Vịt con cùng tiểu bạch thỏ
Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Trì Thầm Yến sau khi gửi lịch trình qua wechat còn nhắn thêm mấy dòng: 【 đây là chương trình thiết kế cho bé trai. 】
Lộ Lê: 【:) 】
Cô biết trại hè mà hai cha con tham gia chính là trại hè quân sự, sau đó trong đầu liền hiện lên vô số viễn cảnh.
Trì Thầm Yến thì cô không lo, nhưng cô lại lo nhất chính là nhãi con ngọt ngào Trì Đáo Đáo.
Lộ Lê nhìn nội dung huấn luyện đầu tiên là tình huống đứa bé bị người xấu bắt cóc nhốt vào trong phòng tối.
Cô liền tưởng tượng đến nhãi con ngốc bạch ngọt của mình bị người xấu nhốt trong phòng tối, vừa sợ vừa lo mà gào khóc gọi mẹ, cô muốn nổ não luôn rồi.
Trì Thầm Yến làm bố kiểu gì mà lại làm thế này!
Con trai ngốc bạch ngọt rốt cuộc là đã làm gì đắc tội với ba mình mà khiến cho anh phải đem Trì Đáo Đáo mới ba tuổi đi trải nghiệm cuộc đời hiểm ác, còn nói hoa nói mỹ là vì con trai cho nên mới đi huấn luyện như vậy.
Lộ Lê liền lướt tay trên bàn phím nhắn tin wechat cho Trì Thầm Yến:
【Ba Trì, tàn nhẫn quá rồi đó! Dựng ngón tay cái.jpg】
【Em mặc kệ, anh nhất định phải để em đón nhãi con ngọt ngào của em về!】
【Nếu anh mà chỉnh cho con hậm hực thì anh chết chắc rồi đó! 】
【Đề nghị ba Trì cân nhắc thân phận người thừa kế bạc tỷ dùm một chút. Anh phải nhớ là, người thừa kế bạc tỷ của anh Trì Đáo Đáo bây giờ mới có ba tuổi, vẫn còn đang ngây thơ hồn nhiên. Mỉm cười.jpg】
【Lần đầu tiên trong đời em thấy một người bố lại chán ghét khi con trai mình quá đáng yêu như vậy! Cho hỏi có khi nào Trì tiên sinh một ngày kia cũng sẽ chán ghét vợ anh Lộ nữ sĩ vì cô ấy quá đáng yêu không? 】
Lộ Lê nhắn một tràng tin nhắn dài, bạch bạch gửi qua, Trì Thầm Yến không nhắn lại, không biết là do đang đi trên đường không đọc được, hay là sợ trả lời sai thì coi như cuộc sống chấm dứt tại đây không.
Buổi tối, Lộ Lê cuối cùng cũng nhận được phản hồi của Trì Thầm Yến.
Hai cha con hình như đã đến trại hè rồi, Trì Thầm Yến gọi video cho Lộ Lê.
Lộ Lê nhận cuộc gọi, trên màn hình hiện lên khuôn mặt tròn xoay nhiều thịt của Trì Đáo Đáo.
Trì Đáo Đáo sau khi thấy cuộc gọi đã được chấp nhận thì lùi lại phía sau, nhìn màn hình gọi: “Mẹ ơi!”
Lộ Lê đang định đáp lại Trì Đáo Đáo, kết quả nhìn thấy Trì Đáo Đáo mặc đồ hóa trang, kinh ngạc: “Ai nha!”
Cô hết kinh ngạc thì lại cười rạng rỡ: “Đi trại hè phải mặc đồng phục à? Cục cưng mặc đồng phục đẹp ghê!”
Trì Đáo Đáo mặc một bộ đồ ngụy trang mini màu xanh xám, đội mũ, mang thắt lưng cùng bộ, nhìn rất giống như đang vào quân đội huấn luyện.
Nhãi con ngọt ngào bây giờ biến thành nhãi con soái ca rồi.
Trì Đáo Đáo đắc ý gật đầu: “Là thầy phát cho con đó ~”
“Ba ba cũng có.”
“Ba ba cũng có á?” Lộ Lê liền thấy tò mò, không biết Trì Thầm Yến mặc quân phục vào thì nhìn sẽ ra sao.
Cô nhìn trên màn hình: “Đúng rồi, ba con đâu?”
Rõ ràng là anh gọi điện cho cô, sao bây giờ chỉ thấy Trì Đáo Đáo không thấy Trì Thầm Yến đâu.
Trì Đáo Đáo quay đầu lại, thấy ba ba đang đi từ nhà vệ sinh ra, lập tức quay đầu nhìn Lộ Lê cười: “Ba ba tới rồi!”
Lộ Lê thấy Trì Thầm Yến đi lại gần.
Cũng là bộ đồ giống Trì Đáo Đáo, nhưng mặc trên người anh vóc dáng vai rộng eo thon, lập tức từ nam chính tổng tài văn đã biến thành nam chính quân đội văn rồi.
Rõ ràng ngày nào cũng gặp, vậy mà giờ đây Lộ Lê phải công nhận vừa rồi cô bị anh hớp hồn rồi.
Trì Thầm Yến đi tới, ngồi xuống, đem Trì Đáo Đáo đứng trước mặt anh, theo thói quen mà hỏi:
“Em ở nhà sao rồi, tắm rửa chưa, hôm qua ngủ mấy tiếng, có nhớ anh không?”
Lộ Lê lé mắt.
Mới xa có bao lâu đâu mà hỏi có nhớ không.
Trì Đáo Đáo nhảy lên: “Mẹ ơi con nhớ mẹ!”
Lộ Lê nhìn Trì Đáo Đáo cười: “Mẹ cũng nhớ cục cưng nha!”
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt của con trai, sau đó lại thấy bố của con trai mình đặt rất nhiều kỳ vọng vào con, liền cảm khái.
Trì Đáo Đáo còn chưa biết chữ, có xem cũng không hiểu lịch trình, chỉ biết hôm nay sẽ nhận đồng phục nên rất vui, không biết mấy ngày tới thằng bé sẽ phải trải qua hành trình ma quỷ gì.
Lộ Lê cùng hai cha con nói chuyện nửa tiếng sau thì cúp điện thoại, cuối cùng dặn Trì Thầm Yến nhớ chăm sóc Trì Đáo Đáo cho tốt, nói đã khuya rồi, mau dẫn con đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Trì Thầm Yến tương đối bình tĩnh so với Trì Đáo Đáo kích động cả một đêm.
Trì Đáo Đáo từ lúc có ý thức đã phải ngủ một mình, bởi vì ba ba muốn ngủ chung với mẹ, cho nên cậu không thể ngủ chung cùng ba mẹ được.
Trì Đáo Đáo chỉ có thể ngủ chung với mẹ khi ba đi công tác thôi, cậu thường ngày đều rất muốn ngủ chung với mẹ, nhưng mà đêm nay được ngủ chung với ba ba, được nghe ba ba kể chuyện cổ tích, coi như cũng không tệ.
Trì Thầm Yến cúi đầu nhìn con trai đã ngoan ngoãn nằm trên giường.
Anh vừa nằm lên giường, Trì Đáo Đáo liền lăn vào trong lồng ngực anh, động tác vô cùng thành thạo, cực kỳ giống Lộ Lê mỗi khi cô lăn vào lòng anh như thế.
Trì Đáo Đáo ghé vào ngực Trì Thầm Yến, ngẩng đầu: “Ba ba kể con nghe chuyện cổ tích được không?”
Trì Thầm Yến rất ít khi ngủ một mình với Trì Đáo Đáo, cho nên đối với việc đọc truyện cổ tích không rành lắm.
Anh nhìn con trai đang dính lên người anh, hỏi: “Con muốn nghe chuyện gì?”
Trì Đáo Đáo nghĩ: “Chuyện cổ tích về động vật nhỏ.”
Trì Thầm Yến khẽ nhíu mày: “Chuyện cổ tích về động vật nhỏ?”
Trì Đáo Đáo gật đầu: “Đúng vậy, ba ba mau kể chuyện cổ tích về vịt con cùng thỏ con đi.”
Trì Thầm Yến: “………………”
Trì Thầm Yến đành phải tạm thời dùng điện thoại tìm xem chuyện cổ tích về vịt con và thỏ con là chuyện gì, đọc qua một chút, sau đó kể lại cho Trì Đáo Đáo.
Hình như giọng trầm của anh có tính thôi miên, hoặc là vì câu chuyện này nghe ba kể lại không còn ý nghĩ như hồi trước, Trì Đáo Đáo mới nghe một nửa đã lăn ra ngủ, cái bụng nhỏ lúc lên lúc xuống, hô hấp vững vàng.
Trì Thầm Yến động tác nhẹ nhàng, nhìn con trai mình lớn lên trong những câu chuyện ngây thơ về vịt con và thỏ con.
Anh nắm lấy cái chân nhỏ của Trì Đáo Đáo đang đạp lên người anh, sau đó đứng dậy, đắp chăn cho Trì Đáo Đáo xong, sau đó hôn lên trán cậu bé một cái.
Trì Thầm Yến đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Anh đứng trước bồn rửa mặt, lấy điện thoại ra.
Lúc này ở Tô Hà Loan, Lộ Lê cũng đang nằm trên giường, chưa có ngủ, hệt như có tâm sự gì.
Lộ Lê thấy điện thoại có cuộc gọi video đến, như là tâm linh tương thông, liền cười ngọt ngào.
Lúc cô bắt cuộc gọi, trên màn hình là hình ảnh anh từ dưới nhìn lên, nhưng mà góc này vẫn không làm xấu nổi nhan sắc của anh.
Lộ Lê thấp giọng: “Anh đang ở trong nhà tắm à? Chưa đi ngủ sao? Anh nói chuyện thế này có làm ồn con không đó?”
Trì Thầm Yến nhìn khuôn mặt nhỏ của Lộ Lê, gật gật đầu: “Đã ngủ rồi, phòng này cách âm cũng tốt, chắc là không ồn đâu.”
“Ừm.” Lộ Lê nghe thấy sẽ không ồn đến con liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến cái gì, lại nghiêm túc, vẻ mặt tức giận bất bình, cái miệng nhỏ chu chu lên nói: “Anh giấu em lâu như vậy hóa ra là đi trại hè quân đội à? Hôm nay còn không trả lời wechat của em nữa.”
“Con trai ngây thơ hồn nhiên rốt cuộc đã làm gì mà thằng bé mới có ba tuổi anh đã bắt nó đi mấy cái này chứ?”
“Anh không thể nào áp dụng cái tuổi thơ làm ông cụ non của anh lên tuổi thơ hạnh phúc của Trì Đáo Đáo được, em thấy là anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó, thằng bé còn nhỏ xíu, cả ngày cứ nôn nóng xong lại dục tốc bất đạt.”
“Ai nói người thừa kế bạc tỷ bây giờ là ngốc bạch ngọt thì sau này không thể trở thành tổng tài bá đạo chứ?”
Trì Thầm Yến nghe Lộ Lê lải nhải một hồi, bất đắc dĩ cười cười.
“Được rồi.” Anh đáp. “Là anh không đúng.”
“Không có ý gì đâu, chỉ muốn đưa thằng bé đi huấn luyện một chút thôi. Con trai mà, bị quăng ngã đánh đập một chút có sao đâu, em nói có đúng không?”
“Ở đây công tác bảo hộ an toàn đều rất tốt, còn có những đứa bé khác ngang tuổi, coi như đi chơi giao lưu một chút, trải nghiệm cảm giác đi nhà trẻ thôi.”
Lộ Lê bán tín bán nghi: “Anh có chắc là chỉ đi rèn luyện thôi, không phải ép ngốc bạch ngọt thành phúc hắc không đó?”
Trì Thầm Yến: “Bảo đảm không có.”
Lộ Lê lúc này mới gật đầu: “Thế thôi cứ vậy đi, nhớ chú ý an toàn.”
Trì Thầm Yến thay đổi tư thế, nhìn Lộ Lê qua màn hình, hỏi: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Lộ Lê: “Câu hỏi gì cơ?”
Trì Thầm Yến: “Anh hỏi em có nhớ anh không?”
Lộ Lê: “………………”
Đều là vợ chồng già rồi mà còn thích nói ba cái chuyện buồn nôn này.
Cô giơ điện thoại, ở trên giường lăn qua lăn lại, giả bộ: “Đương nhiên không có rồi, không có anh em càng tự do hơn!”
Trì Thầm Yến nhìn vợ mình lăn qua lộn lại mà nhướng mày: “Có nhiều sức quá nhỉ?”
Lộ Lê: “Đương nhiên.”
Trì Thầm Yến giọng bình tĩnh: “Hy vọng tới lúc anh về thì sức lực của em cũng còn nhiều như thế, không cần giả bộ khóc lóc xin tha nữa.”
Lộ Lê: “?”
Cô co chân lại, ngồi dậy, cắn môi: “Đồ háo sắc.”
Trì Thầm Yến cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”
Anh lại hỏi: “Thế bây giờ có nhớ anh không?”
Lộ Lê bị Trì Thầm Yến dùng sắc dụ dỗ, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn nói: “Có.”
Trì Thầm Yến: “Ngoan, anh cũng nhớ em.”
Lộ Lê liếc nhìn anh qua màn hình.
Trì Thầm Yến: “Khuya rồi, em đi ngủ đi. Anh yêu em.”
Lộ Lê tuy thân thể nói không cần nhưng cái miệng vẫn thật thà: “Em cũng yêu anh.”
Ngày hôm sau, chuông báo thức reo từ sớm.
Trì Thầm Yến cùng Trì Đáo Đáo chính thức bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện quân sự trong trại hè.
Các ông bố khác ở đây cơ bản đều là những nhân vật nổi tiếng trên thương trường, gần đây mọi người đều đang bàn tán việc quá trình con trai trưởng thành thiếu vắng sự có mặt của người cha, nên các ông bố ở đây dù có bận trăm công ngàn việc vẫn cố gắng đến đây tham gia cùng con.
Huấn luyện quân đội danh xứng với thực, từ hạng mục đầu tiên đã bao gồm các thể loại “quăng ngã”, “bò”, “lăn”, “đánh”.
Mục đầu tiên là vượt chướng ngại vật, bốn bạn nhỏ cùng nhau thi đấu, ai vượt chướng ngại vật chạy về đích đầu tiên sẽ là người thắng cuộc.
Trong sân có không ít các bé trai, lão sư vừa thổi còi một cái, các bạn nhỏ liền nhào tới lăn lộn với các chướng ngại vật, hai bên sân còn có các bé trai khác và các phụ huynh cổ vũ.
Trên sân hừng hực khí thế.
Cùng lúc đó, Trì Thầm Yến nhìn thoáng qua tốp chạy cuối, thấy con trai Trì Đáo Đáo của mình chạy chậm như rùa, vượt qua lan can, bị té xong đứng dậy còn phủi đầu gối.
“………………”
“Trì Đáo Đáo cố lên! Trì Đáo Đáo cố lên!”
Trì Thầm Yến đột nhiên nghe thấy có âm thanh khác hô to.
Anh cúi đầu, thấy bên cạnh anh có hai bé gái, hai đứa nhỏ này mới kết bạn với Trì Đáo Đáo hôm qua.
Người lớn của hai đứa bé này qua chào hỏi với Trì Thầm Yến.
Trì Thầm Yến chào hỏi với phụ huynh xong, sau đó nhìn thấy con nhà người ta điên cuồng lăn lê bò lết chạy về phía trước, xong lại nhìn con mình, thở dài.
Anh an ủi bản thân không thể nôn nóng, cứ từ từ, dù sao chỉ cần tự mình hoàn thành là được rồi.
Trì Thầm Yến mang theo tâm thái đó mà xem thi đấu.
Cuộc thi tiếp tục, Trì Đáo Đáo so đấu với ba bạn nhỏ khác.
Đứa bé chạy đầu đã vượt qua vòng chướng ngại vật bánh xe rồi, có thể vì đang dẫn đầu nên quá đắc ý, chạy vội vội vàng vàng rồi ngã ra ngoài, nhất thời không ngồi dậy, mọi người sợ hãi chạy lại xem.
Bạn nhỏ thứ hai cũng rất nỗ lực, nhưng mà mới vào đã dùng rất nhiều sức, về sau không có đủ sức nữa, tốc độ chậm lại, mấy chướng ngại vật phía trước không lật nổi, lần lượt bị bạn nhỏ đứng thứ ba vượt qua, xong lại bị bạn nhỏ đi cuối Trì Đáo Đáo vượt qua.
Trì Đáo Đáo trở thành bạn nhỏ đứng thứ hai từ dưới lên.
Bạn nhỏ chạy thứ ba vốn là bạn của Trì Đáo Đáo, hình như không ngờ là người dẫn đầu bị té, người thứ hai thì bị mệt, tự nhiên bây giờ mình trở thành người dẫn đầu, liền tin tưởng chắc chắn sẽ chiến thắng, lại nghe tiếng cổ vũ của mọi người mà ra sức vượt chướng ngại vật.
Còn Trì Đáo Đáo vốn không để ý đến mọi người xung quanh, nãy giờ luôn tự mình vượt chướng ngại vật, bộ dạng rất tập trung, lúc bò trên mặt đất động tác cũng rất giống thật.
Làm người thứ hai từ dưới lên cũng được, Trì Thầm Yến cười.
Cuối cùng bạn nhỏ thứ ba chạy qua vạch đích đầu tiên, ba của bạn nhỏ này vui mừng mà bế con trai lên hoan hô.
Trì Thầm Yến cũng đến chờ Trì Đáo Đáo ở vạch đích.
Lúc anh nhìn thấy Trì Đáo Đáo chân ngắn đang chạy về phía mình, anh vươn tay ra với Trì Đáo Đáo.
Sau đó, Trì Đáo Đáo lúc chạy tới vạch đích không có nhào vào lòng ba, mà là trực tiếp vòng qua người ba mình, chạy lên đánh vào cái chiêng phía trước.
Cậu cầm lấy dùi trống, đánh một cái thật mạnh vào giữa chiêng.
“Ong ――”
Tiếng chiêng trống vang lên.
Lão sư lúc này thổi còi một cái.
Bạn nhỏ đứng ba đang vui vẻ chúc mừng với đồng bọn của mình thì nghe được âm thanh, đột nhiên quay đầu lại, nhớ ra hình như mình quên cái gì rồi.
Lão sư còn nắm tay Trì Đáo Đáo, giơ lên: “Sau khi vượt chướng ngại vật còn phải gõ chiêng mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cho nên trong cuộc thi đấu này, bạn nhỏ Trì Đáo Đáo chiến thắng, mọi người cùng chúc mừng cho bạn nhỏ nào!”
Có tiếng vỗ tay xôn xao khắp nơi.
Trì Đáo Đáo đạt hạng nhất liền lễ phép cúi đầu chào mọi người, ngọt ngào nói: “Cảm ơn mọi người.”
Lúc trước còn tự an ủi mình là con có đứng hạng nhất từ dưới lên cũng không sao, bây giờ Trì Thầm Yến lại trở thành phụ huynh của quán quân, nhất thời cảm xúc ngổn ngang, không nói nên lời.
Anh đột nhiên nghi ngờ không biết mình có bị ngốc bạch ngọt nhà mình lừa không.
~ Hoàn phiên ngoại 3 ~