Đây là một cô gái lượm ve chai. Không ai khác, Chính là cô gái đụng vào anh ngày trước, Lạc Tuyết.
Đường Mặc Vũ không ngừng giãy dụa thân thể của chính mình, được cái
cô gái này nhặt về, thôi thì cho anh chết đi còn hơn, cô ta hôi như vậy, bẩn như vậy ai chịu nỗi.
Lạc Tuyết đem bé sơ sinh ôm trong lòng mình, dùng quần áo mình thay
nó che mưa, sau đó một tay lôi kéo cái bao to, một tay ôm đứa nhỏ, hướng về phía nhà mình mà đi, tuy rằng cô thật rất nghèo, không có khả năng
nuôi thêm một đứa trẻ. Song , cô cũng không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ này nằm ở nơi đó, nó cùng Lạc Tuyết giống nhau, đều là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Một căn phòng đơn sơ, một đôi tay nhỏ bé đưa lên, mở đèn điện bên
trong phòng. Trong phòng, có một vài gia cụ đã cũ, đều là những thứ
người khác vứt đi , còn có một cái TV cũ, vì sợ phí điện nên cô rất ít
khi mở lên, những người ở đây đều giống như cô. Nơi này đều tập trung
những người nghèo khổ như cô.
Cô buông đứa trẻ trong lòng ra, đặt anh trên giường nhỏ của mình : “ Cục cưng, về nhà rồi. Chắc hắc em đói bụng rồi nhỉ , để chị đi làm cái
gì cho em ăn nha.” Cô nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé trên giường, cười ấm áp
nhưng đứa nhỏ kia lại bày ra một gương mặt hết sức bất mãn. đứa nhỏ nào, anh rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông 26
tuổi rành rành, bây giờ lại biến thành một đứa bé sơ sinh cái gì cũng
không làm được, đã vậy còn phải ở chung với cái cô gái này, anh quan sát bốn phía, cánh cửa sổ đều đã nát, nơi này không biết có phải cho người ở không nữa. Không sao , không có mùi gì lạ là được , bằng không thà
cho anh chết đi cho xong.
Anh có chút buồn bực mân khóe môi, không biết rằng mình như thế ở trong mắt Lạc Tuyết càng thêm đáng yêu một ít.
” Nhóc đáng yêu quá. ” Lạc Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt đứa bé, Đường
Mặc Vũ lại dùng sức trừng mắt liếc cô một cái, đừng có mà đụng vào mặt
tôi, con nhỏ ghê tởm, có điều, cái miệng của anh cũng chỉ có thể không
ngừng khép mở , thanh âm thốt ra cũng âm thanh trẻ con khiến anh chán
nản, thân hình này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi , sáu tháng , ba tháng,
chắc là vừa sinh ra.
“Tốt lắm, em ngoan ngoãn nằm ở đây, chị đi làm cho em một ít đồ ăn .” Lạc Tuyết đứng lên, hướng phòng bếp nhỏ bên cạnh đi tới.
Đường Mặc Vũ không khỏi nhắm hai mắt của mình, không tin cô có thể
làm ra cái thứ gì tốt. Hơn nữa , nơi này thật sự có gì có thể ăn sao? Ăn vào có hỏng bụng mình không ta?
Anh quay đầu nhìn Lạc Tuyết lê một chân, thì ra là một con bé què.
Vừa bẩn, vừa xấu, lại còn tàn tật, trách không được chỉ có thể lượm
ve chai, mà càng làm cho anh buồn bực chính là, anh vậy mà bị một người lượm ve chai nhặt .(Liz : có người lượm là may rồi, còn bày đặt sạo sự.. =.=…Vũ ca * lườm lườm* cô coi chừng anh đấy)
Anh bây giờ chỉ có thể trông bản thân có thể nhanh lớn hơn một chút,
để có thể nhanh chóng về nhà, tuy rằng hình dáng anh thay đổi, nhưng anh vẫn là Đường Mặc Vũ, ông nội và ba nhất định sẽ nhận ra anh . Anh không ngừng suy nghĩ, đôi mi đứa bé lúc này cũng càng nhăn lại , chính là,
bây giờ chính anh còn không thể tin, làm sao nói cho người khác tin, anh chính là Đường Mặc Vũ, là con của ngài thị trưởng .