Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 79: Q.1 - Chương 79: đó là ác mộng.




“ Chuẩn bị điện kích.” Bác sĩ bình tĩnh ra lệnh, nhưng, trên trán của bác xuất hiện vài giọt mồ hôi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy, không phải tất cả đều tốt rồi sao, làm sao đột nhiên biến thành như vậy, lúc này không giống với tình huống cho phép nghĩ, bác cũng muốn cứu người mà…

Máy điện kích đã đặt trên tay bác, bác cầm dụng cụ quen thuộc trong tay đặt trên ngực bệnh nhân.

“ Chuẩn bị bắt đầu…”

Dòng điện lớn khiến cho cơ thể người bệnh nằm trên giường nâng lên.

“Lạc Tuyết …” Làn môi của anh khẽ mở.

“Bác sĩ, cậu ấy … đang nói ?” Y tá ghé vào lỗ tai anh nghe, láng máng nghe thấy anh đang nói gì đó, nhưng giọng quá nhỏ nên không nghe rõ ràng lắm.

Lại một luồng điện chạy qua người.

“Lạc Tuyết …” Người đàn ông lại mở miệng, nhưng ánh mắt vẫn không mở.

“ Cậu ấy vừa nói gì thế?” Bác sĩ lại hỏi một câu, bác lau chút mồ hôi trên trán, tim đập bình thường, huyết áp cũng bình thường, rốt cuộc cũng cứu được người rồi.

Y tá giương mặt lên : “ Cậu ấy mới kêu …”

“Lạc Tuyết .”

Mà tất cả mọi người nhìn về phía người đàn ông trưởng thành đang hôn mê bất tỉnh kia, không rõ cậu ấy nói Lạc Tuyết là ý gì…

Mà người bệnh tên là Đường Mặc Vũ, con trai duy nhất của Đường thị, cháu trai duy nhất của Đường tướng quân, mà cũng là người bệnh được soi trọng nhất trong bệnh viện này.

Chân trời sáng lên một mảnh trắng xanh, có ánh mặt trời nhỏ bé đã bắt đầu chiếu, mà ở trong cái ngõ tắt nhỏ không bóng người, nơi này vừa mới xảy ra cái gì?????? Một người đàn ông gầy mỹ mãn bò xuống người phụ nữ, chậm rãi mặc quần áo.

“ Sao, tuy chỉ là người lượm rác, nhưng mùi vị không tệ chứ?” Đàn ông thấp bé nhìn thoáng người phụ nữ gần chết trên mặt đất, lau miệng một cái, xem ra bọn gã thật sự được thỏa mãn lớn.

“ Dạ, gái trinh này thật sít chặt.” Đàn ông gầy gật đầu, chút dâm dục chưa tan hết : “ Em còn muốn thêm lần nữa.” Song, gã đàn ông kia đánh một cái vào đầu gã : “ Đầu óc mày bị bệnh à, mày không thấy trời sáng rồi hả?”

Đàn ông gầy cười ha ha, gã xoa tay mình : “ Anh không cần nói, em cũng biết mà.” Gã nhìn thoáng xác trẻ con cách đó không xa, không phải con của mình, người đàn bà này ngu thật. Gã liếc mắt , đi theo người thấp bé rời khỏi đó.

Gió trong ngõ nhỏ, rất là lạnh …

Thật sự rất lạnh, rất lạnh…

Khi ánh sáng chiếu vào đó, lông mi Lạc Tuyết nhẹ nhàng run rẩy, cô chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm bầu trời giống ngày hôm qua, trời đã sáng, toàn bộ đều đã kết thúc, đúng không?”

Cô thật sự rất muốn, rất muốn nghĩ đó là ác mộng, nhưng,…. Không phải.

Cô ngồi dậy, thấy vết máu giữa hai đùi mình, bọn gã đó đã tàn sát bừa bãi trên cơ thể cô cả đêm, suốt cả một đêm, lúc đầu là đau đớn, sau là vô cảm, đến bây giờ, cô đã cam chịu số phận rồi.

Cô cầm lấy quần áo mình mặc vào, ngón tay run rẩy cài từng nút áo, nhưng không khóc, một giọt nước mắt cũng không có, ngay cả ánh mắt cô cũng vô cảm rồi.

Mãi đến khi cô bò đến cạnh Đường Mặc Vũ, mới cẩn thận ôm lấy nó, nó còn đang ngủ say, tuy nhiên sắc mặt không tốt, nhưng cô vẫn cảm giác được tiếng hít thở của nó, vẫn thở sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.