đây.

Lộ Lê tự nhiên hối hận bản thân khôi phục trí nhớ hơi sớm rồi.

~ Hoàn chương 37 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.