“Cục cưng , mẹ biết con rất ngoan , con ngoan ngoãn ngủ đi , mẹ sẽ về nhanh thôi. ” Lạc Tuyết lôi kéo tóc mình khỏi đôi tay nhỏ bé , đặt cái
tay bé bé xinh xinh kia vào trong chăn.
‘Kệ cô’, Đường Mặc Vũ dứt khoát nhắm lại hai mắt của mình, không thèm quan tâm nữa , ở cùng với cô gái này, anh tức muốn chết , cô muốn chết , tùy cô , miễn đừng liên lụy tôi là được .
Lạc Tuyết nhìn Đường Mặc Vũ nhắm lại hai mắt của mình, tưởng anh đã
ngủ, cô đứng lên đi ra ngoài, cô lấy áo mưa cũ mặc ở trên người, bên
ngoài mưa thật lớn, như nước sông đổ xuống, nước mưa quất mạnh vào
người, thật đau.
Cô cầm lấy cái bao to lượm ve chai của mình, lại nhìn thoáng qua bên
trong.Vì thời tiết xấu như vậy,nên mới có thể có nhiều thứ để nhặt, cô
cần tiền, bởi vì cục cưng không thể không có có sữa bột , tuy cô đã quen chịu đói , nhưng mà đứa nhỏ, không thể để bé đói được.
Cô chạy vào trong màn mưa, không khỏi co rút thân mình, rất lạnh, cô
gần như là ướt sũng, không ngừng về đi phía trước, trong mưa , cô cúi
xuống, nhặt lên một cái chai đồ uống rỗng, quả nhiên , hôm nay có thể
nhặt rất nhiều nha. Mặc dù có áo mưa, nhưng ao quần của cô cũng đã ướt
đẫm, cô lau một chút nước mưa trên mặt, lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, Đường Mặc Vũ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, dùng sức lật
người, nhưng anh cũng chỉ có thể cọ quậy đôi chút như trước , cô gái
đáng chết, anh muốn đi tiểu , một người đàn ông 26 tuổi như anh, không
lẽ bây giờ muốn anh tè vào tả sao , lại còn phải nhờ một cô gái thay tả
dùm, nghĩ nghĩ đến đó anh có xúc động muốn đập đầu chết mà, nhưng là anh chỉ có thể cắn răng sống sót
Vì Đường gia của anh, cũng vì chính anh.
Còn cái cô kia đi đến nơi nào rồi nhỉ , mưa lớn như vậy, cô ta không
lết ra ngoài sẽ chết sao? Tâm trạng anh lúc này thập phần buồn bực, bình thường anh rất ít khi nổi giận, bây giờ lại phiền hà không biết làm sao được, anh nắm lên một cái gối nhỏ ném xuống sàn.ngực không ngừng phập
phồng , nếu không phải thân thể anh là như thế này, khả năng anh đã sớm
hủy đi nhà này .
Mà anh tuyệt đối không thừa nhận, bản thân là vì lo lắng cái cô gái
xấu xí kia, chẳng qua anh ở trong này một mình nhàm chán, anh chán ghét
việc mình không thể cử động nhiều, không thể nói chuyện, thậm chí vô
pháp biểu đạt tâm trạng bản thân .
Cái cô kia, mau về cho tôi, anh dùng lực nắm cái chăn trên người,
muốn ngồi dậy, nhưng là thân thể này lại thật sự không làm được gì.
“A. .” anh dùng lực cắn, la ó , âm thanh phát ra vẫn là tiếng trẻ con làm anh phát điên.
Cái cô kia, cô trở về cho tôi, trở về cho tôi, tôi không muốn một mình ngốc ở trong này,
Trở về cho tôi, mau một chút trở về.
Anh dùng lực nhắm lại hai mắt, một mình một người nằm trong cái nhà
này, một mình một người hô hấp, hơn nữa tiếng mưa rơi bên ngoài, không
ngừng vang, trận mưa này dường như không có ý dừng lại sớm, mưa vẫn cứ
là rơi xuống, luôn luôn luôn luôn . . .