“ Thật đáng tiếc phải thông báo với cậu, KHÔNG HỀ ” Người chủ trì
đánh vào đầu trợ lý, không biết trong đầu cậu ta suốt ngày suy nghĩ cái
gì, xem tiểu thuyết đến hỏng não rồi.
“ Đừng chắc chắn thế, ai biết được…” Trợ lý xoa xoa đầu, có cần phải đánh mạnh tay vậy không, cậu ta vốn dĩ đã không thông minh gì, còn đánh liên tiếp như vậy, muốn đánh đến choáng váng chắc
“ Cái gì mà không chắc, người ta sắp kết hôn, là con gái một nhà
danh giá, bạn cuả gia đình anh ta. Hai người đó là thanh mai trúc mã
lớn lên cùng nhau, quan hệ vô cùng tốt, sắp tới sẽ là môt hôn lễ rất
long trọng, chúng ta chờ đưa tin đi.” Người chủ trì cầm lên vài thứ,
nhìn qua cửa sổ, anh ta đúng là một người hoàn mỹ, một cuộc sống quá
hoàn mỹ, nhưng là ai biết sau này sẽ có những phát sinh gì, mà thôi, cái đó chẳng liên quan gì đến bọn họ.
“Đợi tôi với” Trợ lý ôm một chồng tư liệu chạy theo người chủ trì, vứt tất cả cho anh như vậy đúng không có nhân đạo mà.
Cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống. Một mùa xuân thật đẹp.
Một chiếc xe hơi thân dài sang trọng dừng lại, Đường Mặc Vũ bước ra
từ trong xe. Dựa người vào thân xe, nhìn vào chiếc đồng hồ bằng vàng
trên tay, giá trị bằng vạn cái đồng hồ thông thường, một tia sáng lóe
lên trong mắt. Anh ngẩng đầu, nhìn vào cửa lớn, lẽ ra lúc này, cô cũng
phải xuất hiện rồi chứ, anh còn nghĩ mình sẽ đến trể, anh biết tính Bạch Nặc, cô luôn làm anh phải chờ.
Anh nhìn di động trong tay, một đôi mắt đen cao quý. Từ khi sinh ra
đã có thân phận cao quý, lại lãnh đạm liếc nhìn cách đó không xa, một
cô gái xinh đẹp, đưa đôi mắt phóng điện nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.
Trong nháy mắt, trên gương mặt tuấn mỹ, có một chút lạnh lẽo, tuy vậy
cũng không hề suy giãm đi chút nào sự hoàn mỹ của khuôn mặt.
Cô gái xinh đẹp hơi sửng sốt một chút, sau đó quay người đi, nhưng là trong mắt cô xuất hiện ít nhiều tiếc nuối, thất lạc…
“ Mặc Vũ…., em ở đây ” Một giọng nữ tươi ngọt truyền đến, sau đó một
thân ảnh nhẹ nhàng nhào vào lòng Mặc Vũ, đưa lên đôi môi đỏ mọng, hai
người hôn nhau quấn quýt không ngừng.
“ Anh sao bây giờ mới tới? Em chờ anh lâu quá.” Bạch Nặc ôm sát cổ
anh, đem bộ ngực đầy đặn hướng vào lòng anh, trong giọng nói mang theo
thực nhiều làm nũng, Đường Mặc Vũ nắm nắm cái mũi cô, trong giọng nói
có nhàn nhạt cưng chiều. “ Anh ở chỗ này chờ em lâu rồi!” Anh đưa đồng
hồ trên tay cho cô nhìn, cô nhóc này bắt hắn chờ hơn nửa tiếng đồng hồ.
“ Làm gì có, đều là anh không đúng” Bạch Nặc không ngừng lôi kéo quần áo anh, không quan tâm là âu phục giá trị trăm vạn. “ Dù sao, tất cả
cũng là anh không đúng !” Cô chu chu cái miệng, trông đáng yêu như một
đứa trẻ con.
“ Được rồi, là anh sai, anh dẫn em đi nhà hàng Tây em thích nhất. Vậy tha thứ cho anh được chưa” Đường Mặc Vũ cười cười, vỗ nhẹ vào má Bạch
Nặc. thực hết cách, Cô bé này thực bị anh làm hư, bây giờ đã muốn leo
lên đầu anh rồi.
“ Như thế mới đúng” Bạch Nặc vui mừng hôn lên mặt anh một cái, rồi ngồi vào xe.