Lê Lê
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Lộ Lê dưới chân phản ứng còn nhanh hơn đầu óc.
Cô quăng khăn qua một bên, dép qua bên khác, nhưng tiếc là anh người cao chân dài, sải chân một bước đã đuổi kịp cô.
Lộ Lê trực tiếp dùng đầu tấn công vào ngực Trì Thầm Yến. Nói chạy cho nhanh cuối cùng lại thành nhào đầu vào lồng ngực người ta.
Lộ Lê ngửa đầu, nhìn anh, có chút sợ.
Trì Thầm Yến ôm eo cô, hơi nhướng mày: “Sao?”
Lộ Lê cúi đầu: “Anh à ~”
……
Quả nhiên cái gì xem xong rồi thì nên phi tang chứng cứ, không nên chừa lại rồi thấp thỏm sợ hãi.
Đặc biệt là trong trường hợp chạy không thoát, còn bị người ta giữ lại, vừa dụ vừa ép hỏi cho ra đã học được cái gì.
Lộ Lê: “Cái đó chỉ là kế hoạch thôi, giống như việc em định tặng anh tàu ngầm đó, cuối cùng đều bể hết.”
Cô che mặt, nghĩ đến việc cái tư liệu học tập tuyệt mật kia đã đập nát hình tượng thiếu nữ thuần khiết nhất vũ trụ của cô rồi: “Cho nên cái gì em cũng chưa có học được, thật sự không có học được cái gì hết á.”
Nhìn cô không khác nào học sinh kém đã thi không đủ điểm mà còn không có chí tiến thủ nữa.
Trì Thầm Yến nhìn có vẻ đáng tiếc: “Thật?”
Lộ Lê ôm mặt gật đầu: “Thật.”
Trì Thầm Yến nghe xong cười khẽ, lúc anh cười, Trì Thầm Yến cảm nhận được ngực anh khẽ rung, anh ôm cô về phòng ngủ, mở tivi.
Lộ Lê nghe có âm thanh không rõ ràng lắm.
Cô nhìn về phía tivi, thấy tư liệu học tập bí mật của mình đang chiếu trên tivi, há miệng.
Trì Thầm Yến ở bên tai dụ dỗ cô: “Thế thì bây giờ học một chút nhé?”
“Lê Lê chắc chắn sẽ học rất nhanh.” Anh nói chuyện như đang dỗ con nít, nhưng cũng giống như bác thợ săn đang dụ con thỏ nhỏ.
Lộ Lê nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng, nhíu mày.
Trì Thầm Yến tắt tivi.
Thỏ con sa lưới rồi.
Đèn ngủ bên đầu giường được bật lên, cảnh vật trong phòng vừa sinh động mà vừa chân thật.
Anh thích nhìn lúc cô nhíu mày, cắn môi nhẫn nhịn, anh cũng thích nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, thích lúc cô chống tay lên người anh, cũng thích lúc cô đột nhiên vì bị ấn xuống bất ngờ mà mở miệng nức nở, sau đó ráng không khóc, ủy khuất nhìn về phía anh.
Bé thỏ nhỏ bị anh lăn qua lộn lại, tra tấn đủ kiểu, đợi đến lúc bé thở không còn chút sức lực nào thì lại xoay người đổi tư thế.
“Lê Lê thực hành rất tốt.” Anh cúi người hôn lên cái trán ướt mồ hôi của cô, lại hôn lên bờ môi xinh đẹp, không quên cổ vũ cô.
……
Hôm sau, Lộ Lê nằm trong chăn nhận được tin nhắn WeChat của Kiều Giai Nhất.
【Học tập sao rồi? Thực hành chưa? 】
【 Ba cái này phải thực hành mới chính xác nha.】
【CCY vui không? Không cần cảm ơn tớ, là công của Lôi Phong đó. 】
Lộ Lê đọc mấy cái tin nhắn này mà mặt đỏ bừng, lại chui vào trong chăn.
Dù có nói như thế nào đi nữa, cô phát hiện Trì Thầm Yến chắc chắn là đã quen lừa gạt thiếu nữ rồi, vẻ mặt kia, rồi còn giọng nói nữa, hễ một chút là trêu chọc, hễ một chút là dỗ ngon dỗ ngọt người ta.
Còn có tối hôm qua…
Lộ Lê nhớ lúc đó Trì Thầm Yến nắm quyền chủ động xong còn vừa ép cô vừa dụ dỗ bên tai cô.
“Lộ Lê nghĩ kỹ chưa? Chừng nào chúng ta mới sinh em bé?”
Cô khi đó bị anh ép đến tư thế treo giữa không trung, trong đầu như mớ bòng bong, chỉ nhỏ giọng nức nở: “Không biết.”
“Không biết là chừng nào hả?” Đáy mắt anh phiếm hồng, không cam lòng mà hỏi lại.
Cô lắp bắp, chỉ muốn anh nhanh cho cô, mười ngón tay nắm chặt khăn trải giường, cuối cùng nhắm mắt lại, thuận theo số phận: “Lúc nào cũng được.”
Anh liền cảm thấy hài lòng: “Vậy thì bây giờ luôn nhé.”
Lộ Lê nghĩ đến đây, nhéo cánh tay của Trì Thầm Yến đang gác qua eo cô.
Trì Thầm Yến cũng mới tỉnh dậy, không để ý vợ nhỏ đang đánh đang nháo, thu tay về, sẵn tiện ôm cô vào lòng thêm một chút.
Hai người cọ qua cọ lại một lúc lâu mới rời giường.
Lộ Lê xuống giường, chuyện đầu tiên chính là đem cái tư liệu học tập bí mật kia xóa sạch sẽ, sau đó quay đầu lại, thấy Trì Thầm Yến đang nhìn cô.
Lộ Lê thẳng lưng: “Anh đừng hòng xem, không còn nữa đâu, tất cả bị em xóa hết rồi.”
Sách giáo khoa không còn nữa, cho nên về sau không cần học nữa.
Trì Thầm Yến đối với hành động bịt tai trộm chuông này của cô cũng không nói gì, chỉ đưa cà vạt qua.
Lộ Lê đứng trước ngực Trì Thầm Yến thắt cà vạt cho anh.
Hai người thay đồ xong thì cùng nhau ra cửa.
Trì Thầm Yến đi làm, còn Lộ Lê đi công chuyện.
Hôm nay là buổi chiếu đầu tiên của phim “Học sinh lớp mười cuối cùng”.
Buổi công chiếu này được tổ chức ở một rạp chiếu phim, ngoài dàn diễn viên, đạo diễn, đoàn làm phim ra còn có một vài nhà truyền thông và fans đến xem.
Bởi vì diễn viên chính cơ bản không có nhiều fans, nên Lộ Lê đã cho Thiên Vĩnh cầm vé xem phim qua đưa cho fans trong Fanclub toàn cầu của Lộ Lê, để bọn họ rảnh thì đi xem, coi như phúc lợi cho fans.
Tuy là thế nhưng mà trong phòng chiếu ghế ngồi cũng không được lấp đầy.
Lộ Lê ngồi ở hàng ghế phía trước, đeo kính râm, nhìn dàn diễn viên đang hồi hộp trên sân khấu mà nói cố lên.
Kiều Giai Nhất cũng đến, ngồi bên cạnh Lộ Lê, Lâm Ký Dư nhìn Lộ Lê cổ vũ bằng ánh mắt cảm tạ, Kiều Giai Nhất còn bắn tim cho em trai idol nữa.
Em trai lập tức đỏ mặt, thu hồi tầm mắt, hai tay ngoan ngoãn chắp trước người, phối hợp cùng với MC ổn định tình hình.
MC thông báo chương trình xong, dàn diễn viên tuy còn hồi hộp nhưng cũng phối hợp mà cười vài cái.
Chiếu phim trước, giao lưu sau, trong phòng chiếu, toàn bộ đèn đã được tắt, màn cũng được kéo ra.
Hồi trước Lộ Lê có xem bản thô ở nhà rồi, hôm nay là lần đầu tiên cô xem bản chính thức ở ngoài rạp, cảm giác thật khác.
Hình ảnh đầu tiên hiện ra là trấn nhỏ vào lúc sáng sớm, có quán nhỏ do một bà lão mở buổi sáng bán bánh quẩy, thiếu niên trong miệng ngậm bánh bao, cưỡi xe đạp như bay đến trường học.
Lộ Lê nhìn khuôn mặt của em trai Lâm Ký Dư trên màn ảnh lớn, vừa lòng gật đầu.
Bộ phim này không dài, tổng cộng 90 phút.
Trong trấn nhỏ có một trường học, sắp bị phá bỏ và di dời, chính phụ muốn chuyển các em học sinh lớp mười ở đây đến trường trung học ở trong thành phố, nhưng các em có tình nghĩa sâu nặng với thầy cô, bạn bè nơi trấn nhỏ này, không muốn trường bị phá dỡ, vì thế các em học sinh lớp mười, trong đó có nhân vật của Lâm Ký Dư là người dẫn đầu, vì để giữ lại ngôi trường mà có những màn đấu trí dở khóc dở cười với cán bộ nhà nước.
Cảnh cuối cùng trong phim là cảnh máy xúc đất ở bên cạnh trường, đá vụn sỏi cát vương vãi khắp nơi, các em học sinh đứng bên cạnh nhau, cất cao giọng hát, nước mắt lưng tròng, lưu giữ lại hình ảnh cuối cùng của ngôi trường này trong lòng mình.
Đèn được bật lên.
Nhạc phim vang lên, trên sân khấu, nhân viên công tác bận rộn bài trí.
Lộ Lê thấy có tên mình trong phần credit cuối phim.
Cả phòng chiếu nhất thời yên lặng.
Sau khi bài hát kết thúc, đạo diễn lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Lộ Lê có thể cảm nhận được không khí trong phòng chiếu phim đã thay đổi.
Phóng viên không ngừng đặt câu hỏi, các fans cũng xúc động không kiềm được cảm xúc, mãi đến lúc MC phải nhắc nhở nhiều lần rằng đã quá thời gian, mọi người mới miễn cưỡng mà đi về.
Công ty truyền thông cũng đã sắp xếp rồi, dàn diễn viên chính và đạo diễn mấy ngày tới sẽ đi qua các thành phố trong nước để tuyên truyền cho phim, ở nơi này vừa kết thúc sự kiện đầu tiên, bọn họ đã lục tục vội ra sân bay để đến thành phố tiếp theo.
Lộ Lê đi ra hỏi phòng chiếu phim, tâm tình bây giờ như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Giai Nhất lúc trước không có xem báo cáo hậu trường, ôm cánh tay của Lộ Lê, giống như còn đang đắm chìm trong cốt truyện chưa thoát ra được.
Lộ Lê lo lắng hỏi cô: “Cậu thấy sao?”
Kiều Giai Nhất nhìn Lộ Lê, nói ra cảm nghĩ chân thật của bản thân: “Vừa đẹp.”
Lộ Lê cảm giác khó hiểu: “Đẹp là sao?”
Kiều Giai Nhất: “Tức là, giữa muôn trùng các phim giống nhau nhan nhản người kia, đây là tớ chân thành mà khen ngợi bộ phim này.”
“Không có lừa cậu, tớ vốn dĩ trước giờ chỉ để ý đến nhan sắc của bạn học Tiểu Lâm thôi, nhưng mà thật sự, nãy ngồi xem, nhan sắc của vai chính không quan trọng nữa.”
“Phim điện ảnh nội dung mới quan trọng, mới là trung tâm!”
“Vai chính mà chỉ đẹp thôi để làm gì chứ? Tớ bỏ ra 30 tệ ra rạp chiếu phim không lẽ chỉ để ngắm mỹ nam mỹ nữ đóng MV à?”
Kiều Giai Nhất cầm điện thoại: “Để tớ đặt vé, ngày mai dắt tên chó kia tới xem lần nữa.”
Ngày mai là cuối tuần, Lộ Lê thấy bộ phim này có vẻ cũng không tệ lắm, có tiềm năng, cũng muốn dắt Trì Thầm Yến tới xem phim cô đầu tư.
Để cho anh biết là cô làm việc cũng có khả năng, không phải là thứ không học vấn không chuyên nghiệp.
Lộ Lê xem xong buổi chiếu đầu tiên, đi về nhà.
Người xem vừa xem xong cũng chưa có đăng gì lên, cô trước hết vào các trang bình luận điện ảnh lớn, đánh giá cho “Học sinh lớp mười cuối cùng”, cẩn thận viết lời bình, sau đó chia sẻ đến vòng bạn bè.
Một lát sau đã được nhiều người hỏi thăm, còn có chị em ở Hong Kong hỏi có phim này có chiếu ở Hong Kong không.
Lộ Lê thấy mọi người có vẻ hứng thú muốn đi xem thật, tâm tình vui vẻ.
Cô đem bình luận phim chia sẻ qua Weibo, sau đó phát hiện hình như có người tag account chính của cô.
Thông tấn xã XX đưa tin: Nhà thiết kế Hoa kiều Bạch Thiên Nghênh mở cuộc họp báo ra mắt bộ sưu tập thu đông của thương hiệu YING tại thành phố S. Trong buổi họp báo này, cô giải đáp các thắc mắc gần đây có liên quan đến mình.
“……”
Ra là cái này, tưởng gì ghê gớm lắm.
Lộ Lê cảm thấy đang vui tự nhiên bị chọc cho mất hứng, nhưng cô vẫn vào Weibo của Bạch Thiên Nghênh xem, phát hiện cô ta đã mở khóa phần bình luận rồi.
Cô thấy bài đăng của Bạch Thiên Nghênh nhiều chữ chả buồn đọc, đã làm sen trắng còn giả bộ ngây thơ, vì thế vào xem phần bình luận trước.
【 Thiên Nghênh cố lên! Còn có bọn mình ở bên cạnh cậu! 】
【Đau lòng cho Thiên Nghênh, rõ ràng cậu không làm gì sai, sao lại thừa nhận rồi chịu bị chửi mắng lâu như vậy chứ】
【 Thiên Nghênh không phải sợ! Thủ đoạn của tiểu tam thật bỉ ổi, sớm muộn cũng bị báo ứng thôi 】
【Dù là kẻ nào hay có khó khăn nào cũng không thể lật đổ được Thiên Nghênh. Thiên Nghênh từ nhỏ chịu nhiều khổ cực mới có được thành công như hôm nay, là hình tượng phụ nữ đáng được người ta ngưỡng mộ noi theo 】
【Làm con gái của tiểu tam mà tưởng mình cao quý lắm sao? Lộ gia bỏ ra nhiều công sức như vậy hóa ra lại nuôi phải con ngựa gầy, nghe bảo hai người con trai lớn cũng coi thường người ta, bộ tưởng ra khỏi Hong Kong là có thể khoác lên mình cái danh phu nhân hào môn, đại tiểu thư thật à? 】
【Cái thứ tiểu tam vậy mà lại có nhiều fans thế không biết? Cả một đám vào tuyên dương cái giá trị quan gì, nói là phụ nữ trên đời này không cần làm gì, chỉ cần banh chân ra là có cơm à sao? Mắc ói! 】
【Con gái tiểu tam mà thấy thế này thì sao nhỉ? Có khi nào vào Weibo rồi ngồi phát số không ha ha ha ha ha ha ha ha 】
…
Lộ Lê tay hơi hơi phát run.
“Con gái tiểu tam”, “Ngựa gầy”, “Banh chân ra là có cơm ăn”, những từ này cứ điên cuồng xoay quanh trong đầu cô.
Tuy người ta không trực tiếp nói tên cô ra, nhưng cô nhìn cũng biết, tất cả đều ám chỉ cô, đều nói về cô.
Lộ Lê lúc đu idol chưa từng tham gia fan war, bởi vì cô từ tận đáy lòng không thích nghe những lời nói cay độc đó, nhưng không ngờ rằng, có một ngày, những lời cay độc này lại chĩa về phía cô.
Lộ Lê hít hít mũi, lại nhìn dòng chữ “Đăng Weibo rồi ngồi phát số”, vừa tức giận vừa sợ hãi, ủy khuất cực kỳ.
Cô lúc này như hồn rời khỏi xác, theo bản năng mà gọi đến một số điện thoại.
“Lê Lê.” Bên kia có thanh âm dễ nghe của anh vang lên.
Lộ Lê vừa nghe thấy tiếng anh, nước mắt liền không chịu được mà rơi xuống.
“Em không phải vậy.” Cô nức nở nói.
~ Hoàn chương 58 ~