Ngoan lắm, ăn đi, nuốt xuống đi nào, thêm một miếng nữa nhé, rất nhanh bát cháo trắng kia cũng đã được ăn hết. .
Đường Mặc Vũ thấy mình no tới tận cổ, mới ăn có một chút mà đã no,
quả nhiên, thân thể này không phải là của chính mình , anh ngáp một cái, quyết định đi ngủ, có lẽ ngày mai khi tỉnh lại, anh lại là Đường Mặc
Vũ, lúc đó anh lại phát hiện ,mọi việc trải qua hôm nay đều chỉ là một
giấc mơ buồn cười mà thôi .
Anh nhắm hai mắt lại, lúc này mới phát hiện có cái gì đó đắp trên
trên người, đợi chút, mùi này sao quen thuộc như vậy , anh cúi đầu nhìn
cái áo khoác tây trang trên người, cảm thấy càng nhìn càng quen thuộc,
anh nheo hai mắt lại, màu sắc này, kiểu dáng này, còn có mơ hồ mùi nước
hoa trên quần áo, mùi này không phải của anh , mà là Bạch Nặc .
Đây là áo của anh, anh ngẩng đầu nhìn Lạc Tuyết ngồi ở một bên, anh
rốt cục thì nghĩ ra. Thì ra là cái cô gái đáng chết mà anh đụng phải,
cũng là người hại anh biến thành như vậy, nếu không phải cô ta đột nhiên xuất hiện, thì anh sẽ không cùng Bạch Nặc đi ăn, lại càng không gặp tên lái xe say rượu kia.
Lạc Tuyết đưa tay vỗ trên trên người bé sơ sinh, không hiểu, rõ ràng
vừa nãy còn muốn ngủ, giờ sao lại đang mở to ánh mắt nhìn cô như vậy, cô không rõ ánh mắt đứa bé có nghĩa gì, chính là biết, đứa nhỏ này có một
đôi mắt đặc biệt xinh đẹp.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Tay cô đặt ở trên mặt đứa nhỏ xoa xoa, nhưng
bỗng nhiên, cô cảm giác đầu ngón tay tay mình tê rần, thì ra đứa bé trên giường đang dùng sức cắn ngón tay cô.
“A…” cô ngứa, cô không khỏi cười lên, thì ra đứa nhỏ này muốn đùa
cùng với cô, mà cô cũng hề biết, trong lúc cô cười, Đường Mặc Vũ lại
đang giận cắn răng . anh há ra miệng mình, một đứa bé còn chưa có răng,
có thể cắn đau ai được, anh dứt khoát nhắm hai mắt, mắt không thấy tâm
không phiền. .
Lạc Tuyết đặt ngón tay mình trên trán đứa nhỏ, sau đó cúi đầu, yêu
thương hôn lên trán đứa bé, em yên tâm, chị sẽ chăm sóc em, chị sẽ không để em trở thành một Lạc Tuyết thứ hai . Đường Mặc Vũ mở to mắt trừng
Lạc Tuyết một cái,dám chiếm tiện nghi của anh, nhưng là, khi đó anh lại
thấy trong mắt Lạc Tuyết lóe ra một nét bi thương, xúc động muốn bóp
chết cô bỗng nhiên biến đâu mất.
Anh nhắm mắt lại, quên đi, kỳ thực ngẫm lại, chuyện này cũng không
liên quan gì đến cô, nhưng lúc anh nhớ tới tai nạn xe cộ kia trong nháy
mắt, Bạch Nặc thế nhưng chỉ nghĩ đến bản thân mà đẩy anh vào dưới bánh
xe, toàn thân anh đều run run .
Một đôi tay nhỏ bé ôn nhu đặt ở trên người anh, sau đó nhẹ nhàng vỗ. .
Hừ.. không biết học được bài hát ru chỗ nào, nghe cũng êm tai, có điều, lạc điệu . .
Con nhóc này, ít nhất còn có được một chất giọng dễ nghe. Đường Mặc
Vũ rốt cục thì hít một hơi, sau đó chìm vào giấc ngủ, khi anh tỉnh lại
đã là buổi sáng ngày thứ hai, mà khiến anh tỉnh lại không gì khác, chính là bụng anh, anh đã đói không chịu nỗi .