“Đúng rồi, cục cưng, mẹ có mua sữa bột cho con, để mẹ xuống pha cho
con nhé ” cô cầm bịt sữa lắc lắc trước mặt Đường Mặc Vũ, cô cười ngây
ngô khiến trong lòng Đường Mặc Vũ có chút đau xót.
‘ Này cô , cô có thể cho tôi biết đã bao lâu rồi cô chưa được ăn một bữa ngon lành. . Cô không oán trách gì sao?’
Lạc Tuyết đứng lên, đi vào trong phòng bếp, nhanh chóng mang ra một
cái bình sữa đầy, cô đi qua bế Đường Mặc Vũ dậy, uy bé uống sữa, kì lạ
là lúc này Đường Mặc Vũ lại không hề né tránh bú sữa như ngày trước .
Bây giờ anh đã hiểu cô gái này kiếm tiền không hề dễ dàng, anh không
thể cứ mãi đắm chìm trong ảo tưởng xa hoa như trước đây được. Anh chỉ
mong muốn nhanh chóng lớn lên, sau đó quay về nhà lấy lại những gì của
anh.
Anh nhanh chóng lấy hai tay ôm chặt bình sữa, dùng sức bú .Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy Lạc Tuyết lấy ra một bánh lương khô ăn, cô vừa ăn vừa tươi cười như thể ăn cao lương mỹ vị gì đó vậy, nụ cười của cô
giống như không khí trong lành sau mưa, dịu dàng mát mẻ.
Anh buông xuống hai mắt của mình, lông mi khẽ rung, cảm giác hai mắt
mình chua xót, ngay cả tâm anh cũng vậy. . một chút đau xót lan toả .
Dường như , anh có một loại xúc động muốn khóc. .
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ, một chút ấm áp đâu đó lẫn vào không khí, cái ấm áp của một gia đình.
Trong mưa, những chiếc xe vẫn thi nhau hồ hởi vụt qua, trên đường lại không một bóng người.
Lúc này tại một bệnh viện lớn, trong một phòng bệnh VIP sạch sẽ,sang trọng , thiết bị hiện đại, trên bàn một bó hoa Bách hợp đang khoe sắc.
“Mặc Vũ, mẹ đến thăm con đây .” Diệp Nhàn tuy đã thuộc vào hàng ngũ
trung niên nhưng nhìn ngoại hình bà lại trẻ hơn tuổi rất nhiều, bà đưa
tay vuốt ve gương mặt con mình Trên giường bệnh, một thanh niên trẻ tuổi đang nằm, trên cơ thể anh ta đâu đâu cũng là vết thương, nhưng gương
mặt sau khi tháo băng thì không hề xây sát,vẫn rất hoàn mỹ như trước
.Nhưng lúc này đây, người thanh niên ấy đang nhắm mắt,chỉ có thể hô hấp
mà không hề có chút ý thức nào .
“Mặc Vũ, mẹ ở đây, đừng sợ , dù con có như thế nào , mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, con mãi là đứa con duy nhất của mẹ… .”
Diệp Nhàn cắn môi , lắc lắc đầu , một giọt nước mắt rơi xuống đôi
mắt đang nhắm chặt của Đường Mặc Vũ . Con trai của bà lâm vào hôn mê , y học gọi là người thực vật , bác sĩ nói , cứu sống được anh đã là may
mắn lắm rồi , còn vấn đề tỉnh lại hay không , quả thật không thể nói
trước điều gì. .
Anh khả năng có thể cả đời sẽ không thể tỉnh lại, cho đến một ngay
anh già đi rồi chết. cũng có thể một ngày nào đó anh sẽ tỉnh lại, nhưng
là một năm, mười năm, hay. .
Một đôi tay nhẹ nhàng đặt trên vai bà, bà ngẩng đầu, thấy gương mặt u sầu của Đường Thượng Nguyên, chỉ vài ngày mà trông ông dường như già
đi rất nhiều, tóc bạc cũng ngày càng nhiều hơn, “Đừng như vậy, chúng ta
còn phải chăm sóc Mặc Vũ nữa.”
Diệp Nhàn gật gật đầu, xoay người lau khoé mắt mình.