“Rời xa Mặc Vũ.” Lý Nhiên cười như không cười mà nói, trong mắt rất nghiêm túc.
“Em xin lỗi, em không thể.” Lý Ngôn Hi xoay người, điều kiện gì cô
cũng có thể đồng ý với chị ấy, nhưng chỉ có chuyện này, cô không muốn xa Mặc Vũ, mặc kệ là chuyện gì, Mặc Vũ rất quan trọng.
“Vậy thì không thể trách tôi được, Lý Ngôn Hi à!” Lý Nhiên giọng lạnh lẽo từ đằng sau Lý Ngôn Hi truyền tới, cô rung mình một ái, giống như
có khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, tiện đà lạnh cả toàn thân cô.
“Lý Ngôn Hi, cô chỉ là một tên tội phạm giết người …” Lý Nhiên ném
tạp chí trong tay, có tiếng nói truyền vào tai Lý Ngôn Hi, cô đột nhiên
quay lại, nhưng thấy bên miệng Lý Nhiên giương lên cười vô cùng đùa cợt.
Giết người? Không, cô không phải. Cô không tin tưởng lời Lý Nhiên lắm, có lẽ chị ấy đả kích cô, nhất định là thế….
Cô tiếp tục đi về phía trước, nhưng cơ thể thoáng một cái, nếu không phải tay cô đỡ vào tường, chắc đã ngã xuống rồi.
Cô biết, Lý Nhiên lừa cô, cô làm sao có thể giết người, bây giờ ngay
cả con kiến cô cũng không muốn giẫm chết, lại càng không nói đến giết
người, rõ ràng cùng là một sinh mệnh, cô sẽ không, không bao giờ…. Cô
nắm chặt áo trước ngực mình, không ngừng an ủi bản thân.
Trong phòng, Tiểu Phương liên tục đi vào đi ra. Cô liên tục ngó nhìn cô chủ Lý Ngôn Hi đang ngẩn người đứng trước cửa sổ.
“Cô Hai, cô là không phải đang đợi Đường tiên sinh chứ?” Tiểu Phương
đi tới, cũng nhìn ra phía ngoài, thật sự, chỉ cần có người đến, nơi này
nhất định có thể nhìn thấy.
“Ừ, đã hai ngày rồi tôi chưa nhìn thấy anh ấy.” Ánh mắt Lý Ngôn Hi
không có rời khỏi cửa sổ, vẫn nhìn về phía ngoài, bây giờ mà không thấy, lòng cô sẽ rất bất an cực độ, chỉ có đứng cạnh anh, cô mới có cảm giác
mình có tương lai.
“Cô đừng lo lắng, cô Hai, cô tốt như vậy, Đường tiên sinh sẽ đến rất
nhanh thôi, khi đó ngài ấy sẽ mang cô rời khỏi nơi này, cô sẽ có nhà của mình.” Tiểu Phương an ủi cô, nhưng rõ là một người phải có giấc mộng
thật đẹp, ngẫm lại nếu cô Hai thật sự có nhà của chính mình, không cần
cả ngày bị hai mẹ con kia tính kế, có thể có cuộc sống của riêng mình,
tốt nhiều như vậy, khi đó cô chẳng những có nhà, còn có tự do nữa.
“Thật sao?” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng nháy hai mắt, là vậy sao? Cô cũng
muốn, có mẹ Đường tốt như vậy, Mặc Vũ cũng rất tốt, mà cô có thể có nhà
của mình sao?
“Đương nhiên rồi, Tiểu Phương không gạt cô đâu.” Tiểu Phương vỗ ngực
đảm bảo, từ trước đến nay cô là người thành thật, trừ phi vạn bất đắc
dĩ, nếu không cô tuyệt đối sẽ không gạt người.
Lý Ngôn Hi lại nhìn về phía bên ngoài, trong ánh mắt có một tia hi vọng, cô có một người trong mộng rấy đẹp, rất đẹp.
Cửa xe dừng ở đằng xa, ánh mắt cô bỗng nhiên sáng lên.
Anh ấy đến rồi.
Cô vội vã tìm bộ quần áo, muốn mình ăn mặc xinh đẹp một chút, từ
trước cô cũng không chú ý quá về bề ngoài, nhưng bây giờ thì khác, cô
luôn hi vọng mình có thể cho anh ấy nhìn thấy bản thân xinh đẹp nhất.
Cô mặc bộ quần áo cô thích nhất, rồi soi gương thật lâu, sắc mặt
không trang điểm, nhưng nước da rất đẹo, chỉ cần phết chút má hồng, là
được rồi.
“Cô Hai, người đã đến, cô còn định soi gương đến bao giờ nữa?” Tiểu
Phương vội vàng nói với Lý Ngôn Hi, tình yêu quả nhiên là một loại đáng
sợ, người như cô Hai chưa bao giờ để ý diện mạo của mình vậy mà có thể
khẩn trương như vậy, thật sự khiến người bất ngờ.
“Đến đây.” Lý Ngôn Hi nói một câu, rồi lại nhìn mình trong gương.
Ngón tay cô nhẹ nhàng đụng chạm mặt mình, thật xa lạ….
“Cô Hai, cô có khỏe không đấy?” Tiểu Phương sốt ruột, cô nhìn bên
ngoài sắc mặt có chút đen lại, nếu không ra, lại bị cô cả cướp đi cho mà xem, bạn gái hợp pháp còn chưa ra, mà bà chị kia đã bắt đầu gần gũi em
rể, trước kia còn nói, cô Hai nhà cô không biết xấu hổ, chỉ biết tranh
giành anh rể, giờ không biết ai xấu hổ đây, ánh mắt mọi người đều thấy
rõ ràng, mà da mặt bà chị này cũng không phải mỏng đâu !
“Cô Hai ơi!” Tiểu Phương không kiên nhẫn gọi một tiếng.
“Tôi đến đây!” Lý Ngôn Hi vén lại tóc, so với vừa rồi trông nhẹ nhõm hơn nhiều, cô vội vàng kéo cửa, đi ra ngoài.
Mà lúc này, Đường Mặc Vũ ngồi trong phòng khách nhà họ Lý, người ngồi bên cạnh là Lý Nhiên.
“Mặc Vũ, anh thật sự muốn ở cạnh em gái em sao?” Lý Nhiên buông chén
xuống, hai tay nắm chặt, đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu cơ hội này
mất đi, thì cô thật sự thua, mà cô không cam lòng, cho nên, cô muốn cố
gắng đến cùng.
Không giành được…. thì đạp đổ.
“Đúng vậy, tôi nghĩ tôi đã nói cực kì rõ ràng rồi.” Đường Mặc Vũ ngồi vắt chăn, ánh mắt thản nhìn nhìn phụ nữ trước mặt mình, Lý Nhiên, trong mắt người khác là giai nhân, nhưng thật xin lỗi, trong mắt anh, anh
không thấy hứng thú.
“Nhưng, em gái em, nó…” Lý Nhiên có chút khó xử, nói nhiều cũng không hẳn tốt, cô nhìn bốn phía, phát hiện không có ai, mới đè thấp giọng
mình.
“Em gái em không thể lấy anh được.”
“Vì sao?” Đường Mặc Vũ thả chân xuống, khuôn mặt bình tĩnh không có
nửa biểu tình, chỉ có đôi mắt kia một mực nhìn chằm chằm Lý Nhiên.
“Nó….” Lý Nhiên muốn nói lại thôi : “Trước kia nó phạm một sai lầm,
nếu về sau bị người khác biết, chỉ sợ làm cho nhà họ Đường các anh chịu
đả kích rất lớn.” Lý Nhiên ngẩng cằm lên, cuối cùng cũng đem chuyện kia
nói ra, bởi vì cô nói, đây là cơ hội duy nhất có thẩ đánh bại Lý Ngôn
Hi.
Hóa ra là vậy, Đường Mặc Vũ cầm tách chén lên tay, có lẽ, sự tình so
với tưởng tượng của anh thuận lợi hơn nhiều, anh muốn biết, có thể biết
rõ rất nhanh.
“Ngôn Hi, nó…” Lý Nhiên dùng sức hít một hơi, dường như vẫn còn vận
lộn, mẹ nói không thể dễ dàng đi đến bước này, chẳng thế thì, đối với
bọn họ có ảnh hưởng rất lớn, nhưng cô thật sự không chịu được nữa rồi.
“Cô ấy làm sao?” Đường Mặc Vũ lại hỏi một câu : “ Nếu thật sự giống
như lời cô nói, tôi nghĩ, tôi lại lo lắng nữa rồi.” Anh để cái chén
trong tay, hai mắt vẫn như cũ là không nhìn tới tận cùng.
“Nó đã giết người.” Lý Nhiên mở hai mắt, giọng cô vừa truyền đến, cô liền biết bản thân không còn đường lui nữa rồi.
“Giết người?” Mặc Vũ khóe môi khẽ nhẹ cong : “Người chị như cô đang
nói đùa à, Ngôn Hi không thể giết người được.” Anh biết rõ còn cố hỏi,
nhưng muốn để cho Lý Nhiên hoàn toàn để bản thân rơi vào bên trong.