Edit : Mai Như Ảnh
“Xin lỗi, Lý tiên sinh, chúng tôi nhận được điện báo, tới điều tra
chuyện tai nạn xe cộ xảy ra một tháng trước, nghe nói lúc ấy người lái
xe không phải Dương Sách, mà là con gái của ông Lý Ngôn Hi phải không?”
“Hừ.” Lý Chấn Ân khẽ hừ : “Tôi muốn biết ai đã tạo ra tin đồn này,
chuyện này đã trôi qua lâu lắm rồi, mà lái xe cũng đã nhận tội, ai đã
truyền tin này ra?” Lý Chấn Ân không hổ là nhà doanh nghiệp, cho dù
trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt của ông giống như bị oan
uổng, tức giận, phẫn nộ, ông đứng thẳng lưng : “Con gái tôi giờ đang bị
bệnh, nếu các người nói mà không có chứng cứ rõ ràng, tất cả tới tìm
luật sư của tôi tới nói chuyện, nếu không, chớ trách tôi không khách
khí, tôi sẽ tố cáo tội các người xâm phạm và vu khống.”
Đám cảnh sát anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên tay bọn họ đúng là không có chứng cớ gì.
“Nhưng do con gái ông, cô Lý Nhiên chính mồm thừa nhận, nếu Lý tiên
sinh có ý kiến gì khác thì đi tìm cô Lý Nhiên tới nói chuyện với chúng
tôi.”
Lý Chấn Ân trừng mắt, chậm rãi nhìn về phía người đang đứng bên cạnh Hà Uyển Ngọc.
“Không đâu, con gái tôi sẽ không làm vậy, bởi căn bản không xảy ra
chuyện này.” Hà Uyển Ngọc vừa thấy sự việc lôi cả Lý Nhiên vào, vội vàng giải thích.
“Vậy liệu có thể mời cô Lý Nhiên ra đây một chút không?” Mà đám cảnh
sát vẫn kiên trì, chỉ cần không gặp Lý Nhiên một ngày, bọn họ chờ một
ngày, hai ngày không được, bọn họ sẽ chờ hai ngày, thật xin lỗi, đây là ý của cấp trên, cấp trên đối với vụ án này rất quan trọng, không phải do
bọn họ không nghiêm túc.
Hà Uyển Ngọc cẩn thận nhìn Lý Chấn Ân, khí phát hiện sự cảnh cáo
trong mắt ông, cả người run rẩy, hình như bọn họ chạm đến điểm mấu chốt
của Lý Chấn Ân.
“Bà gọi Nhiên Nhiên ra đây.” Lý Chấn Ân ngồi xuống, vẻ mặt vẫn không
có động tĩnh, không có chút khẩn trương, ông có thành quả ngày hôm nay,
tất nhiên có sự tích của ông.
Hà Uyển Ngọc dậm chân một cái, sau đó tới trước cảnh cửa, gỡ cửa, Lý
Nhiên tự mình khóa cửa nhốt trong phòng vài ngày, cái nhà này ngoài thở
dài ra, thật sự không biết nên trách ai đây . “Nhiên Nhiên, ra đây, ba
cô có chuyện muốn hỏi cô.” Bởi những người đó đang nhìn, cho nên Hà Uyển Ngọc không dám nói gì thêm.
Rất nhanh, Lý Nhiên từ bên trong đi ra. Bây giờ cũng không có hóa
trang, thay đổi thành người khác, căn bản không phải Lý Nhiên xinh đẹp
như trước kia, chỉ có thể nói mặt mũi thanh tú, cũng không phải đẹp
nhất, thậm chí nếu đứng chung một chỗ với Lý Ngôn Hi, tuyệt đối không
xinh đẹp bằng Lý Ngôn Hi.
“Mẹ, ba tìm con có chuyện gì?” Sắc mặt Lý Nhiên trông rất kém, đương
nhiên cũng có liên quan đến chuyện kia, tuy vẫn bình tĩnh nhưng lòng cô
rất bất ổn.
Lý Nhiên nhìn mấy vị cảnh sát đang đứng đó, lại nhìn thoáng khuôn mặt lạnh Lý Chấn Ân, biết chuyện gì đã xảy ra, cô đưa tay vuốt tóc, sau đó
đi tới.
“Ba, ba tìm con.” Cô đứng bên cạnh lý chân ân, thần sắc bình tĩnh,
nhìn thấy cảnh sát, ngoài bất ngờ ra, cũng có chút gì đó chột dạ.
“Con đi nói cho họ biết đi.” Lý Chấn Ân chỉ đám cảnh sát trước mặt bọn họ.
Lý Nhiên khó hiểu nhìn cảnh sát : “ Xin hỏi các người tìm tôi có
chuyện gì? Từ trước đến nay tôi đều là công nhân tốt, tuân theo luật
pháp.” Lý Nhiên nói không nhanh không chậm, đúng là người giữ thể diện,
cho dù sự việc thế nào, cô vẫn có thể tự nhiên bình tĩnh, nhưng, chỉ có
chính cô biết, cô nắm lòng bàn tay bên trong đã có chút mồ hôi.
“Là như vậy cô Lý.” Cảnh sát cười có lỗi với nàng : ” Có người báo
tin, cô nói tháng trước tai nạn xe cộ người lái xe là em gái cô Lý Ngôn
Hi. Xin hỏi chuyện này có phải thật không ?”
Lý Nhiên không khỏi nhíu mày : “Tôi có nói vậy sao ? Sao tôi không
biết nhỉ ? Tôi không biết có phải người giống tên tôi nói không, nhưng
tôi cam đoan, tôi chưa từng nói những lời này, một câu cũng không có.”
Lý Nhiên giơ tay lên, cô hiểu sức mình, nhưng cô không thừa nhận, nơi
này không có người có thể dồn ép cô, mà bay giờ cô không thể để cho Lý
Chấn Ân biết những lời này là do cô nói ra, cho nên, cô chỉ có thể không thừa nhận.
“Thế sao ? Cô Lý.” Cảnh sát vẫn hoài nghi nhìn cô.
“Đúng vậy, làm sao, các anh còn muốn bắt tôi về thẩm vấn à ?” Lý Nhiên
tự nhiên vươn tay : ” Nếu các anh kiên trì, tôi đồng ý hợp tác, nhưng
các anh phải biết tôi là nhân vật công chúng, các anh không điều tra
được, tôi tin rằng, các anh sẽ gặp phiền toái.”
Mà lúc này Lý Chấn Ân trầm giọng quát : ” Có việc các người liên hệ
với luật sư của tôi, mà các người không có quyền mang bất cứ người nào
ra khỏi nhà tôi.”
Đám cảnh sát nhìn nhau, sau cùng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với Lý Chấn Ân.
Cửa đóng lại, nơi này chỉ có tiếng thở ba người.
Bốp một tiếng, Lý Chấn Ân tát một cái, đánh vào mặt Lý Nhiên…
“Ba…” Lý Nhiên bưng mặt, không dám tin trừng hai mắt, từ nhỏ đến lớn, không chỉ nói đánh cô, ngay cả mắng, ông cũng chưa từng mắng cô, tuy
không phải con ruột, nhưng tình cảm bọn họ so với ruột thịt còn thân
thiết hơn, tại sao lại như vậy ?
Ông đã đánh cô….
“Chấn Ân, ông làm gì thế ?” Hà Uyển Ngọc vội vàng chạy tới, ôm lấy con gái mình.
“Ông muốn đánh Nhiên Nhiên, người phạm sai lầm không phải là nó, nếu
Ngôn Hi không xảy ra chuyện đó, thì sao cảnh sát lại tới ?” Hà Uyển Ngọc trừng mắt nhìn Lý Chấn Ân, thấy Lý Nhiên sưng mặt, rất đau lòng….
Lý Chấn Ân dùng lực hít thở : ” Đều tại bà, bà nuông chiều hư hỏng
nó.” Lý Chấn Ân dùng sức vỗ mặt bàn : ” Bà có biết tôi phí bao nhiêu
lực, tốn bao nhiêu tiền, mới tìm được người thay Ngôn Hi gánh tội
không ? Bà có biết cổ phiếu nhà chúng ta rớt bao nhiêu không ? Nếu bị
người khác biết, bà muốn gia đình mình phá sản à ?”
Lý Chấn Ân nhìn hai mẹ con nhà này, không muốn biết nói gì : ” Hai
người lập tức trở về phòng cho tôi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa, tốt nhất đừng để chuyện này xảy ra lần nữa, nếu không kể cả
vợ và con gái, tôi cũng không nương tay.”
Lý Chấn Ân xoay người, căn bản không muốn nhìn thêm hai mẹ con này
nữa, còn đứa con gái phiền phức kia, ông không nỡ để con gái ông đi tù,
huống chi đó là đứa con gái ruột duy nhất, họ Lý bọn họ vẫn cần nó duy
trì.
Hà Uyển Ngọc uất ức nhìn Lý Chấn Ân, vẻ mặt cũng hết sức khó coi, để con nhỏ kia có lợi rồi.
“Mẹ, sao mẹ không cho con nói, con cũng không nhịn được.” Lý Nhiên
xoa mặt, từ nhỏ đến lớn cô chưa bị người nào cho bạt tai, đây là lần đầu tiên, và con là người ba yêu thương cô nhất.
“Nhiên Nhiên.” Hà Uyển Ngọc nhìn xung quanh, sau đó mới nhỏ giọng nói với Lý Nhiên.