Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch

Chương 4: Chương 4




Trong lúc Long Tử Thánh ảo tưởng về tình dục thì Phi Phi đang ăn kem dâu tây, đột nhiên rùng mình một cái.

"Làm sao vậy? Cháu lạnh phải không?" Long tổ Văn hiền lành hỏi.

"Chắc là tại ăn kem ạ!" Cô cười ngọt ngào, sau đó lại chuyên tâm tiêu diệt núi kem nhỏ trước mặt.

Một miếng ngọt ngào, lại có vị lành lạnh của kem, khiến cô không khỏi nhắm lại hai mắt, khuôn mặt đầy thỏa mãn.

"Ha, ha, ha! Công ty kem nên tìm cháu đi làm phát ngôn quảng cáo cho họ, sản phẩm nhất định sẽ bán rất chạy ".

Nghe vậy, mặt Phi Phi đỏ lên, "Không được đâu ạ! Từ nhỏ bà ngoại đã không thích cháu ăn kem, cho nên. . ."

"Ha ha, ha! Ông hiểu được, ông quen biết bà ngoại cháu cũng không phải chuyện một hai năm, mà đã phải ngoài hai ba mươi năm rồi ".

"Ôi! Lâu như vậy cơ ạ?" Phi Phi trừng lớn mắt.

"Ha ha! Phi Phi a! Có chuyện ông nghĩ. . . mong cháu thành toàn giúp ông." Long lão gia gia quanh co nói.

"Chuyện gì ạ?" Phi Phi lại khuấy một muỗng kem.

"Ông muốn cùng bà ngoại cháu bàn chuyện kết hôn một lần nữa."

Chiếc thìa của Phi Phi đứng ở giữa không trung, bất động, đôi mắt to mở lớn, chớp chớp, một lát sau, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Ông à, ông muốn theo đuổi bà ngoại cháu?"

"Đúng vậy! Chúng ta chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đấy! Ha ha!"

Phi Phi muốn cười mà không nổi, tuy nhiên cô nghĩ rằng: như vậy hình như cũng rất tốt, bà ngoại vẫn hi vọng có cuộc sống của thiếu phu nhân như ngày xưa, nếu có cơ hội gả cho Long gia gia, bà ngoại chẳng phải có thể có tương lai hạnh phúc, có khi còn tốt hơn ngày trước.

"Nhưng mà. . . bà ngoại cháu biết không?"

"Biết, bà cháu còn rất vui vẻ, nếu như không phải Tử Thánh xảy ra tai nạn, chúng ta đã nói việc này với cháu sớm hơn."

Quả nhiên là tác phong bà ngoại cô! Một khi xác định mục tiêu, nhất định sẽ không nương nhẹ, lập tức dễ như trở bàn tay.

Làm cháu gái, cô cũng không có lý do để phản đối, ngược lại, ở tận đáy lòng cô còn thấy hơi hơi vui sư

Nếu như bà ngoại có thể cùng Long gia gia kết hôn, có lẽ sẽ không bức cô gả cho cái gã Long Tử Thánh đáng giận kia.

Long tổ Văn thấy cô không nói tiếng nào, vươn tay vỗ vỗ tay nhỏ bé của cô, yêu thương nói: "Phi Phi à! Ông hiểu được cháu mấy ngày nay đến công ty phải chịu ấm ức, vốn nghĩ đến cho cháu chiếu cố cái tên tiểu tử A Thánh kia một chút, thuận tiện tạo cơ hội này bồi dưỡng tình cảm cho tốt, nào biết đâu hắn lại ác liệt như vậy, bạn gái theo đuổi hắn đến làm loạn, bắt nạt cháu, thật quá đáng!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" cô gật đầu lia lịa, sau đó lại múc một miếng kem to, đưa thẳng vào miệng, cảm thấy chính mình thật sự rất ấm ức.

Cảm giác này đúng là khiến người ta muốn ăn nhiều một chút, cô lại múc một ngụm ăn. Oa! Thật thỏa mãn quá đi. . .

"Bà ngoại cháu có đề cập với ông cháu muốn sang Nhật du học?" Long tổ Văn đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy! Chẳng qua trong nhà không có đủ tiền. . . Cho nên cháu. . ." Cô càng nói đầu cúi càng thấp. Nghĩ đến khao khát mong mỏi của chính mình ngày ấy. . . Không! Cô sẽ không dễ dàng bị đánh bại. Một lần nữa ngẩng đầu, cô tin tưởng mười phần nói: "Có lẽ hiện tại không có biện pháp, nhưng cháu sẽ cố gắng kiếm tiền. . ."

"Cháu muốn đi lúc nào cũng được" .

"D

"Ha ha! Nếu ông và bà ngoại cháu kết hôn thành công, cháu sẽ là cháu gái bảo bối của ông, cho nên chi phí học hành cháu cần đều do ông ngoại tương lai của cháu lo!"

Ghét thế! Cô thật cảm động muốn khóc!

"Ha ha! Nhưng mà! Ông muốn cháu trước thay ông chiếu cố cái tên tiểu tử kia một chút, hiện tại nó không thể cử động mà ông lại không có thời gian, cháu đành chịu ấm ức một chút vậy."

"Gia gia, ông muốn đi đâu?"

Không nghĩ tới Long lão tiên sinh đã bằng này tuổi lại đỏ mặt lên, "Muốn cùng với bà ngoại cháu đi chu du thế giới "

"Thật tốt!" Thật sự là hạnh phúc!

"Về sau cháucũng có thể đi! Chi phí ông có thể thay cháu trả ".

Ai da! Sao đột nhiên Phi Phi lại có loại cảm giác chim sẻ biến thành Phượng Hoàng?

"Còn có một việc. . ."

"Một việc nữa ạ?"

"Ừ! Nếu như trong thời gian này cháu cùng tên tiểu tử kia vẫn không thể cùng nhau, như vậy sẽ không miễn cưỡng cháu gả cho hắn, đây là quyết định của cả ông với bà ngoại cháu."

"Thật vậy ạ?"

"Ừ! Ha ha!"

Phi Phi đột nhiên cảm thấy niềm vui nho nhỏ trong lòng từ từ biến thành niềm vui lớn. Ý tứ là nói, nếu sau này gia gia quay về, cô cùng tên tiểu tử chữ bát kia vẫn không thể hoà hợp, cô sẽ chân chính tự do, chẳng những tự do, mà lại có thể hoàn thành giấc mơ đến Nhật Bản du học, thật là quá tốt đẹp."

"Ha ha ha!" Cô kìm lòng không đậu nở nụ cười.

"Ha ha ha!" Long lão tiên sinh cũng cười .

Tương lai thật sự là tràn trề hi vọng!

Nghe được âm thanh xe máy phi thường lớn của Phi Phi, Tử Thánh hai mắt nhíu lại nhìn đồng hồ trên tường.

Thật là đến mười hai giờ mới quay trở về!

Hắn iễn cưỡng cầm nạng, thật ra hắn chỉ có chân trái gãy xương, cái chỗ khác chỉ bị bầm tím, ở bệnh viện mấy ngày nay, tới giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Không cho cô biết hắn đã có thể cử động, là vì muốn làm cho cô tiếp tục hầu hạ hắn.

Hắn cố ý xem nhẹ sự thật chính mình muốn ở cùng một chỗ với cô, tự nhủ chỉ là muốn khiến cô đẹp mặt mà thôi, làm cho cô biết khó mà lui, không cần lại ỷ vào gia gia.

Vừa nghĩ hắn liền đi một bước, đi về phía căn phòng của cô. . .

"! ! ! Xem ta bảy mươi hai phép biến, ta biến, biến, biến, biến, biến, biến, biến, biến. . ."

Đúng thời điểm Phi Phi đang ở trong phòng không ngừng biến biến cái gì, một thân ảnh cao lớn đã đẩy cửa đi vào, chậm rãi tiến đến chiếc giường nhỏ mềm mại của cô, ngồi xuống.

Con ngươi đen của hắn tràn ngập tán thưởng nhìn gian phòng xinh đẹp lại tràn ngập nữ tính.

Căn phòng này cùng các phòng khác trong nhà thì quy cách lớn nhỏ không sai biệt lắm, lại hơn một phần ôn nhu nữ tính thêm cách bài trí trang nhã. Ở bốn phía giường còn treo một màn trắng tinh khôi, rèm cửa sổ cũng đều là ren trắng, đồ nội thất tất cả làm bằng gỗ khối thượng đẳng, trên giá sách có vài cuốn tiểu thuyết tình yêu, bên cạnh còn treo ít quần áo phụ nữ.

Thật sự là trăm phần trăm phòng của nữ sinh, nhưng mà, hắn sẽ không bị v ngoài ngây thơ của cô lừa gạt.

Bên tai hắn là tiếng hát nho nhỏ dễ nghe của cô, tuy nghe không ra bài hát này rốt cuộc là bài gì nhưng hắn vẫn lẳng lặng ngồi ở bên giường lắng nghe như cũ.

Cảm giác được một loại cảm giác ấm áp và yên tĩnh không thể hiểu nổi, làm hắn không khỏi nghĩ đến nếu như cô không phải gặp được gia gia trước, mà là gặp hắn, thì kết quả sẽ như thế nào?

Tiếng nước ngừng lại, Phi Phi tắt đèn từ phòng tắm đi ra, đột nhiên ngây dại.

"Anh. . . sao anh lại ở chỗ này?" Không phải ở bệnh viện sao? Xuất viện rồi à!

"Buổi chiều hôm nay đã xuất viện."

"Vậy ư! Sao không có cho tôi biết. . ." Ngẫm lại, mấy ngày nay dường như cô vứt hẳn hình ảnh hắn ở tại bệnh viện.

"Di động của cô toàn không kết nối được ". Hắn lạnh như băng nói, ngay câu đầu tiên đã đánh gãy lời biện giải của cô.

Phi Phi lôi kéo tấm khăn ngắn cũn trên người, cô thực miễn cưỡng dùng hai tay ôm lấy ngực, nhưng động tác cũng không thể quá lớn, bằng không cô sẽ lộ ra thân thể thơm ngào ngạt ở trước mặt hắn mất.

"Cô đã ên trách nhiệm của cô sao?"

"Trách nhiệm của tôi?" Cô ngơ ngác hỏi. Chẳng lẽ tiền thuốc men hắn còn không có trả, hắn muốn cô đưa sao?

Thật là thảm, cô thực sự rất ham tiền! !

"Cô hại tôi thảm hại như vậy, chẳng những không có tâm chăm sóc tôi cho thật tốt, còn chạy trốn không thấy bóng dáng cùng với ông nội của tôi, bỏ lại mình tôi ở trong bệnh viện, ước chừng ba ngày, cô đều không có tới thăm ".

Giọn nói của hắn rất giống đứa bé bị người ta vứt bỏ, nghe thực bi thương.

Thật đáng thương! Nhìn bộ dáng tức giận của hắn, có thể thấy được hắn nhất định rất sợ bị bỏ rơi một mình ở bệnh viện.

Trời ạ! Cô làm sao có thể không nghĩ tới, nếu như là cô, cô cũng sẽ cảm thấy lo lắng và sợ hãi .

Cô vội vàng đi tới chỗ hắn, tay nhỏ vỗ vỗ vai hắn, như là thương cảm trấn an con mèo nhỏ, con chó nhỏ.

Hắn đột nhiên bắt lấy tay cô, cô không kịp né ra, cả người bị hắn đè ngã ở trên giường.

"Anh muốn làm gì?" Chán ghét, chán ghét! Khăn tắm của cô đã rớt ra

"Tôi muốn làm cái gì?"

Chỉ thấy hắn lộ ra bộ mặt tươi cười, tà ác như ma, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm "Tiểu hồ ly, tôi muốn trừng phạt cô."

Lời nói của hắn khiến cho lòng cô run sợ, nhất thời không thể hô hấp bình thường.

"Anh. . . anh" Khuôn mặt cô tái nhọt "Xin lỗi! Không phải tôi cố ý để anh một mình ở bệnh viện. . ."

"Không còn kịp rồi!"

"Làm ơn ! Là tại bạn gái của anh đến, không hiểu sao tự dưng tăng tôi một cái bạt tai, anh không thể đem tất cả mọi việc đều đổ lên đầu tôi ". Cô muốn kháng nghị, kháng nghị !

"Cô đáng đánh." Hắn phẫn nộ ở bên tai cô thấp giọng nói nhỏ.

"Cái gì?" Đôi mắt đẹp của Phi Phi đã sắp toát ra hỏa khí. Tên đàn ông này căn bản tốt xấu đều chẳng phân biệt được, cô sớm nên biết, đồ ti bỉ!

"Trò chơi đã kết thúc, chúng ta càng sớm làm một lần, càng tốt với cả hai ta

"Buông!" Cô cố gắng giãy dụa, nhưng động tác của hắn nhanh hơn, dùng dây cột tóc đem hai tay nhỏ bé không nghe lời của cô trói chặt, sau đó buộc đầu kia vào cây cột đầu giường, khiến cô không thể động đậy.

"Nếu như không phải chân trái của tôi cử động không tiện, bằng không với kỹ xảo của tôi căn bản không cần trói cô lại, mà tất cả những chuyện này đều do cô ban tặng ".

Cô căm giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi khinh thường anh!"

Hắn đột nhiên bắt được mái tóc ẩm ướt của cô, bức cô nhìn thẳng vào hắn, "Cô khinh thường tôi? Hừ! Loại con gái lang sói, hám giàu như cô, dựa vào cái gì mà khinh thường tôi? Cho cô một lựa chọn, theo tôi, cô chẳng những có được những thứ cô muốn, tiền tài, địa vị, tôi còn có thể làm cô thấy dục tiên dục tử, vô cùng thỏa mãn, như thế nào?".

"Anh cho rằng rằng tôi sẽ vì mấy thứ đó mà bán đứng chính mình?"

" Không phải cô đã bán đứng bản thân rồi sao ?" Nhất là đến chỗ ông nội hắn làm nũng.

Cô đang muốn mở miệng, lại nhìn đến cuộn băng dán trong tay hắn. Này. . . Này này . . cái kia. . . Hắn ta lấy nó từ đâu ra thế.

"Không! Anh không thể. . ." Cô hoảng sợ nhìn

Bên môi hắn hiện lên một chút tà ác tươi cười.

Không thể kháng cự, miệng cô bị hắn dùng băng dán bịt lại, bàn tay to của hắn cũng thành thật, không khách khí kéo vật che đậy duy nhất trên người cô.

"Tôi có thể cam đoan với cô, công phu trên giường của tôi tuyệt đối tốt hơn những gã đàn ông khác nhiều, cô nhất định sẽ thích thể lực kinh người của tôi, cho cô một buổi tối dục tiên dục tử, cả đời khó quên!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.