Bình thường trẻ con những lúc thế này sẽ làm gì nhỉ.
À , đúng rồi, sao anh lại quên được cơ chứ , hẳn là phải có tiếng khóc,
bằng không người khác làm sao mà biết bên trong có một đứa bé.
Anh thử tình nguyện khóc một tiếng xem sao, có điều chả moi ra được
giọt nước mắt nào. Anh đã quên bộ dáng lúc còn nhỏ của mình như thế nào
rồi, mà chắc cũng chẳng ai còn nhớ. Sau đó trong hộp giấy lại truyền ra
tiếng trẻ con oa oa khóc thảm thiết.
Rốt cục, hộp giấy bị lật ra, khi Đường Mặc Vũ ngẩng đầu lên, thấy
được gương mặt của một người phụ nữ, nhìn có vẻ không phải giàu có cho
lắm nhưng cũng tuyệt đối cũng hơn một người lượm ve chai .Anh cố hết sức cười rộ lên , cười như vậy chắc người ta không thể từ chối đâu nha,
trước kia khi anh còn là Đường Mặc Vũ , dù người khác có xin anh, chưa
chắc anh đã thèm cười một tiếng, lúc này xem như có lợicho những người
này rồi . Có điều, người phụ nữ kia lại vội vã bỏ đi, như là gặp được
quỷ vậy. Khi anh nghe được âm thanh nói chuyện bên ngoài, nụ cười chợt
tắt trong nháy mắt.
“Sao vậy, một thằng nhóc sao?”
“Đúng vậy. ” Bà ta trả lời, “Chúng ta đi nhanh đi, đứa này xấu lắm ,
xấu kinh người ,xấu đến làm cho người ta sợ hãi, thôi để cho người khác
nhặt đi.”
***, Đường Mặc Vũ tức giận muốn mắng chửi người , lại là xấu, lúc này điều anh ghét nhất một chữ, đó là nói anh xấu, anh mà xấu, so với mấy
người kia anh đẹp hơn rất nhiều đó.
Anh lại buồn bực há họng ra khóc , lôi kéo tới không ít người qua
đường. Người người đều là liếc mắt nhìn anh một cái , sau đó bước đi ,
quả nhiên là không ai thèm nhặt anh, càng không có người ôm anh một cái. Anh ngây người nằm trong hộp cả một buổi sáng , bụng cũng đói, hơn nữa
lưng cũng đau .
Anh nhắm mắt lại, không còn khí lực để mà khóc nữa , lại càng không nghĩ muốn nghe mấy người đó chê mình xấu tiếp.
Cái hộp rung một cái, anh miễn cưỡng mở hai mắt, trong đáy mắt hiện lên gương mặt khổ sở của một cô gái.
Được rồi, anh nhận mệnh . .
Anh đưa tay chính mình ra, hơi hơi nâng lên cằm mình , hình như chỉ
có cái cô gái này không ghét bỏ anh , mua cho anh đồ ăn , nếu thật sự
không có người muốn nhặt anh, xem ra cô ta là lựa chọn duy nhất của anh
rồi . Miễn cưỡng vậy….
Lạc Tuyết nhìn Đường Mặc Vũ vươn bàn tay nhỏ bé, cô bế bé dậy, áp
trên mặt mình.” Xin lỗi em, cục cưng, chị không không bỏ em, không bỏ em nữa đâu. .” Cô gắt gao nhắm hai mắt mình, trên mặt Đường Mặc Vũ có
giọt nước mắt lạnh lẽo lướt qua, đương nhiên không phải của anh , mà là
của cô .
Anh nhìn chằm chằm mặt cô gái , trong lúc nhất thời tâm cứng rắn cũng mềm đi ít nhiều, vì một câu kia của cô, chị không bỏ em .
Anh lại được mang về cái nhà kia, tuy rằng rất nghèo, nhưng tối thiểu cũng coi như là một cái nhà vậy.