“ Không sao, ở đây có thuốc tê, không đau đâu.” Chủ quán an ủi Lý
Ngôn Hi : “ Không đau thật mà. Bây giờ đều bấm lỗ tai, cô xem ở trên
đường có rất nhiều phụ nữ bấm, có khi bọn họ còn bấm mấy cái, nếu đau,
thì sao có nhiều người muốn bấm thế?”
Nhưng, Tiểu Phương định nói cái gì, thấy Lý Ngôn Hi lắc đầu nhìn
mình, cô đành biết câm miệng lại, bấm đi, dù sao cũng không phải cô bấm, người đau cũng không phải là cô.
“ Bắt đầu đi.” Lý Ngôn Hi quay qua nhìn chủ quán đồ trang sức khẽ gật đầu, rồi nhắm mắt mình lại, tuy chủ quán nói không đau nhưng cô vẫn
căng thẳng nắm chặt tay mình, chỉ là một lỗ tai nho nhỏ, liệu không đau
không?”
Cô có cảm giác lỗ tai tê dại, có chút không quen, sau đó là tới lỗ tai kia.
Cô mở hai mắt, đưa tay lên sờ vành tai mình, nơi đó có chiếc bông tai nho nhỏ, khẽ đụng vào, rất đau.
“Xong.” Chủ quán trang sức thu tay lại : “ Nó không đau đâu, một tuần đừng chặm vào, không để dính nước, nếu không thì nhiễm trùng nhé.”
Lý Ngôn Hi đồng ý, nhớ kĩ từng câu chủ quán nói, ngón tay cô vẫn sờ vào lỗ tai, như vậy là … cô có lỗ tai rồi.
Tiểu Phương ra sức vỗ ngực một cái, vừa rồi hù chết cô mà.
“ Cô Hai ơi, chúng ta về đi, em có việc nói với cô.” Tiểu Phương vội
vàng kéo tay Lý Ngôn Hi, cũng không phải việc nhỏ, mà là chuyện rất lớn.
Lý Ngôn Hi nheo mắt, chuyện lớn cái gì thế?
“ Cô hai, em bảo này …” Cô ấy định nói, ánh mắt đột nhiên mở to.
“ Ông trời ơi, người kia cũng là người sao, đẹp trai quá…” Hai tay cô nựng mặt, cách đó không xa là một người đàn ông cao to, anh có hai mắt
sâu sắc, anh đang đứng đó gọi điện thoại, ánh mắt nhìn về phía này.
Trông anh rất đẹp trai, có hương vị trưởng thành, tuổi chắc chưa già,
khoảng 30 thì phải, có lẽ trẻ hơn chút, đôi môi khêu gợi, đôi mắt hẹp
dài khiến anh trông có phần bạc tình, sức hấp dẫn của anh chính là ở
chỗ đó.
Lý Ngôn Hi ngẩng đầu, mắt nhẹ nhàng nháy, cô nhìn Tiểu Phương một cách khó hiểu.
“ Không đẹp trai.”
“ Đâu, cô Hai, lần đầu tiên Tiểu Phương thấy người đàn ông đẹp trai
nhất đấy.” Tiểu Phương lại nhìn phía trước, ngón tay lặng lẽ chỉ, cả mặt đỏ bừng, cô Hai đang sỉ nhục thần tượng của mình mà, chẳng những cô ấy
mất trí nhớ, ngay cả mắt thẩm mỹ cũng bị mất đi.
Lý Ngôn Hi nhìn thoáng qua : “ Không đẹp trai.” Giọng điệu nhàn nhạt, âm điệu cũng nhàn nhạt, bởi vốn không đẹp trai, tại sao phải nói đẹp
trai chứ, cái chữ đẹp trai này chỉ về đẹp ý tứ, trong khi người kia,
thật sự khó coi.
“ Nào có ?” Tiểu Phương đột nhiên chăm chú nhìn lại, sau đó ngần
người, nơi có bạch mã hoàng tử của cô, giờ chỉ còn một người đàn ông
trung niên, đầu trọc, bụng sệ, răng vàng, chẳng những vậy, ông ta còn
ngoáy lỗ mũi nữa.
“ Không đẹp trai phải không?” Lý Ngôn Hi nhìn thoáng qua, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vẻ mặt giật mình của Tiểu Phương.
Tiểu Phương vội vàng gật đầu, trong lòng khóc không ra nước mắt,
hoàng tử hoàn mỹ của cô, sao lại biến thành thế này. Chẳng lẽ cô nhìn
nhầm.
“ Đi thôi.” Lý Ngôn Hi xoay người, lần này là đi thật, cô vẫn thích
cảm giác tự chân mình đi, không cần ngồi xe, cũng không cần kêu lái xe,
mặc kệ bọn họ nói gì, tự bản thân biết là được…
Bất ngờ, cô dừng lại, nhìn thấy con gấu Tiểu Hùng ở trước quầy, cô
đi tới, muốn lấy một con trên cùng , nhưng lại có bức ảnh che tầm khuất
của Tiểu Hùng.
Cô kiễng chân, ra sức tóm lấy.
“ Cô Hai, Tiểu Phương giúp cô.” Tiểu Phương vén áo lên, định với con
Tiểu Hùng. Nhưng với dáng của hai người, muốn lấy cũng không được, trừ
phi có cái ghế để giẫm lên.
“ Em với không tới.” Tiểu Phương thở dồn dập, duỗi cánh tay mệt mỏi ra.
“Cô Hai, cô lấy cái khác đi, con này cao quá.” Tiểu Phương tay chống
lưng, nghiêng đầu nhìn con Tiểu Hùng ở chỗ cao nhất: “con này cũng không đẹp lắm, sao cô lại muốn ?”
“ Tôi thích.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng nói một câu, sau đó kiễng chân
tiếp, chỉ một chút, thiếu một chút nữa thôi, đầu ngón tay ra sức duỗi,
mồ hôi chảy nhỏ giọt trên trán, khuôn mặt trắng rất bướng bỉnh.
Lúc này, bàn tay của người đàn ông với lên, lấy được con Tiểu Hùng
xuống. Đột nhiên cô quay lại, lọt vào đôi con ngươi đen bình tĩnh kia.
Bỗng nhiên cô co rút một chút, như mặt hồ yên tĩnh bị phá, tạo những
gợn sóng nhấp nhô, cảm giác rất kì lạ, giống như đã từng quen biết.
“Tiên sinh…. Đó là của tôi.” Môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nhìn Tiểu Hùng
bị người đàn ông có làn da rám nắng đang cầm trong tay. Nhưng, lời cô
chưa nói ra, người nào lấy được là của người đó, trên con gấu Tiểu Hùng
đâu có ghi tên cô, cho nên , không phải là của cô …
Mà người đàn ông đó không nói gì, đi rất nhanh, ánh mắt Lý Ngôn Hi
hơi rũ xuống, có chút đáng tiếc, không dễ gì cô thích thứ gì đó, lại bị
người khác lấy mất.
“ Tiểu Phương…” Cô quay lại nhìn thấy Tiểu Phương đang ngây người.
“Tiểu Phương, cô đang nhìn gì thế?” cô quơ quơ tay trước mặt Tiểu
Phương, một lúc lâu Tiểu Phương mới quay đầu lại, trên khóe mặt có chút
nước miếng.
“Cô hai, cô chưa nhìn à, người em nói chính là anh ấy, là anh ấy, đẹp trai quá đi.” Tiểu Phương ra sức lôi kéo quần áo Lý Ngôn Hi, kích động
hẳn.
“Ừ.” Lý Ngôn Hi gật đầu.
Đúng vậy, đẹp trai, thật ra cô càng thích con gấu kia hơn, nhưng cặp mắt kia, cô đặt tay ơ ngực, có chút đau đớn lạ kì.
Cô đi tới cửa ra shop, lỗ tai hơi sưng hồng lên, nhưng một thời gian
nữa có thể đeo bông tai, không phải bởi vì xinh đẹp, là bởi bọn họ bảo
cô đeo.
Tay cô sờ nhẹ vào lỗ tai vừa bấm, nhẹ nhàng sờ.