Đường Mặc Vũ mở cửa. Gâu gâu, chú chó Tiểu Hoàng chạy tới, không ngừng vẫy đuôi, cứ người nhà đi về là nó thành cái dạng này.
Cửa mở ra, nhưng chó Tiểu Hoàng điên cuồng sủa, gào rống với người phụ nữ đứng sau anh.
“Tiểu Hoàng.” Đường Mặc Vũ cảnh cáo trừng nó, nhưng Tiểu Hoàng vẫn sủa,
thậm chí còn liên tục nhe răng. Nếu không phải Đường Mặc Vũ ở trong này, chắc nó đã nhảy lên cắn người rồi, trước nay nó không bao giờ cắn người ngoài, chỉ giữ nhà thôi.
Đường Mặc Vũ cúi người ôm chó Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng vỗ đầu nó một cái.
Tiểu Hoàng nhìn chằm chằm Đỗ Tâm Ái, miệng thỉnh thoảng phát tiếng hừ
hừ, mà Đỗ Tâm Ái rụt người lại, nhìn con chó kì quái kia.
Nuôi chó thế nào vẫn cắn người thì nuôi làm gì nhỉ?
“Chờ anh chút.” Đường Mặc Vũ quay sang nói Đỗ Tâm Ái ở đằng sau, anh ôm
Tiểu Hoàng mở cửa phòng ra, đi vào, đặt Tiểu Hoàng xuống đất. Sau đó
ngồi xổm người xuống, ngón tay nhẹ nhẹ xoa đầu Tiểu Hoàng.
“Tiểu Hoàng, mày không thấy cô ấy rất giống Lạc Tuyết à? Lần sau đừng sủa như thế, biết không?”
Tiểu Hoàng gầm gừ, mở to mắt đen láy nhìn anh chằm chằm.
Đường Mặc Vũ đứng lên, đi ra ngoài, nhốt Tiểu Hoàng ở trong phòng.
Ngoài cửa, Đỗ Tâm Ái không biết nói gì với Đường Thượng Nguyên khiến ông cười rất tươi, xem ra Đường Thượng Nguyên rất thich cô, chắc sớm hận
không thể cưới cô vào nhà luôn rồi.
“Mặc Vũ, đến đây, con ngồi đây với Tâm Ái, ba xem mẹ con làm cơm thế nào rồi?” Đường Thượng Nguyên đứng lên, trực tiếp tới phòng bếp, đương
nhiên nên để lại chút không gian cho người trẻ tuổi một chút.
Đường Mặc Vũ đi đến, ngồi xuống, Đỗ Tâm Ái giống như con bạch tuộc, chưa gì đã ôm lấy Đường Mặc Vũ.
“Mặc Vũ, con chó nhà anh nuôi xấu thế?” Cô nhăn mặt nhăn mũi, gian phòng đẹp như vậy, con người cũng xinh đẹp, cần phải có con chú đẹp thông
minh mới phù hợp, cũng sẽ không cắn người.
Cô dùng mắt một mí nhìn Đường Mặc Vũ, nói thật đôi mắt này không đẹp,
nhưng trong lòng Đường Mặc Vũ là đẹp nhất, bởi cực kì giống Lạc Tuyết.
Khi anh đang nghe Đỗ Tâm Ái nói, ngón tay hơi dừng lại.
“Thời gian anh nuôi Tiểu Hoàng rất lâu, có lẽ nó không phải chó thuần
chủng, nhưng nó rất ngoan, cũng rất nghe lời, ba mẹ cực kì thích nó, em
chưa quen với nó, chờ thêm một thời gian nữa, em sẽ thích nó thôi.”
Đỗ Tâm Ái gật đầu, ngoài mặt cô đồng ý lời Đường Mặc Vũ. Thật ra cô biết, cô vĩnh viễn không bao giờ thích con chó này.
Chờ xem, cô nhất định đuổi con chó kia ra ngoài.
Cô ngẩng đầu, quơ tay ôm lấy cô Đường Mặc Vũ, vùi mặt mình trong lồng ngực anh.
“Mặc Vũ, anh yêu em không?” Cô dùng âm mũi hỏi, nhỏ nhưng cũng rất ngọt.
Mặt mày xinh xắn, khẽ dao động, tuy không lớn nhưng càng tăng thêm mị lực của bản thân.
“Yêu.” Đường Mặc Vũ trả lời không do dự, không ai biết, hai tròng mắt anh xuyên thấu qua đôi mắt một mí này để nhìn phụ nữ khác.
Yêu… Lạc Tuyết.
Trong phòng giam, Dương Nhạc cầm bát trên bàn lên, loại đồ ăn này, ngày
nào bọn cô cũng phải ăn. Đây dành cho người ăn à? Sao giống thức ăn cho
heo quá. Cô đặt bát trong tay xuống, tuy cô rất đói nhưng không muốn ăn
nữa.
Lý Ngôn Hi bưng bát, lấy ít cơm của mình cho vào bát cô.
“Không cần đâu, Ngôn Hi, em cho chị thì em ăn cái gì?” Dương Nhạc đỏ
mắt, nơi này không có người nào tự nguyên đem thức ăn của mình chia cho
người khác, nhìn đi, những người đó thấy thức ăn, tất cả như phát điên,
làm sao còn chia cho người khác chứ!
“Chị ăn đi, em không đói.” Lý Ngôn Hi tiếp tục ăn cơm trong bát mình, cô ăn trông rất ngon. Thật ra những đồ ăn này thật sự rất khó ăn nhưng đây lại là thứ duy nhất bọn cô có thể ăn được. Nếu không ăn, họ lại đói
bụng, cô nhớ lần đầu tiên ăn bao nhiêu khóc bấy nhiêu. Bây giờ, cũng sớm thành thói quen rồi.
Còn Dương Nhạc, lượng cơm cô ăn rất nhiều, cho dù ăn xong rồi cũng có thể nghe thấy tiếng bao tử cô kêu liên hồi.
Cô vẫn đói, rất rất đói.
Cơm nước xong, xếp thành hàng, hôm nay là ngày thăm tù.
“Từng người tới, tôi gọi số thì vào.”
“Số 3… số 6…”
Những phụ nữ được gọi số đều kích động ngồi dậy, họ có thể nhìn thấy
người thân của mình, đương nhiên người nhà của họ sẽ mang chút đồ ăn, đồ dùng.
Chỉ có Dương Nhạc và Lý Ngôn Hi đang nhìn hai hướng, đứng ở hàng cuối,
mà các cô biết, dù bọn họ đứng lâu thế nào cũng không có người đến.
Người xếp hàng phía trước ngày càng ít đi, sau cùng chỉ có hai người các cô, cũng chỉ có các cô không có người thân đến.
“Chúng ta đi thôi.” Lý Ngôn Hi xoay người, cười với Dương Nhạc : “Không sao đâu, chúng ta có thể làm bạn với nhau.”
Đúng, Dương Nhạc đỏ mắt. Nói thật, nhìn thấy người khác có người thân,
dù ngồi tù cũng có người thân để không ngại đường xá xa xôi đến thăm họ. Đột nhiên lòng cô khó chịu, có người nhà thật tốt, nhưng bọn họ chỉ có
một mình.
Lý Ngôn Hi vừa xoay người, lại nghe tiếng quản ngục gọi tên mình.
“Số 35…. Theo tôi ra ngoài.”
Lý Ngôn Hi sửng sốt, cô khó hiểu nhìn thoáng qua bên ngoài, không biết
còn ai vào đây sẽ đến thăm cô, người nhà họ Lý, không bao giờ có chuyện
đó.
“Đi đi, chị đợi em.” Dương Nhạc nhìn Lý Ngôn Hi cười, Lý Ngôn Hi gật đầu, theo quản ngục ra ngoài.
Bên ngoài, một người quen thuộc đang lo lắng đợi.
“Tiểu Phương.” Khi cô nhìn người ở bên ngoài, có chút sửng sốt.
“Cô Hai ơi…” Mắt Tiểu Phương đột nhiên đỏ lên, cô đến thăm cô chủ, nhìn
cô chủ ngày càng khổ sở, cô cũng ngồi xuống, mà bên cạnh các cô có vị
quản ngục đứng trông.
“Cô Hai, cô gầy quá, nơi này không tốt à? Hay là họ không cho ăn?” Tiểu
Phương nhìn Lý Ngôn Hi gầy hẳn đi, thật sự hết sức khó chịu.
“Không đâu, nơi này rất tốt, có ăn có ở, còn có nhiều người giúp tôi,
tôi còn quen một người bạn rất tốt đấy.” Tiểu Phương khóc lóc, nhưng Lý
Ngôn Hi chỉ cười. Cô nhẹ nhàng khịt mũi, thật ra rất vất vả cô mới cười
được với Tiểu Phương.