“Tiểu Vũ, chúng ta đi ra ngoài.” Lạc Tuyết nhẹ nhàng xoa xoa mặt
Đường Mặc Vũ, trên mặt cười nhiều hơn, Tiểu Vũ của cô dạo này cực kì
ngoan, nó thường xuyên trêu cô cười, cũng sẽ cười với cô, mà cô cũng bắt đầu từ từ quên chuyện ngày đó, tuy cô biết, có một số việc vẫn ở trong
lòng cô, vĩnh viễn không quên được nhưng… ngày mai , không phải còn rất
nhiều ngày mai sao?
Đường Mặc Vũ vươn tay, rất đồng ý muốn cùng cô đi ra ngoài, cho dù là nhặt đồ bỏ đi của người khác . Lạc Tuyết khom người xuống xốc nảy Đường Mặc Vũ lên, chợt đột nhiên, cô liếc mắt nhìn nơi ở của mình rất lâu,
trong lòng có chút ngẩn ngơ, trước giờ nơi này chỉ có một mình cô, chỉ
là một chỗ ngủ đơn giản, giờ có thêm Tiểu Vũ, càng lúc càng giống một
cái nhà.
Cô xoay người, đóng cánh cửa đi ra ngoài.
“Lạc Tuyết, cháu không cần phải mang Tiểu Vũ đi, để bác chăm sóc nó cho.” Bác Lưu ở chỗ không xa cất tiếng lên.
Nhưng, Lạc Tuyết chỉ cúi đầu nhìn con trong lòng mình, Tiểu Vũ ơi, con có muốn ở lại nơi này sao?
Cô hỏi Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ lắc đầu, khăng khăng ôm cổ cô, người như cô, sao khiến anh yên tâm được.
“ Cảm ơn bác, hôm nay cháu muốn mang Tiểu Vũ đi ra ngoài, mấy ngày
rồi nó chưa thấy mặt trời.” Lạc Tuyết mỉm cười có lỗi với bác Lưu, rồi
mới ôm Đường Mặc Vũ rời khỏi đó, bác Lưu nhìn bóng dáng cô, hạ tay
xuống, Lạc Tuyết làm sao vậy nhỉ? Đang yên lành mà trông chẳng có sức
sống gì cả.
Trên đường phố, Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ không ngừng nhặt đồ bỏ đi
của người khác, cô khập khiễng một chân, đi đứng dậy rất khó khăn.
“ Từ 5 tuổi mẹ đã đi lượm ve chai, mẹ được nhiều người nuôi dưỡng,
nhưng mẹ vẫn cực kì ngoan, luôn luôn kiếm việc để làm, ăn lại thiếu
thốn, cũng không bao giờ cãi nhau với người khác, chỉ sợ người khác
không cần mẹ, nhưng mặc kệ mẹ chịu khó thế nào, mẹ vẫn bị từng người
từng người vứt bỏ, cũng bởi vì chân của mẹ, cho nên từ lúc nhỏ mẹ đã lưu lạc ở đầu đường. Khi đó nhìn thấy người khác nhặt thứ này để bán, mẹ
cũng nhặt, mãi đến hôm nay. Tuy công việc vất vả nhưng mẹ vẫn tự nuôi
sống bản thân.” Lạc Tuyết chỉ nói, giống như đang lẩm bẩm, đây là chuyện trước kia, có khi nhớ tới lại đau xót, nhưng mà bây giờ đã nói ra, chỉ
có chút chua xót nhàn nhạt, cũng không phải đau khổ gì.
“ Tuy công việc chúng ta không sạch sẽ nhưng Tiểu Vũ à, con có biết
không? Chúng ta tự tay nuôi sống bản thân, tiền bạc của chúng ta kiếm là sạch sẽ.”
Đường Mặc Vũ đem mặt mình kề sát mặt Lạc Tuyết, cười với cô, cười cực kì đẹp, như thế không thấy rõ khuôn mặt kia nữa.
“Lạc… Tuyết ….” Giọng nói cắn từng chữ một từ giọng anh truyền đến.
Lạc Tuyết lại nở nụ cười, vỗ nhè nhẹ mặt nó một chút : “ Mẹ đã nói
rồi, không được gọi Lạc Tuyết nữa, phải gọi mẹ …” Nhưng Đường Mặc Vũ
tách mặt ra, khóe môi giương lên.
Cô ôm Đường Mặc Vũ đứng trên đường phố, ngẫu nhiên, lại có ánh sáng ấm áp chiếu vào người bọn họ.
“ Mẹ cực kì vui vẻ khi được ở cùng con….” Môi Lạc Tuyết đặt trên trán Đường Mặc Vũ.