Không!! Truy!!!
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Lộ Lê trước đây cũng đã từng xem qua vài bộ ngôn tình tổng tài văn rồi.
Vì đã xem qua, nên khi cô nhìn thấy mấy cái “truy thê hỏa tá tràng” rồi lại “truy phu hỏa tá tràng” quen thuộc trong mấy bộ truyện kia, liền ngây ngẩn cả người.
Truy thê hỏa tá tràng đại khái là nam chính lúc trước sẽ đối xử lạnh lùng với nữ chính, sau đó nữ chính nản lòng thoái chí, xoay người rời đi thì nam chính mới hiểu được tình cảm của bản thân, từ đó lì lợm la liếm mà điên cuồng truy thê.
Lộ Lê liền đem khái niệm này đặt lên người mình một chút.
Hồi trước cô đối với việc Trì Thầm Yến thổ lộ thì cũng chỉ lạnh lùng hững hờ, trong lòng chỉ muốn làm con rùa rụt cổ suốt ngày ăn vụng nhan sắc của anh, bây giờ Trì Thầm Yến không còn nhiệt tình vói cô nữa, cô lại bắt đầu chủ động mua quà tặng anh rồi còn nhắn wechat nữa.
“………………”
Phù hợp đến mức kỳ quái.
Kiều Giai Nhất lại nói tiếp: “Nếu không tự nhiên cậu đối xử với Trì Thầm Yến như vậy là sao, hết mua quần áo rồi lại bày đặt nhắn tin wechat này nọ?”
Lộ Lê ánh mắt hoảng loạn nhưng vẫn ngoan cố trả lời: “Thế tại sao tớ không thể làm thế với Trì Thầm Yến chứ? Bộ không được hả? Anh ấy là chồng tớ mà, có phải chồng người khác đâu.”
Cô không tin, mua quần áo cho rồi nhắn tin wechat, vốn dĩ là chuyện bình thường giữa vợ chồng mà, đâu có tính là theo đuổi gì đâu?
“Phải không đó?” Kiều Giai Nhất bình tĩnh âm hiểm, chậm rì rì hỏi: “Là chồng cậu ha? Là ông xã plastic hả? Hay là ông xã thân yêu tình so kim kiên?”
“Tớ…” Lộ Lê đột nhiên nghẹn lời, nhìn bánh kem tách trà trên bàn, trực tiếp cầm một cái nhét vào miệng Kiều Giai Nhất: “Cậu lo ăn đi nha.”
Trên đường về nhà, Lộ Lê ngồi trong xe cầm điện thoại.
Cô chỉ là đi dạo phố xong rồi “thuận tiện” mua ít đồ từ đầu tới chân cho Trì Thầm Yến thôi, uống trà chiều thì “tiện tay” nhắn wechat cho Trì Thầm Yến một cái, cô mới không thèm truy phu hỏa tá tràng đâu nhé.
Sau khi làm rõ với lòng mình xong, Lộ Lê gật gật đầu.
Sau đó lại nhớ tới chuyện gần đây với Trì Thầm Yến, hậm hực.
Có mấy cái lời khen vô thưởng vô phạt thôi mà, đến giờ còn so đo với cô,
Lộ Lê cúi đầu, nhìn lịch trình của mình.
Cuối tuần này cô có một buổi tiệc tối.
Là một tạp chí thời trang kết hợp với nhãn hiệu Hermes tổ chức, khách mời đều là đại minh tinh và các danh viện trong thành phố S.
Từ trước khi kết hôn, lúc còn ở HongKong, Lộ Lê vốn dĩ đã là khách hàng cấp bậc VIP cao nhất của Hermes, lần này đương nhiên cũng nhận được thư mời.
Cô tuy là không thích lắm mấy kiểu tiệc xã giao này, nhưng mà vẫn phải duy trì danh tiếng một chút, nên lâu lâu vẫn phải xuất hiện, đi qua đi lại nói vài câu, cho mọi người thấy mình còn trên giang hồ, để các bằng hữu biết điều mà kiềm chế chút,
Tần suất thường là khoảng mỗi quý một lần, vừa vặn quý này có sự kiện này.
Lộ Lê nhìn chương trình của sự kiện cũng không có gì quá trọng đại, trong lòng liền suy nghĩ về cái người thờ ơ kia.
Lúc sau về nhà, Lộ Lê kéo Trì Thầm Yến vào trong phòng quần áo, cho anh xem mấy đồ cô mua hôm nay.
Quần áo của đàn ông, đặc biệt là dành cho mấy người làm kinh doanh tiếng tăm lớn như Trì Thầm Yến, quần áo lăn qua lộn lại cũng không có gì khác nhau, Trì Thầm Yến lại cũng không phải như mấy tiểu ca ca idol, tạo hình cũng không có gì nhiều để thay đổi.
Trì Thầm Yến nhìn, cũng không thấy quá vui vẻ, chỉ gật đầu: “Cảm ơn.”
Sau có cũng không nói thêm gì nữa.
Lộ Lê đợi cả buổi, chỉ nghe được hai chữ “Cảm ơn”, há miệng thở dốc.
Chỉ chỉ chỉ … chỉ có vậy là xong á?
Cô dành cả một buổi trưa để lựa đồ cho anh!
Xong rồi chỉ nghe được một câu “Cảm ơn”?
Hôn hôn đâu? Ôm một cái đâu? Sao không khen cô?
Lộ Lê cảm giác trên đầu có mây đen sấm chớp, trong lòng trăm triệu mảnh pha lê vỡ nát dưới sàn.
Trì Thầm Yến: “Anh đi trước đây.”
“Từ từ!” Lộ Lê không cam lòng, bắt lấy tay Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến đứng lại, xoay người.
Lộ Lê ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt viết đầy chữ ủy khuất, cô đem những gì trong lòng nói ra: “Rốt cuộc là anh muốn cái gì đây?”
“Chuyện mấy lời khen kia em cũng đã xin lỗi rồi mà.”
Tự nhiên Lộ Lê trào nước mắt, chực khóc: “Có phải anh không thích em nữa không?”
Giả, tất cả đều là giả dối, lên tivi bày tỏ tình yêu là giả, tỏ tình trong bếp cũng là giả, đàn ông toàn là một đám lừa đảo.
Trì Thầm Yến nghe xong, hít vào một hơi, xoay người lại đối diện Lộ Lê:
“Anh không dễ thay lòng đổi dạ như vậy.” Anh nói.
Không có thay lòng đổi dạ dã? Lộ Lê nghe xong cũng hơi yên tâm một chút, nhưng rồi lại ủy khuất hỏi: “Vậy cuối cùng là anh muốn sao đây?”
Trì Thầm Yến hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy chúng ta bây giờ không tốt sao?”
“Nếu mà bây giờ vẫn làm mấy chuyện như hồi trước.” Anh nhìn vào mắt Lộ Lê, “Anh sợ sẽ mạo phạm em.”
Lộ Lê: “Mạo, mạo phạm?”
Trì Thầm Yến “Ừ” một tiếng.
Não Lộ Lê bắt đầu hoạt động hết công xuất.
Sao lại mạo phạm nhỉ? Là một người nam thích một người nữ, nhưng nhà gái lại đang không thích nhà trai, nếu nhà trai mà có mấy hành động thân mật với nhà gái thì cũng có thể tính là mạo phạm rồi.
Cũng có lý, Trì Thầm Yến nói thích cô, nhưng cô cũng chưa có nói là cô thích Trì Thầm Yến, cho nên bây giờ nếu Trì Thầm Yến ôm ôm hôn hôn cô thì đúng là mạo phạm cô thật.
Thật vừa lịch sự vừa lễ phép mà.
Nói chuyện hợp tình hợp lý khiến người ta tìm không thấy chỗ sai.
Lộ Lê không biết nói gì, cũng không thể nói là cô thích bị “mạo phạm” như vậy được.
Trì Thầm Yến nhìn khuôn mặt rối rắm của Lộ Lê.
“Cho nên,” Anh nói, “Bây giờ em có gì muốn nói với anh không?”
Ý của anh rất rõ ràng, muốn anh ôm ấp hôn hít, không được cứ vậy mà lợi dụng anh nữa, phải nói rõ ràng.
Anh sẽ không “mạo phạm” người phụ nữ trong lòng mình.
Não Lộ Lê đang vận động hết công suất, đột nhiên phụt một cái, đơ.
Muốn cô nói gì cơ chứ?
Trong đầu Lộ Lê ầm ầm vang lên.
Trì Thầm Yến lắc đầu, cũng không dây dưa, đứng dậy.
Lộ Lê mặt ủ mày ê, nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Buổi tối.
Trì Thầm Yến từ phòng tắm bước ra.
Lộ Lê hình như đã ngủ, trùm chăn kín mít, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.,
Trì Thầm Yến xốc chăn lên, nằm lên giường.
Chỗ Lộ Lê nằm là ngay giữa giường, lúc anh lên giường khó tránh không đụng cô.
Trì Thầm Yến đột nhiên nhíu mày lại.
Anh còn đang định duỗi tay về phía Lộ Lê, chạm vào da thịt ấm áp, lập tức trong lòng chửi một tiếng.
Áo ngủ của cô đâu?
Lộ Lê cũng chưa có ngủ, trở mình, nhìn anh đầy mong chờ
Anh thật sự sẽ không mạo phạm cô ư?
Cô đang ép anh mạo phạm mình mà.
Trì Thầm Yến hít sâu vài hơi: “Lộ Lê.”
Lộ Lê: “Dạ?”
Trì Thầm Yến sau đó không nói gì, cắn chặt răng, nhắm mắt lại, ép bản thân phải nhớ tới mấy cái báo cáo tài vụ của Thịnh Cảnh.
Lộ Lê nhìn anh đã khôi phục lại bình tĩnh, biết mình đã thất bại, liền trùm chăn kín đầu.
Vì cái gì mà muốn làm cô khó xử, nhất định phải ép cô đến thế.
Lộ Lê cứ thế yên lặng đi ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, tay lại mỏi mà da đùi trong cũng hơi khó chịu.
Sao cô lại mơ cái giấc mơ kỳ quái kia nữa, cái thứ gì âm hồn bất tán, đuổi mãi không đi, cứ bám dính lấy cô là sao.
Trì Thầm Yến đi ngang qua, nhìn bộ dạng ngơ ngác của Lộ Lê, che miệng ho một tiếng.
****
Cuối tuần, tạp chí Duyệt Tú kết hợp với nhãn hiệu Hermes tổ chức tiệc tối,
Ăn uống linh đình, các nữ minh tinh mặc các trang phục thiết kế thi nhau khoe sắc, ghé vào cùng nhau trò chuyện.
Lộ Lê vốn chỉ tới góp mặt thôi, nhưng bọn họ cũng không ngại, các chị em trong thành phố S liền mồm năm miệng mười mà vây lấy cô.
Đề tài cũng chỉ xoay quanh trong mấy việc như Lily với Trì tổng gần đây thật ân ái, rồi Lily trong chương trình “Thần tượng thiếu niên” thật xinh đẹp.
Tên tiếng Anh của Lộ Lê là Lily, là tên mà các chị em plastic đồng trang lứa hay gọi cô.
Kiều Giai Nhất thấy nhiều người vây quanh cô cũng không nói gì, chỉ tìm một chỗ ngồi ăn điểm tâm ngọt, nhường chỗ cho bọn họ lân la nịnh nọt chồng của Lộ Lê, Trì Thầm Yến.
Lộ Lê mỉm cười đáp lại mấy lời khen, mãi cho đến khi có một chị em chỉ vào váy của cô hỏi: “Lily, váy của chị là của YING hả? Nhìn rất giống phong cách của YING nha.”
Một chị em khác cũng nói theo: “Đúng rồi, đúng rồi. Lily nè, lần trước YING ra mắt bộ sưu tập ở thành phố S sao chị không đi, bọn em tới mà không có gặp chị.”
Đối với Lộ Lê mà nói, YING là một từ rất mẫn cảm.
Hồi trước, lúc cô còn mất trí nhớ, lần đầu tiên cô gặp bạn gái thời cấp ba của Trì Thầm Yến, Bạch Thiên Nghênh.
Lộ Lê cúi đầu, không biết sao bọn họ lại nhìn ra bộ váy này giống phong cách của Bạch Thiên Nghênh chỗ nfa nữa, chỉ cảm thấy đen đủi, chớp mắt: “Không phải đâu.”
Chị em plastic thấy giọng cô có vẻ không vui, không hỏi thêm nữa, liền chuyển đề tài.
Chuyện này đã có thể êm đẹp qua đi, cho đến khi có một người ở đâu chạy lại: “Khéo ghê, hôm nay Bạch Thiên Nghênh cũng có mặt ở đây đó.”
Nụ cười trên mặt Lộ Lê cứng lại.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Bạch Thiên Nghênh tựa hồ cũng chú ý tới chỗ bọn họ, bưng ly rượu, cười đi tới.
Mọi người tự động tách ra nhường đường.
Bạch Thiên Nghênh hôm nay không mặc váy, áo sơ mi trắng rũ xuống phối với quần dài ống rộng, vai lưng thẳng tắp, hoa tai lấp lánh, đứng giữa một đám chị em màu sắc rực rỡ lại toát lên vẻ phụ nữ thành đạt.
“Lộ tiểu thư.” Cô ta nhìn Lộ Lê cười, giơ chén rượu lên: “Chào cô, lại gặp nhau rồi.”
Lộ Lê nhìn Bạch Thiên Nghênh, nhớ tới hai lần chạm mặt trước.
Đã biết cô là vợ của Trì Thầm Yến, không có việc gì cũng cố tình tìm tới cô chào hỏi. Cô lúc đó lại không biết cô ta là bạn gái cũ, ngây ngây ngốc ngốc, còn nói chuyện với cô ta nữa.
Loại cảm giác này làm người ta không thoải mái chút nào.
Hôm nay là lần thứ ba rồi.
Tiệc tối của tạp chí thời trang mà mời Bạch Thiên Nghênh cũng là chuyện bình thường.
Hai lần trước thôi bỏ qua, lần này Lộ Lê đến giả bộ cười cũng lười.
Cô không hiểu là cái loại người ông xã cô bắn đại bác cũng chạm không tới này có gì vui thích mà cứ tìm cô chào hỏi, mỗi lần đều bày ra bộ dáng kia, chẳng lẽ muốn làm bạn với cô sao?
Có ý đồ gì nói rõ dùm cái, nếu muốn câu dẫn Trì Thầm Yến nối lại tình xưa, làm ơn đi tìm Trì Thầm Yến dùm, mắc gì cứ ra tay với cô chứ? Bộ bị nghiện rồi sao?
Lộ Lê trực tiếp lướt qua Bạch Thiên Nghênh, đứng nói chuyện với mấy người đứng sau lưng cô ta.
Các chị em tự nhiên được Lộ Lê chủ động lựa chọn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, liền đáp lời nói chuyện với cô.
Mọi người xung quanh cũng không biết là phu nhân Lộ Lê với nhà thiết kế Bạch Thiên Nghênh có quan hệ gì, thậm chí còn không biết là hai người biết nhau, bây giờ chỉ thấy không khí có gì đó hơi không đúng.
Bạch Thiên Nghênh mời rượu thất bại, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã khôi phục lại, mặt không đổi sắc, gật đầu với mấy người đang nhìn mình.
Cô ta cố gắng tỏ ra khéo léo để Lộ Lê không được đắc ý.
Lộ Lê cũng chẳng quan tâm.
Đối xử với người bị tâm thần thì không cần lễ phép.
Tiệc tối tiến hành được một nửa, Lộ Lê coi như đã lộ mặt xong, muốn đi về.
Bentley đã đỗ trước cửa, Thiên Vĩnh cảm thấy bà chủ nhà mình hôm nay không vui, cũng không dám hó hé tiếng nào.
Lộ Lê ôm tay, nhớ ra lúc mất trí cô có bao nhiêu cách để đối phó với Bạch Thiên Nghênh thì bây giờ vẫn có chừng đó cách.
Vốn đã sớm quên cô ta rồi, ai dè cô ta cứ làm âm hồn bất tán mà lởn vởn xung quanh.
Đều tại Trì Thầm Yến cả.
Mà anh gần đây còn bắt cô phải truy phu hỏa tá tràng, bắt cô thổ lộ với anh nữa.
Lộ Lê hít một hơi.
Được, được lắm.
Lúc Lộ Lê trở lại Tô Hà Loan, chuyện đầu tiên chính là đi vào trong phòng quần áo, đem váy mà bị đám chị em nói là giống phong cách của YING cởi ra, ném xuống đất.
Bộ váy này rõ ràng là cô mua từ một nhà thiết kế độc lập tận bên Pháp, nhãn hiệu này với nhãn hiệu của Bạch Thiên Nghênh quăng đại bác còn không tới nữa.
Lộ Lê thay quần áo, xong rồi đi vào thư phòng của Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến nghe có tiếng động, ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính: “Sao thế?”
Lộ Lê đứng ở cửa thư phòng, nhìn mặt Trì Thầm Yến, cười một cái: “Không có gì.”
Muốn cô truy phu hỏa tá tràng đúng không, không thổ lộ thì không ôm ấp hôn hít đúng không, cởi hết quần áo nằm lên giường cũng không có phản ứng đúng không? Cái người mới học cấp ba đã bắt đầu yêu đương, giờ lại không biết xấu hổ mà làm đủ trò với thiếu nữ thuần khiết như cô đây.
Chị! Đây! Không! Truy! Nữa!
Lộ Lê xoay người rời đi.
Trì Thầm Yến nhíu mày.
Anh cảm thấy hôm nay Lộ Lê có gì đó không đúng.
Không phải tối hôm nay cô đi dự tiệc tối à?
Trì Thầm Yến vội giải quyết công việc, hỏi Thiên Vĩnh hôm nay phu nhân đi tiệc đã có gì xảy ra.
Anh hỏi xong thì thấy Thiên Vĩnh cũng không biết, vì thế trực tiếp đi hỏi Kiều Giai Nhất.
Kiều Giai Nhất lúc này đang cùng Lộ Lê trên wechat mà mắng chửi Bạch Thiên Nghênh cùng Trì Thầm Yến, đột nhiên nhận được tin nhắn của Trì Thầm Yến, không tin vào mắt mình.
Cô nghĩ một hồi, vẫn nhắn lại cho anh.
【Bạn gái cũ của anh âm hồn bất tán.】
Sau đó, cô còn chụp lại màn hình Lộ Lê chửi nãy giờ, gửi qua:
【Cái tên Trì Thầm Yến này mới có cấp ba đã học đòi yêu đường. Tên đàn ông chó chết này không biết xấu hổ mà còn làm ra vẻ với thiếu nữ thuần khiết như tớ sao?】
【Tớ có thích hay không thì không phải trong lòng anh ta đã rõ sao? Mắc gì cứ một hai phải ép tớ? 】
【Hồi trước thích giờ không thích nữa! Tớ đây ghét nhất cái thứ đàn ông suốt ngày làm bộ! 】
【Không thèm! 】
Trì Thầm Yến đọc xong cả người rùng mình một cái, bỏ điện thoại xuống, vội đi tìm Lộ Lê.
Trên giường anh không có ai.
Lộ Lê về phòng của mình rồi.
Trì Thầm Yến thầm mắng một câu, đi mở cửa thông hai phòng ra.
Cửa mở không ra, Lộ Lê đã khóa bên kia lại rồi.
Trì Thầm Yến bình tĩnh một chút, nhớ ra còn có phòng quần áo với phòng tắm cũng thông nhau.
Anh nhớ ra hồi trước, anh vì phòng ngừa Lộ Lê mà đóng cửa thông hai phòng lại. Lộ Lê liền từ phòng tắm chạy qua đây, bộ dạng ôm gối đáng thương đứng bên giường anh.
Trì Thầm Yến chạy vào phòng tắm, mở cửa.
Nhưng anh phát hiện phòng tắm và phòng giữ quần áo, cả hai bên đều bị khóa cửa hết.
Còn khóa rất chặt nữa.