Vợ Có Thuật Của Vợ

Chương 2: Chương 2: Chỉ cần bạn trai cũ và cô ta sống không hạnh phúc là tôi có thể yên tâm rồi




Vừa mở miệng hẹn Lê Bằng cùng tôi tham dự lễ cưới bí mật của bạn trai và bạn gái cũ, trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi, câu hỏi này liên quan đến xưng hô. Ban đầu, tôi gọi anh ta là Đại gia, sau khi bỏ việc, tôi gọi anh là Vưu tiên sinh, bây giờ anh không còn là cấp trên của tôi, theo lẽ thường tôi nên gọi anh là Lê Bằng, chứ không phải Lê tổng.

Lúc này Lê Bằng mới nói: “Trương Lực chính là bạn trai cũ của cô?”.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ta là bạn trai cũ của tôi, lý do chia tay theo lời anh ta là do tính cách không hợp, nhưng thực tế là do anh ta đã ngoại tình, ngoại tình với bạn gái cũ của anh”.

“Tính cách không hợp” là lý do chia tay muôn thuở.

Lê Bằng lại hỏi: “Loại đàn ông như vậy, tại sao ban đầu cô lại chọn anh ta?”

Ngữ điệu mà Lê Bằng hỏi câu này thật kỳ lạ. Nó vừa giống như ám chỉ Trương Lực đã cám dỗ Lâm Nhược, lại có ý nói tôi có mắt không tròng.

Tôi rất tức giận nói: “Vậy tại sao anh lại chọn Lâm Nhược? Có phải đàn ông các anh thường thích người như cô ta?”. Nếu là tôi lúc trước, khi phản kháng lại Lê Bằng, có lẽ tôi sẽ nói thế này: “Có phải đàn ông các anh thường thích loại người như cô ta?”. Hai câu nói chỉ khác nhau một chữ, nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau, may mà tôi không nói ra.

Lê Bằng hơi cau mày, hỏi lại tôi có quen Lâm Nhược không.

Tôi nói: “Không quen, thế nhưng tôi từng thích một người đàn ông đã từng có “quan hệ” với cô ta”.

Tôi cố ý nhấn mạnh hai từ “quan hệ”, và chắc chắn rằng với trí tưởng tượng phong phú của đàn ông ai cũng hiểu được ý nghĩa đó.

Lông mày của Lê Bằng càng cong hơn, dường như anh ta đã hiểu.

Tôi cũng phát hiện ra anh ta rất hay cau mày, cũng giống như trước kia, luôn có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Lê Bằng trầm tư một lúc, khi bắt đầu lại câu chuyện vẫn là chủ đề xoay quanh Trương Lực, chỉ có điều anh ta dùng cách hỏi vòng vo.

Anh ta nói: “Cô có thể kể cho tôi nghe về tình yêu giữa hai người được không? Nó được bắt đầu thế nào?”.

Nghe anh ta nói vậy, tôi rất thất vọng, tôi cho rằng anh ta muốn tìm hiểu về Trương Lực để so sánh với mình, sau đó xông vào hôn trường cướp dâu. Chuyện như vậy vốn dĩ rất lãng mạn, tôi đã nhiều lần tưởng tượng rằng khoảnh khắc tôi tiến vào lễ đường, cùng một lúc có đến ba người đàn ông quỳ xuống cầu xin tôi đừng lấy chồng. Nhưng những lúc nghĩ tới chuyện này có thể xảy ra với Lâm Nhược tôi lại chỉ thấy ghen ghét.

Tôi uống một ngụm nước, quyết định kể cho anh ta nghe một cách tường tận về chuyện của tôi. Kẻ nhỏ nhen như tôi, đột nhiên rất hy vọng sẽ được xem một màn kịch hay.

Tôi nói với Lê Bằng, Trương Lực rất khéo ăn nói, luôn khen tôi nấu ăn giỏi, dáng chuẩn, tính hay, hòa nhã. Tóm lại, trong mắt anh ta tôi là một cô gái hoàn hảo. Tôi rất hài lòng về điều đó.

Lê Bằng nói xen vào: “Anh ta nói dối, chẳng lẽ cô không nhận ra điều đó sao?”.

Tôi lườm Lê Bằng một cái: “Phụ nữ luôn muốn bị che mắt như vậy đây, anh chưa bao giờ khen Lâm Nhược sao?”.

Anh ta im lặng, tôi tiếp tục kể.

Tôi nói, Trương Lực có giọng hát hay giống như Trương Tín Triết.

Rất nhiều cô gái khi nghe những bản tình ca của Trương Tín Triết thì đều không thể kìm nén được cảm xúc, chúng tôi sẽ rơi nước mắt và tự hồi tưởng về chuyện cũ, sẽ tìm người để tâm sự, thậm chí lấy cái cớ này để có thể uống say bí tỉ.

Đáng tiếc là bên cạnh tôi không phải là Trương Tín Triết mà là Trương Lực.

Một trong số những cô bạn của tôi cũng phát hiện ra điều này.

Ban đầu, Trương Lực xuất hiện tại nhà một cô bạn của tôi, ra ra vào vào, anh ta chinh phục hết cô này đến cô khác, lại có khả năng giấu bí mật đó rất tài tình, chí ít thì anh ta cho là vậy.

Lê Bằng hỏi tôi: “Vậy tại sao cô lại phát hiện ra?”.

Tôi nói: “Tôi phát hiện từ lâu rồi, nhưng tôi mắt nhắm mắt mở, bởi lúc đó tôi không có chứng cứ”.

Cho đến khi tôi bỏ việc và đến công ty cũ làm, tôi quen Miumiu, rồi Miumiu quen Trương Lực và Trương Lực có mục tiêu mới, chuẩn bị cưa Miumiu.

Nhưng Trương Lực đã quên mất điều này, anh ta không biết rằng, bạn trai của Miumiu mở quán KTV, lại là quán mà Trương Lực hay lui tới.

Hằng ngày, bạn trai Miumiu mở cửa làm ăn, kiếm tiền từ giọng hát người khác, nghe nhạc miễn phí, còn Trương Lực dù hát hay thế nào đi nữa cũng vẫn phải bỏ tiền ra để có nơi phô diễn giọng hát của mình.

Một người kiếm tiền, một người tiêu tiền, Trương Lực thua ngay từ xuất phát điểm.

Miumiu nhắc nhở tôi phải cẩn thận với Trương Lực, tôi nói với Miumiu tôi đang định chia tay anh ta, nhưng tiếc rằng chưa có lý do nào hợp lý.

Cô ấy kiến nghị: “Cậu có thể nói rằng, gia đình cậu không thích anh ta”.

“Lý do này phổ biến quá, không đủ sức thuyết phục, hơn nữa chưa bao giờ mẹ tớ tỏ ra không hài lòng.”

“Vậy cậu hãy nói rằng, cậu đã thích người khác.”

“Thực ra anh ta mới là người đã thích người khác, hết cô này đến cô khác, tớ không muốn thay anh ta gánh tiếng xấu.”

“Ồ, cậu cũng có thể nói do tính cách hai người không hợp nhau.”

“Đây là cái lý do tệ nhất mà tớ từng nghe.”

Nhưng cuối cùng, Trương Lực lại lôi lý do đó ra nói với tôi, và ngạc nhiên là tôi đã chấp nhận, bởi cái lý do tệ hại đó đưa ra rất đúng lúc.

Nghe đến đây, Lê Bằng hỏi xen vào: “Vậy cô biết lý do thật sự khiến hai người chia tay nhau từ khi nào?”.

Tôi nói: “Dựa vào trực giác của phụ nữ”.

Lê Bằng lại cau mày, tôi phát hiện ra cặp lông mày của anh ta có thể thể hiện rất nhiều ý nghĩa khác nhau, ví dụ như kinh ngạc, không thể tin nổi, hoang đường, khinh bỉ, hào hứng, chẳng ra sao…

Tôi giải thích: “Trực giác của phụ nữ là thứ rất đáng sợ”.

“Lâm Nhược cũng thường nói như vậy.”

Tôi hận Lâm Nhược, cô ta không những cướp mất người đàn ông của tôi, mà ngay cả những câu nói hay cũng nói trước tôi.

Nhắc đến Lâm Nhược, tôi hỏi Lê Bằng: “Lúc đầu là anh theo đuổi cô ta, hay cô ta quyến rũ anh?”. Lê Bằng giãn cặp lông mày, rồi nheo mắt.

Có vẻ như anh ta không hài lòng với hai từ “quyến rũ”, cũng có thể nó khiến anh ta có cảm giác bản thân mình là người hời hợt, nhưng trong mắt phụ nữ chúng tôi, những người đàn ông bị Lâm Nhược chiếm hữu đều là kẻ hời hợt, thế gọi là vật hợp theo loài.

Tôi giải thích: “Quyến rũ thực ra là một từ trung tính, có lúc dùng để ca ngợi một người phụ nữ mạnh mẽ lại tỉ mỉ”.

Hai bên mép anh ta nhếch lên, nói: “Có những lúc phụ nữ mạnh mẽ, tỉ mỉ lại rất có sức hấp dẫn”.

Tôi nghĩ, anh ta đang ca ngợi sự chiếm hữu của Lâm Nhược với mình, nhưng khi nói những lời này anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi không khỏi nghi ngờ rằng, phải chăng đã có lúc nào đó tôi chiếm hữu được trái tim anh ta.

Nhưng sự thật chứng minh, tôi chưa bao giờ chiếm hữu được một người đàn ông nào.

Lê Bằng bắt đầu kể chuyện giữa anh ta và Lâm Nhược.

Anh ta kể, những lúc anh ta phải làm việc, Lâm Nhược chỉ lặng lẽ ngồi một bên đọc tạp chí, không bao giờ làm phiền, cũng không bao giờ hỏi bộ quần áo này có đẹp hay không, bộ dưỡng da nào phù hợp, thỉnh thoảng còn mang một bát canh nóng đến cho anh ta.

Tôi nói xen vào: “Những người đàn ông vĩ đại thường thích phụ nữ nhỏ bé… Có lẽ cô ta đang đóng kịch?”. Lê Bằng lườm tôi một cái, tiếp tục nói.

Một năm trở lại đây, Lâm Nhược bắt đầu đưa ra những yêu cầu. Xem ra, cô ta không phải là mẫu phụ nữ không có yêu cầu gì, chẳng qua đang đợi thời cơ chín muồi mà thôi.

Lâm Nhược yêu cầu Lê Bằng phải ở bên cạnh nhiều hơn, từ lúc hết giờ làm ngày hôm trước, cho đến giờ đi làm của ngày hôm sau. Lâm Nhược yêu cầu Lê Bằng cho dù đang trong giờ làm hay đến giờ nghỉ đều phải duy trì tần suất một tiếng gọi điện cho cô ta một lần, hơn nữa không chấp nhận lý do “anh đang bận họp”. Lâm Nhược còn thâu tóm hết mọi ngày nghỉ của Lê Bằng, nếu như Lê Bằng mở miệng đòi có khoảng không gian riêng, liền bị quy kết là không còn yêu cô ta.

Tôi không thể tin được vào những điều đó nên một lần nữa xen vào: “Thực ra cô ta coi anh như một đứa con trai”.

Chỉ thiếu điều chưa cho anh bú sữa.

Một lần nữa Lê Bằng lại lườm tôi, rồi tiếp tục kể.

Lâm Nhược ghi chép lại tất cả những ngày nghỉ theo quy định của nhà nước, rồi cả ngày kỷ niệm một năm họ quen nhau, kỷ niệm một năm ngày họ yêu nhau, kỷ niệm một năm ngày họ nắm tay, kỷ niệm một năm ngày họ hôn nhau, thậm chí…

Lê Bằng đột nhiên dừng lại, anh ta đưa mắt nhìn tôi, vờ ho hai tiếng và không nói tiếp.

Tôi đoán, chắc đó là kỷ niệm một năm ngày cô ta cho Lê Bằng bú sữa.

Lê Bằng nói tiếp, kể từ đó anh ta bắt đầu không thể chịu đựng được nữa, nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng mỗi lần quay trở về, đều phải đối mặt với một Lâm Nhược thích to tiếng, làm lớn mọi chuyện.

Lê Bằng nói, anh ta không giỏi trong việc cãi cọ, nên lần nào cũng thua, mỗi lần thua như vậy đều bỏ nhà đi. Lần cãi nhau trước là vào ngày mười ba tháng Hai, anh ta lại thua.

Lần đó, anh ta bỏ đi một tuần.

Nghe đến đây, tôi không thể chịu đựng hơn được nữa, vỗ bàn thật mạnh, nói: “Thật quá đáng!”.

Lê Bằng tỏ ra áy náy: “Tôi cũng biết là mình không nên như vậy, tôi nên để cho cô ấy có chút…”.

Tôi không để ý đến những lời giải thích của anh ta, nói: “Hóa ra, bọn họ đã có ý đồ với nhau từ trước!”.

Lê Bằng ngừng hẳn lại, nhìn thẳng vào tôi.

Tôi nói tiếp: “Lễ Tình nhân vừa rồi, Trương Lực nói với tôi anh ta bận việc, sẽ bù đắp cho tôi sau. Nhưng đáng ghét là, tôi cứ cho rằng, hôm đó anh ta đi với cô Lệ Lệ, hoặc Tiểu Man nào đó”.

Lê Bằng dường như đã tỉnh ngộ.

Anh ta thở dài nói: “Giờ thì sao nào? Hai kẻ bại trận đang ngồi chia sẻ với nhau kinh nghiệm thất bại ư?”.

Nghĩ đến Trương Lực sinh năm Sửu, tôi liền cầm lấy đĩa thịt trâu đổ hết vào nồi lẩu, tranh thủ lúc thịt chưa chín, tôi nói: “Thực ra, mọi cô gái đều cần có bạn trai ở bên cạnh, có những lúc chúng tôi rất cần sự quan tâm của người khác, cần có cảm giác an toàn”.

“Các cô không những cần có được cảm giác an toàn, mà tính chiếm hữu cũng rất cao.”

Tôi chớp chớp mắt, an ủi anh ta: “Về mặt chiếm hữu, đàn ông các anh cũng không kém cạnh đâu… Phụ nữ có thể không cần ăn cơm, nhưng không thể không ghen, mọi điều kiện của anh đều rất tốt, cô ta sợ người khác sẽ cướp mất anh cho dù cô ta đã bỏ đi cùng người khác trước”.

“Thế còn cô, cô cũng vậy sao?”

“Liên quan gì đến tôi, chúng ta đang nói về anh cơ mà.”

“Chúng ta có thể nói chuyện một cách đan xen.”

Tôi ngừng lại, Lê Bằng nói tiếp: “Xem ra, con gái thường thích những lời đường mật, tiếc rằng tôi lại không phải là kẻ có tài ăn nói”.

“Không, chúng tôi chỉ thích người yêu mình nói những lời đường mật.”

Lê Bằng lại như ngộ ra điều gì.

Thịt trâu đã chín, hai chúng tôi nhanh chóng chia nhau ăn hết.

Lúc đó, tôi nhắc lại lần nữa, muốn cùng Lê Bằng đi tham dự lễ cưới của họ, chứng kiến con trâu mập và nhà vệ sinh công cộng làm lễ trói buộc nhau.

Lê Bằng đồng ý.

Tôi hỏi: “Tại sao Lâm Nhược lại gửi thiếp mời cho anh, chẳng lẽ cô ta muốn chọc tức anh, muốn anh phải đố kị? Hay là hy vọng anh sẽ cướp dâu trong lễ cưới?”.

“Có lẽ cô ấy cho rằng tôi sẽ không gây chuyện.”

“Ý anh là tôi sẽ gây chuyện?”

“Nếu không tại sao Trương Lực lại không mời cô?”

“Tại vì anh ta chột dạ, anh ta sợ tôi sẽ không kiềm chế được.”

Lê Bằng giương cao đôi lông mày, không nói gì.

Tôi nheo mắt, chửi thầm.

Về đến nhà, vừa bật máy tính, QQ lại hiện ra một tin nhắn.

Trước ánh bình minh: Nhớ hôm đó phải mặc đẹp một chút.

Tôi vừa đưa tay vào bàn phím, chợt nhớ ra bàn phím đã hỏng, chưa kịp thay cái mới, thật đáng buồn, đành phải lấy điện thoại ra nhắn tin trả lời anh ta: Điều đó là tất nhiên, anh định mặc trang phục màu gì để tôi còn chọn đồ phối hợp?

Gõ xong dòng tin nhắn này tôi mới bừng tỉnh ra một sự thật, Lê Bằng toàn dùng QQ để trả lời tin nhắn của tôi. Mỗi tin nhắn gửi đi, tôi phải trả một đồng rưỡi tiền cước phí, còn anh ta chẳng tốn xu nào. Anh ta thật không hổ là một thương nhân, ngay cả hàn huyên cũng phải phù hợp với lợi ích kinh tế.

Tôi rất ức chế, sau khi anh ta trả lời: Mặc comple đen, tôi bèn hỏi: Sao anh không nhắn tin cho tôi?

Anh ta nói, QQ gõ chữ nhanh hơn.

Tôi nhất trí với câu trả lời đó, và quyết định tiêu tiền cước của hai trăm tin nhắn để đi mua một cái bàn phím mới.

Tôi nói với anh ta rằng, tôi sẽ mặc áo đỏ và quần đỏ.

Anh ta nói: Màu đỏ là màu của cô dâu.

Tôi trả lời: Cô dâu sẽ mặc váy cưới trắng.

Anh ta im lặng một lúc, rồi nói, hy vọng tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ta từ đầu đến cuối buổi tiệc và đừng hành động một cách nông nổi.

Tôi nói với anh ta rằng, nếu cô dâu muốn đánh tôi, thì anh ta phải là người đầu tiên đứng ra “trả miếng”.

Sau khi quyết định trang phục là đỏ và đen, chúng tôi lại cùng thảo luận xem hôm đó nên tặng quà gì.

Anh ta nói, tặng đồ trang trí pha lê.

Tôi lại cho rằng nên tặng đồ gia dụng.

Lê Bằng cho rằng, đồ trang trí pha lê mới thể hiện được hết thành ý.

Tôi lại nghĩ, đồ gia dụng mới thích hợp với đôi mèo mả gà đồng đó.

Sau một hồi tranh cãi, chúng tôi đi đến quyết định tặng pha lê, bởi vì anh ta là người trả tiền.

Anh ta nói: Đây là lần đầu tiên chúng ta thống nhất ý kiến với nhau, hóa ra cô cũng là người dễ thuyết phục đấy chứ.

Tôi trả lời: Bởi vì chúng ta có cùng chung lợi ích.

Tôi không thể không suy nghĩ lại về một sự thật: Tôi quen Lê Bằng mới chỉ vài tháng, nhưng không có hôm nào là chúng tôi không cãi nhau, lúc đó anh ta là cấp trên của tôi. Sau khi nghỉ việc, tôi lại phải lắng nghe anh chàng Lê Bằng này tâm sự cả tháng trời, chúng tôi rất hòa hợp, xem ra, thứ thay đổi vốn không phải là con người, mà là thân phận.

Thân phận thay đổi, tính cách mới càng rõ nét.

Trước khi tham dự tiệc cưới, tôi lại về thăm mẹ một chuyến.

Tôi thấy tôi cần phải kể với mẹ chuyện tình cảm của tôi hiện nay, nhưng nói thế nào lại là cả một vấn đề.

Mẹ tôi là người phụ nữ trung niên đã chịu nhiều tổn thương trong tình cảm, bà đang ở vào giai đoạn tiền mãn kinh và sắp ly hôn, nên có lẽ rất khó để chấp nhận sự thật rằng tôi đang giẫm lên vết xe đổ của bà, vì vậy tôi quyết định sẽ kể câu chuyện với nội dung ngược lại.

Bạn biết đấy, một câu chuyện được kể ngược thường đem lại cho bạn nhiều điều bất ngờ.

Tôi nói: “Mẹ, con đã tìm được một người tốt hơn Trương Lực, khôi ngô tuấn tú, giàu có, lại chung thủy”.

Mẹ tôi vừa nghe thấy vậy liền đặt xẻng lật xuống, nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Trên đời này có người đàn ông nào chung thủy sao? Con ấm đầu rồi”.

“Anh chàng này khá chung thủy, anh ấy đã cất công tìm bạn gái mình cả tháng nay, nhưng bạn gái anh ấy không biết trân trọng điều đó, lại còn đi cưới một anh chàng củ cải lăng nhăng, con nghĩ, con sẽ thay cô ta trân trọng anh chàng này.”

“Trước khi lấy mẹ, bố con đã thích một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó chê bố con nghèo nên đi lấy người khác, nhưng đến nay bố con vẫn không thể quên được cô ta. Con không sợ anh chàng đó cũng không quên được cô người yêu cũ sao?”

“Con thà chấp nhận việc anh ấy không quên được người cũ, chứ không mong sau này anh ấy lại có kẻ khác.”

Giống như bố tôi vậy, ông không quên được mẹ, nhưng cũng đã tìm được một người mới như ông kỳ vọng, ông thật tài giỏi.

Mẹ không tranh luận với tôi vấn đề này nữa, bà chỉ nói mỗi một câu: “Đường dài mới biết sức ngựa”.

Tôi cười, nói đế vào: “Đúng rồi mẹ ạ, thực ra trước khi Trương Lực yêu người khác, con đã có cảm tình với anh chàng Vưu tiên sinh này rồi”.

Mẹ nhìn tôi một cái, dường như trút được một gánh nặng: “Thế cũng tốt, thà con gái mẹ làm tổn thương người khác, còn hơn để người khác làm tổn thương con”.

Xưa kia vào cuối triều nhà Thanh, trọng thần Tăng Quốc Phiên từng hạ lệnh cho Lý Thứ Thanh đưa quân đi đánh trận, Lý Thứ Thanh xuất quân trận nào thua trận đó. Khi Tăng Quốc Phiên vạch tội Lý Thứ Thanh đã viết bốn chữ: “Càng chiến càng bại”, sau đó Nhất Mộc Liêu đã cầu xin cho Lý Thứ Thanh và đổi vị trí của bốn chữ đó thành “Càng bại càng chiến”. Nhờ vậy mà Lý Thứ Thanh đã thoát tội chết.

Chỉ cần mẹ tôi không phải canh cánh trong lòng vì chuyện “tôi bị đá”, thì lời nói dối thiện chí chính là thứ đáng yêu nhất.

Kết thúc câu chuyện, mẹ tôi lấy ra một cuốn sách, đó là tác phẩm mới của Hòa Mục có tên Giải mã đàn bà. Đây là cuốn kế tiếp sau tập sách Điều khiển đàn ông.

Mẹ nói: “Mẹ luôn ngưỡng mộ những người đàn ông như Hòa Mục, bởi cậu ấy là người trung lập. Cậu ấy có thể đứng ở góc độ của đàn ông để giúp họ lên tiếng, nhưng cũng có thể đứng ở góc độ đàn bà để thấu hiểu phụ nữ”.

Tôi nói: “Cũng có thể Hòa Mục là một người phụ nữ. Chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được chính mình”.

Mẹ lại lấy ra một cuốn tạp chí có tên Niềm vui đọc sách, mấy chục năm nay, bà chỉ xem loại tạp chí này. Trong mắt bà, cuốn tạp chí này là thước đo quyền uy của những người nổi tiếng. Bất cứ ai từng được phỏng vấn trên tạp chí, đều là nhân vật nổi tiếng. Nửa năm trước, bà đã viết một bức thư cho ban biên tập tạp chí Niềm vui đọc sách, kiến nghị họ nên phỏng vấn Hòa Mục, nhưng ban biên tập chẳng đoái hoài gì đến lá thư đó. Một tháng sau, bà gọi điện đến tòa soạn, người nhận điện thoại hứa hẹn một cách khách sáo, nhưng vẫn không phỏng vấn nhân vật này. Lại một tháng nữa trôi qua, mẹ nghe nói tổng biên tập của tờ tạp chí đó sống gần khu nhà của chúng tôi, thế là bà mua một giỏ hoa quả, đến tận nơi thăm hỏi, nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, chẳng mấy mà Hòa Mục đã được phỏng vấn.

Nhưng lạ một điều, bà vẫn không quen được Hòa Mục qua tạp chí Niềm vui đọc sách.

Mẹ nói: “Xa thơm, gần thối. Mẹ và bố con do ở gần nhau quá, nên mới cảm thấy không vừa mắt nhau”.

Vừa rời khỏi nhà mẹ, tôi đã đụng phải một người đàn ông. Người đàn ông đó trắng trẻo, đầu tóc gọn gàng, đằng sau còn tết thêm một bím tóc nhỏ, tuy nhiên ngũ quan của anh ta rất ưa nhìn, chỉ tiếc rằng hình ảnh này rất nhanh biến mất khỏi bộ nhớ của tôi.

Người đó giúp tôi nhặt cuốn Giải mã đàn bà rơi ở dưới đất lên, cười toét miệng: “Cuốn sách này rất hay”.

Tôi hỏi lại: “Anh đọc rồi à?”. Anh ta gật đầu, lại nở một nụ cười rồi quay lưng đi lên lầu.

Trong một ngày có đến hai người cùng khen ngợi một cuốn sách, khiến tôi có thêm hứng thú để đọc nó. Nó cũng giống như việc có hơn hai người bạn gái nói với tôi rằng Trương Lực không phải là người tốt và quả thực Trương Lực không tốt thật.

Trong cuốn sách này tôi đọc được một đoạn: “Phụ nữ đều coi chuyện lên giường l một việc rất nghiêm trọng, nhưng khi có một người đàn ông coi chuyện đó còn nghiêm trọng hơn bản thân người phụ nữ, thì phụ nữ lại không coi trọng người đàn ông đó. Đánh giá một người đàn ông không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ngón tay họ dài hay ngắn cũng không thể quyết định năng lực của họ cao hay thấp. Có đến phân nửa các cặp tình nhân chia tay nhau chỉ vì chuyện lên giường trước hay sau hôn nhân. Số còn lại, một nửa chia tay sau khi đã lên giường cùng nhau. Cuối cùng còn lại một phần tư, nhưng lại có đến một nửa trong số đó chia tay sau khi đã đi cùng nhau một chặng đường, bởi đường dài luôn bộc lộ được bản chất của một con người”.

Đọc đến đây, tôi chợt nhớ đến Trương Lực.

Trương Lực đã ba lần đòi lên giường cùng tôi, nhưng đều bị tôi lấy cớ là dính “đèn đỏ” để từ chối và thế là anh ta đi khắp nơi tán tỉnh bạn gái của người khác.

Tôi vừa bước qua cửa nhà, thì nhận được điện của Miumiu. Cô ấy thở hổn hển, do dự mất vài giây, sau đó dường như đã hạ được quyết tâm hỏi tôi có phải đã biết chuyện Trương Lực lấy vợ.

Tôi bảo rằng biết, còn nói thêm tôi không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì Hòa Mục đã từng nói: Đàn ông mà coi trọng chuyện lên giường hơn bản thân người phụ nữ thì không đáng để yêu.

Miumiu hét lên: “Cậu cũng đọc Giải mã đàn bà à! Cuốn sách đó thực sự viết rất hay”.

Đây là người thứ ba khen ngợi về nó, vậy thì chắc chắn nó là cuốn sách hay.

Miumiu lại nói tiếp, cuốn sách này viết về một cậu chuyện đã từng xảy ra ở Anh, có một anh chàng muốn chuyển giới và đã thành công. Mười mấy năm sau, anh ta thay đổi trở lại, rồi kết hôn với một người phụ nữ. Vợ anh ta nói với giới truyền thông rằng, bởi vì chồng mình từng là một phụ nữ, nên biết đứng ở góc độ của một người phụ nữ mà nghĩ cho phụ nữ, cô ấy tin cuộc hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc.

Miumiu có chút nghẹn ngào, tôi không biết đó là do cô ấy ngưỡng mộ người phụ nữ kia có một anh chồng đã từng chuyển giới, hay bởi anh chàng chuyển giới đó có một cô vợ thấu tình đạt lý.

Tôi nói: “Cậu không thấy lạ sao, anh ta làm sao có thể chuyển giới hai lần được”.

Cô ấy vặn hỏi tôi tại sao không thể, còn chất vấn tôi lẽ nào không hiểu rằng trọng tâm của câu chuyện là sự cảm động. Miumiu còn nói rằng, thứ khiến cho người phụ nữ hoa mắt không phải là dung mạo hay tiền tài, mà là một người đàn ông có thể yêu cô ấy như sinh mệnh, “người đàn ông” có thể vì cô ấy mà chuyển đổi giới tính thì chẳng khác gì anh ta đã trao cả tính mạng của mình cho cô ấy.

Tôi nói: “Vậy cậu thử nói xem đàn ông chuyển giới thành đàn bà có phải cắt bỏ cái đó rồi lắp thêm tử cung nhân tạo không?”.

Miumiu do dự một lúc rồi nói: “Tất nhiên rồi”.

Tôi nói tiếp: “Một thứ đã cắt đi rồi thì làm sao lắp được lại? Nếu thay thế một cái giả vào, thì làm sao có được phản ứng tự nhiên?”. Miumiu đã bị hỏi khó, cô ấy rất ít khi rơi vào tình cảnh như vậy.

Tôi cảm thấy khâm phục chính mình, lại hỏi tiếp: “Tớ hỏi cậu tiếp, bò sữa là con đực hay con cái?”.

Miumiu trả lời: “Tất nhiên là con cái rồi”.

Tôi nói tiếp: “Nếu tất cả đều là con cái, thì làm sao chúng nhân giống ra được đời sau? Nếu đều là con đực, thì tại sao lại có sữa?”.

Miumiu lại ngẩn người thêm lần nữa, sau đó cô ấy nói với tôi rằng, cô ấy đau đầu cần sự yên tĩnh.

Tôi cũng thấy Miumiu cần sự yên tĩnh nên tôi tắt máy, sau đó nhắn tin ngay cho Lê Bằng, bởi vì câu hỏi lúc nãy không chỉ làm khó Miumiu, mà làm khó cả chính tôi, dù lúc hỏi tôi tỏ ra rất bác học.

Lê Bằng đã trả lời tôi thế này: “Bò sữa là bò cái, còn chuyện duy trì nòi giống được giao cho bò giống, bò giống không phải bò sữa, mà là con bò đực chuyên phối giống”.

Một người đàn ông không cần tốn nhiều công sức đã có thể giải quyết một vấn đề mà hai người phụ nữ nghĩ mãi cũng không hiểu, anh ta làm sao khiến phụ nữ không mê mệt được đây?

Tôi lại hỏi Lê Bằng, một người đàn ông phẫu thuật chuyển giới có cần phải cắt bỏ cái đó không?

Anh trả lời: “Có lẽ cần”.

Tôi lại hỏi, vậy có thể quay trở về như cũ được không?

Anh trả lời: “Nếu đã muốn làm phụ nữ, thì còn muốn quay trở lại làm đàn ông làm gì?”.

Tôi đáp: “Vì anh ta trót yêu một người phụ nữ”.

Lê Bằng im lặng rất lâu, mới vặn hỏi lại tôi: “Tại sao cô lại hỏi tôi những câu hỏi này?”.

Tôi trả lời: “Vì anh là đàn ông”.

Anh gửi cho tôi một mặt cười, còn nói đùa một câu: “Cô làm tôi chột dạ, tôi tưởng cô cho rằng tôi thích hợp chuyển giới”.

Tôi cũng cười. Khi bạn không biết nói gì nữa, thì nụ cười là ngn ngữ thích hợp nhất.

Sau buổi tôi hôm đó, tôi phát hiện ra rằng, sự tồn tại của Hòa Mục là một điều thần kỳ. Bởi chỉ cần một câu nói của anh ta, mà chủ đề nói chuyện giữa tôi và Lê Bằng đã chuyển từ trao đổi kinh nghiệm thất bại sang giới tính.

Ngày tham dự đám cưới của Trương Lực và Lâm Nhược, tôi lại được nghe đến cái tên “Hòa Mục” một lần nữa.

Trương Lực nói, Hòa Mục cũng đến.

Trương Lực nói câu này sau khi anh ta hỏi tôi vì sao lại đến.

Tôi đang khoác tay Lê Bằng: “Đây là bạn trai em, còn đây là quà mừng của chúng em”.

Trương Lực đón lấy quà tặng và hỏi chúng tôi đã yêu nhau bao lâu.

Tôi đáp: “Nửa năm”.

Sắc mặt Trương Lực rất khó coi, có lẽ đàn ông không thích bị cắm sừng như vậy. Thế nên anh ta ba hoa với tôi rằng, Hòa Mục cũng đến tham dự lễ cưới của anh ta, vì Lâm Nhược rất hâm mộ người đó.

Lâm Nhược và tôi luôn thích cùng một người đàn ông, đúng lúc tôi bắt đầu thần tượng Hòa Mục thì hôn lễ của cô ta lại sắp có được lời chúc phúc của anh ấy.

Tôi truy hỏi Trương Lực đến cùng, Hòa Mục là vị nào?

Trương Lực đang bắt tay một vị khách khác, giơ ngón tay lên làm biểu tượng “suỵt” với tôi, rồi nói: “Em đừng nói to thế, anh thích sự kín đáo”.

Tôi chưa kịp hỏi tiếp thì đã bị Lê Bằng kéo đi.

Chúng tôi cùng nhau ngồi ở bàn số 1.

Bàn số 1 còn có bảy người khác, theo thứ tự là bố mẹ của Trương Lực, bố mẹ của Lâm Nhược và các cậu, các mợ của họ.

Tôi phụ trách hàn huyên cùng bố mẹ Trương Lực, còn Lê Bằng ôn lại chuyện cũ với bố mẹ Lâm Nhược.

Sắc mặt của bậc cha chú rất tệ, nhưng họ lại không thể sắp xếp chúng tôi ngồi vào bàn khác.

Lê Bằng giải thích: “Đó là bởi họ sợ chúng ta sẽ đi khắp nơi nói nhảm, nên mới xếp ngồi tại đây cho an toàn”.

Tôi cảm thấy Lê Bằng nói gì cũng có lý. Bất kể vấn đề gì khó khăn, anh cũng đều có lời giải đáp. Sau đó, tôi nói nhỏ với Lê Bằng rằng tôi tưởng Lâm Nhược sẽ mời tất cả bạn trai cũ đến, rồi xếp họ ngồi cùng một bàn, vậy thì vui biết mấy.

Trước khi cô dâu xuất hiện, bố Trương Lực mở một chai rượu vang, rồi rót cho tôi một ly to. Người nhà Trương Lực đều rõ tôi không biết uống rượu, họ còn biết chỉ cần uống một ngụm là tôi choáng váng, không nói nổi một câu lưu loát. Họ định dùng rượu giúp Trương Lực bịt mồm tôi. Không hiểu hành động này của họ là do sợ hãi hay muốn che giấu sự xấu hổ.

Tôi không định uống, nhưng Lê Bằng nói rằng, tôi chỉ cần nhấp một ngụm, còn lại để anh.

Tôi như được uống một liều thuốc trợ tim, uống liền một ngụm, chẳng mấy mà tôi bắt đầu choáng váng, nên không nhìn rõ mặt mũi cô dâu đang bước tới.

Không biết bao lâu sau, chỉ biết rằng trong thế giới mờ mờ ào ảo trước mắt, tôi mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng đen trắng đáng sợ đang bước về phía mình. Bóng màu trắng mặc váy bồng, hở ngực. Bóng màu đen đeo kính, trên cổ còn thắt dây thừng.

Họ bước đến càng gần, trong lòng tôi càng thấy sợ hãi, lập tức tóm chặt lấy tay Lê Bằng che lên mặt.

Lê Bằng cố rút tay ra, tôi bị buộc phải nhìn thấy những cái bóng đáng sợ lần nữa nên òa khóc.

Tôi lao vào lòng Lê Bằng, chỉ sợ cái bóng trắng sẽ lao vào cắn đứt động mạch chủ ở cổ mình.

Lê Bằng vừa phải trấn an tôi, lại vừa phải tiếp chuyện cùng họ.

Cuối cùng, Lê Bằng cam đoan bên tai tôi không ai có thể làm tổn thương tôi, tôi mới dám lộ mặt ra.

Nhưng cái bóng trắng đó không hề hòa nhã, nó chìa cánh tay về phía tôi, trên tay còn cầm một cốc máu.

Tôi sợ đến tột cùng, trong lúc lao vào lòng Lê Bằng lần nữa, đã vứt thứ nắm trong tay về phía bóng trắng.

Sau đó, cả hội trường ồn ào, lao xao nghe không rõ.

Tối hôm đó mẹ Trương Lực gọi điện trách móc mẹ tôi. Theo những lời bà ta nói, tôi đã phá hỏng đám cưới, không những hất cả cốc rượu vang vào ngực Lâm Nhược, làm hỏng bộ váy cưới của cô ta, mà còn khiến cho bố Lâm Nhược tăng xông, phải nhập viện.

Mẹ tôi nghe thấy vậy liền gọi điện cho tôi, nhưng tôi đã tắt máy.

Khi tỉnh lại, việc làm đầu tiên của tôi là vơ lấy điện thoại để xem giờ. Thấy điện thoại đã tắt, tôi liền tìm sạc pin, nhưng tủ đầu giường không có, trên đó chỉ có một chiếc đồng hồ của đàn ông.

Tôi không kịp nghĩ tại sao lại có chiếc đồng hồ của đàn ông ở đây, tay vừa cầm nó lên thì liền nghe thấy tiếng lật sách phía sau.

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Lê Bằng.

Lê Bằng cũng đang nhìn tôi và hỏi: “Cô tìm gì?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.