Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 4: Q.2 - Chương 4: Làm sao có thể tìm cô ấy đây ?




“Tiểu Vũ…” Diệp Nhàn vội vàng chạy phía Đường Mặc Vũ, bàn tay đặt trên mặt anh, thật sự cám ơn trời đất, nó không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi.

“ Con hù chết mẹ rồi…” Bà ôm chặt con trai, rốt cuộc cũng không chịu nổi.

“ Con xin lỗi, mẹ…” Hai tay Đường Mặc Vũ đặt trên vai mẹ, rất áy náy, anh biết mấy ngày nay, đã làm tổn thương hai người lớn tuổi, còn có ông nội nữa.

“ Ba … Ba yên tâm đi, con không có việc gì đây, bởi con là người họ Đường mà.” Đường Mặc Vũ nhìn về phía ba mình, nhưng cũng nhìn thấy ánh mắt của ba đang đỏ ửng. Anh đưa con chó Tiểu Hoàng cho mẹ, rồi đi tới.

“ Ba…” Anh vươn tay ôm chặt bả vai ba.

“ Ừ , trở về là tốt rồi.” Đường Thượng Nguyên cũng vỗ một cái vào bả vai con trai, tuy nhìn bọn họ trông có chừng mực nhưng bọn họ là một đôi cha con có quan hệ tốt đó.

Trong không khí truyền đến tiếng bốp một tiếng. Diệp Nhàn dùng đôi mắt phiến hồng nhìn thằng con đang bị tát.

Mà người đánh Đường Mặc Vũ không phải là ai khác, chính là ba của anh, Đường Thượng Nguyên.

“ Đường Mặc Vũ, ai cho con ra ngoài, mày không biết con bị bệnh à, mày không biết bọn ta lo lắng cho mày sao? Con có biết bản thân làm phiền hà người khác không? Từ nhỏ ta đã dạy con thế nào?” Đường Thượng Nguyên ra sức nắm chặt tay người bên cạnh, ông nhìn chằm chằm thằng con còn cao hơn mình, nghiêm khắc nói.

“ Con xin lỗi, ba ba.” Đường Mặc Vũ khom người xuống, sau đó là mọi người ở đây : “ Xin lỗi mọi người…”

Mà những người khác đang bị cái tát kia càng giật nảy mình, hóa ra Đường thị trưởng rất nghiêm khắc với con trai, làm con trai thị trưởng cũng không dễ dàng như vậy, song cũng vì Đường thị trưởng công chính liêm minh khiến người ta vừa kính vừa sợ.

Trong phòng bệnh, Diệp Nhàn ngồi ở cạnh giường, trong lòng vẫn ôm Tiểu Hoàng, một con chó thật bình thường, không biết Đường Mặc Vũ nhặt nó ở đâu.

“ Tiểu Vũ, không nên trách ba con, ông ấy thật sự rất tức giận, thiếu chút nữa là phá bỏ bệnh viện của người khác rồi.” Diệp Nhàn xoa nhẹ tóc con trai . Nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn con trai bọn họ lớn lên như vậy, trưởng thành bằng cây gậy, hồi còn nhỏ nó chưa có ngày nào không bị đánh.

“ Con biết mà, mẹ…” Đường Mặc Vũ nằm ở trên giường, chỉ lắc đầu với mẹ : “ Mẹ, nói cho ba là con không trách ông ấy, là con không đúng, là con không nên tự ý bỏ đi.” Thật là, anh nhìn tay mình, anh chỉ có thể làm như vậy, bởi vì sẽ không ai tin tưởng chuyện đã xảy ra với anh, cho nên, anh cũng chỉ có cách này, tự mình đi tìm đáp án.

Nhưng mà, thế giới này thật tàn khốc, cực kì tàn khốc.

“ Tiểu Vũ, con hôn mê mấy ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Diệp Nhàn đặt tay xuống, không biết nên mở miệng thế nào : “ Bạch Nặc đã hủy bỏ hôn ước với con, nó đi ra nước ngoài rồi.” Bà nhìn chằm chằm vào nét mặt con trai cẩn thận nói , chỉ sợ tâm tính nó cao ngạo không chịu thừa nhận chuyện này, có lẽ đối với nó, đó là vết dơ bẩn của nó.

“ Mẹ, con biết, đó là tự do của cô ấy, con không có lý do gì để dùng đời sống thực vật trói buộc cô ấy.” Trong mắt Đường Mặc Vũ hiện lên tia châm chọc, đúng là nhanh nhảu thật, sợ điều tra ra là cô ấy đẩy anh xuống bánh xe đấy mà.

“ Tiểu Vũ,…” Diệp Nhàn thở dài một tiếng : “ Tiểu Vũ, mẹ biết trong lòng con rất khó chịu, đi ra ngoài cũng bởi vì chuyện Bạch Nặc đúng không?” Bà đau lòng nhìn con mình, nó bị khổ như thế, tỉnh lại còn phải đối mặt với chuyện thất tình, trái tim của nó chịu nhìu đau khổ như vậy, mà bà cũng đoán đúng rồi, trên mặt Đường Mặc Vũ hiện vẻ bình tĩnh nhưng đằng sau trái tim anh đều bị hành hạ không biết thành bộ dáng gì nữa nhưng tuyệt đối không phải vì chuyện Bạch Nặc.

Đường Mặc Vũ không nói gì, mà Diệp Nhàn cũng cho như vậy là đúng.

“ Tiểu Vũ à, mẹ sẽ tìm cho con một người thật tốt, con yên tâm.”Diệp Nhàn đứng lên, vỗ vai con trai.

“ Vâng.” Đường Mặc Vũ thản nhiên đá, khóe môi quét xuống cười cực mỏng, nụ cười kia giống như một loại chua xót không hợp ý nhau, chỗ nào có phụ nữ, chỗ nào có thể tìm thấy Lạc Tuyết đây.

“ Mẹ, trong bệnh viện không thể nuôi thú cưng, mẹ đem Tiểu Hoàng về nhà đi, nó đói bụng rồi…” Đường Mặc Vũ chạm vào Tiểu Hoàng đang nằm trong lòng Diệp Nhàn, con chó này ngoan cực kì, từ lúc anh ôm tới giờ, chưa thấy nó kêu tiếng nào.

“ Được.” Diệp Nhàn gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng sờ đầu chó : “ Con yên tâm, mẹ sẽ chăm sóc nó tốt.”

Đường Mặc Vũ nhẹ cái đầu, anh biết mẹ sẽ đối đãi tốt với nó, trước kia có Lạc Tuyết nuôi nó, giờ Lạc Tuyết không còn, nó cũng rất tội nghiệp, nhưng còn có anh ở đây, lạc Tuyết rất thích con chó này, thậm chí còn tình nguyện nhịn đói để cho nó ăn. Mà anh sẽ thay cô nuôi nó vài năm.

Anh nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trên mặt không có vết thương nào, nhưng khi ánh sáng bên ngoài hắt vào mặt anh, lại có một cảm giác cô đơn không nói thành lời. Đường Mặc Vũ cũng sẽ cảm thấy cô đơn sao, anh vẫn kiêu ngạo, không để kẻ nào vào mắt. Nhưng sao giờ anh thấy sao thương tang và cô đơn quá, hình như anh đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp.

Anh cầm lấy điện thoại, đặt ở bên tai.

“ Thiệu Khải, tớ là Mặc Vũ, cậu tới bệnh viện đi.” Anh nói xong, buông di động xuống, không biết có nên đem chuyện này kể cho Thiệu Khải thì cậu ấy có bất tỉnh không, anh lãnh đạm nhìn bên ngoài, cũng lãnh đạm im lặng chịu kiểm tra toàn thân.

“Oa, cậu còn sống, ông trời của tôi ơi, cậu có biết lúc cậu gặp chuyện không may, tớ đã hơi hơi rơi nước mắt không?” Đường Mặc Vũ trong phòng bệnh, thỉnh thoảng truyền đến giọng gào to nhỏ của một người đàn ông khác, tuyệt không biết bệnh viện phải yên tĩnh, nhưng nếu Đường Mặc Vũ kêu không ngừng thì những người khác phải thuận theo anh thôi.

“ Mặc Vũ.” Thiệu Khải nháy mắt, hết sức chăm chỉ nhìn mặt Đường Mặc Vũ : “ Không tồi, cậu yên tâm, gương mặt này vẫn hoàn hảo, cậu so với tớ vẫn còn đẹp trai lắm.” Anh an ủi, tuy miệng nói đùa nhưng trong mắt anh có chút kích động.

Vì người bạn tốt đã tỉnh lại, đã sống lại, anh thực sự cảm tạ ơn đất.

“ Cảm ơn.” Cuối cùng Đường Mặc Vũ mới chịu mở miệng, đưa tay đánh vào bả vai Thiệu Khải, Thiệu Khải nở nụ cười, bắt chéo hai chân ngồi ở bên cạnh, tự tiện cứ như đang ở trong nhà mình, hai người họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, giao tình thân thiết như vậy, người bình thường cũng không thể so sánh được.

“ Nói đi, cậu tìm tớ có chuyện gì?” Giọng nói Thiệu Khải bắt đầu nghiêm túc, trêu đùa xong rồi, cũng cảm động xong rồi, giờ phải nói chuyện chính sự, đừng tưởng rằng anh không biết tính của tên kia, không bao giờ không có chuyện lại gọi anh tới, chính vì thế anh mới tới gặp cậu ấy, tính tình người này từ trước tới này rất cổ quái, tuyệt đối không thể cho người khác nhìn bộ dạng hiện giờ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.