“Cô Hai…” Tiểu Phương xông tới, ôm chặt Lý Ngôn Hi, nhưng mẹ con Hà
Uyển Ngọc nhìn Lý Ngôn Hi đang bất tỉnh trên mặt đất, không hề động đậy, cũng không hề hỗ trợ.
Căn phòng yên tĩnh, có một cô gái nhợt nhạt ngủ trên giường, cô thì
nằm ở nơi đó, ngoài bộ ngực phập phồng có thể chứng minh rằng cô còn
sống, chẳng thế thì cô tựa như người đã chết, sắc mặt của cô cực trắng,
trắng như bạch tạng…. Bên ngoài gió nhẹ từ từ thổi, mang đến chút lạnh
lẽo, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại… Chỉ ngủ, sau đó thở.
Tiểu Phương đã đi tới, khép cửa sổ lại, rồi mới ngồi ở bên cạnh, đắp chăn cho Lý Ngôn Hi.
“Cô hai, em không hiểu, tại sao ông chủ lại ghét cô đến thế, ông ấy
đánh cô thành như vậy, cho tới giờ đều chưa đến thăm cô, bà chủ và cô Cả cũng thế, hai người họ cũng không đến, trước kia dù nơi này có làm sao, bọn họ sẽ tham gia bữa tiệc, sẽ cùng nhau ăn cơm, sẽ cùng xem tivi,
nhưng bọn họ chưa bao giờ hỏi thăm cô.” Nói đến đây, Tiểu Phương nhẹ
nhàng thở dài một hơi : “Cô Hai, có nói nếu mẹ cô ở đây, tất cả mọi
chuyện hôm nay sẽ không xảy ra có phải không?”
Bà chủ cực kì hung dữ, nhưng bà cực kì yêu cô Cả, còn cô Hai, không có mẹ…..
Tiểu Phương vươn tay ra, đặt trên mặt Lý Ngôn Hi : “Nhưng đừng lo
lắng, cô Hai, gương mặt xinh xắn này không bị sao, chỉ là cả người đều
bị thương, lúc ấy bác sĩ bị dọa đến chết, nói vì sao cô lại biến thành
như vậy, cô không biết chứ, khuôn mặt ông chủ thành bộ dạng gì nữa, còn
bà chủ nữa, bọn em rất muốn nói cô bị ông chủ kiêm ba của cô bị đánh,
nhưng em không dám, bọn em chỉ có thể nói cô chẳng may trượt chân ngã từ cầu thang xuống….”
“Em không biết bác sĩ có tin không, nhưng cô biết không? Người bên
ngoài có thể sẽ nghĩ cô càng thêm u mê.” Tiểu Phương cười khổ sở : “Thật ra cô đi lấy chồng sớm cũng tốt, có thể sớm thoát khỏi cái gia đình
không có ấm cúng này, khi đó, cô sẽ được hạnh phúc.”
Tiểu Phương thu tay lại, đôi mắt không chớp cũng không có rời khỏi Lý Ngôn Hi, cô không còn là cô Hai yếu đuối như trước kia, cô thật sự dũng cảm, chỉ có điều, sự dũng cảm đó vẫn không thể bảo vệ bản thân.
Nhưng, nhưng khiên cho đám người giúp việc thật sự bội phục rồi. Bọn
họ đều nói cô là lão hổ, bọn họ rất sùng bái cô, bao gồm cả Tiểu Phương, đương nhiên khi chỉ có nhóm người họ ở cạnh, nhưng việc này bọn họ
không dám nói, chỉ có thể buồn bực trong lòng mình.
Tiểu Phương đứng lên, mở cửa, sau đó quay lại thoáng nhìn Lý Ngôn Hi, bây giờ cô cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn biết, khi nào cô Hai
sẽ tỉnh? Một người đang ở nơi này cô đơn, cực kì thương cảm.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, bên trong yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít
thở của một người, đều đều mà lại lâu dài, bức màn cũng không có kéo
lại, ánh sáng xuyên qua làm cho cả phòng mười phần sáng sủa, những cái
cây bên ngoài, chiếc lá cũng bắt đầu rơi xuống, rất nhanh, mùa đông sắp
đến rồi…
Lý Ngôn Hi động đậy mi, cô trợn mắt nhìn trần nhà màu trắng, cứ nhìn
trần nhà chằm chằm như vậy rất lâu, bên cạnh cô, là con gấu tiểu hùng
được đặt ở đó.
“Mày cũng cảm thấy cô đơn sao?” Cô ôm tiểu hùng ở trong lòng, cả
người đều bị thương, vừa động đậy chút xíu, cả toàn thân cô đau đến đổ
mồ hôi.
Cửa mở ra, cô ngẩng đầu, thấy Tiểu Phương đứng ở cửa.
Ánh mắt Tiểu Phương rất đỏ, cô vội vã tiến gần, ghé sát vào giường, cẩn thận nhìn Lý Ngôn Hi đang mở mắt.
“Cô Hai….”
“Xin lỗi, để cô lo lắng, Tiểu Phương…” Lý Ngôn Hi đưa tay đặt trên
vai, có thể trong nhà này người có thể lo lắng cho cô, quan tâm cô, cũng chỉ có Tiểu Phương, mà khắp nơi đều vết bầm xanh tím, Lý Chấn Ân đúng
là không có chút lưu tình, khi đó ông ấy thực sự muốn đánh chết cô rồi.
“Cô Hai, thật tốt quá, cuối cùng cô cũng thức dậy…” Tiểu Phương nói
xong, nhịn không được rơi nước mắt : “Đúng rồi, để em đi gọi bác sĩ.”
Tiểu Phương vội vàng đứng lên, nhưng lại bị Lý Ngôn Hi kéo lại : “Không
cần đâu, Tiểu Phương, tôi khỏe, không cần gọi bác sĩ, tôi không muốn
nhìn thấy vết thương trên người tôi.” Cô mệt mỏi cười, như vậy là tốt
rồi, ít ra cô còn biết mình còn sống.
“Được.” Tiểu Phương gật đầu một cái, trong lúc này không biết nên làm cái gì cho tốt : “ À, em làm chút điểm tâm cho cô nhé, chắc cô đói
rồi.” Cô vội vàng chạy ra ngoài, đóng chặt cửa lại, mà căn phòng này rất yên tĩnh, Lý Ngôn Hi đặt tay trên đầu tiểu hùng, sau đó nhìn về phía
bên ngoài, ánh mắt có chút mất mác.
“Anh nói, chúng ta có thể gặp lại nhau, nhưng, thời điểm nào mới được….”
Cô càng ôm chặt tiểu hùng hơn : “Tôi có một giấc mơ, một giấc mơ rất
kì lạ, tôi mơ thấy một chiếc xe, còn có rất nhiều máu, tôi không biết
chuyện gì đã xảy ra nữa….”
Cô thều thào tự nói, ngoài nói cho tiểu hùng nghe, tìm không ra người thứ hai nữa.
Tiểu Phương mang điểm tâm tới, dù cô ăn rất chậm nhưng ăn liền hai bát cơm, bởi cô rất đói bụng, rất đói.
“Cô Hai, muốn ăn sao?” Tiểu Phương đem bát đi, ánh mắt có chút đỏ
ngầu, thương cô Hai, chắc là bị đói, khó trách lại ăn nhiều như vậy.
“Không cần đâu.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng lắc đầu, cô đã ăn no rồi.
“Bọn họ đâu ?” Cô vô ý mở miệng, có lẽ sớm biết đáp án, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu.
“Cô Hai hỏi ông chủ sao?” Tiểu Phương nhỏ giọng hỏi, chỉ sợ bản thân lại khiến Lý Ngôn Hi khổ sở.
“Ừ.” Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đang cười, mà trong lòng, có phải đang khóc không?
“Họ ở bên ngoài, vừa nãy nói là định đi ăn tiệc, cô Cả cố ý ăn mặc
đẹp đẽ, nói hôm nay Đường Mặc Vũ cũng tham gia, cho nên nhất định phải
long trọng mới được..” Tiểu Phương quệt mũi, cô Cả luôn mắt cao hơn
đỉnh, người tên Đường Mặc Vũ thật sự tốt như vậy sao? Sao lại khiến cô
Cả quan tâm như vậy?…
“Cô Hai…” Cô ngẩng đầu nên không thấy Lý Ngôn Hi xuất thần, cô vội vã vả miệng mình một cái, nhìn bọn họ nói gì đó, người cô Cả để ý, chẳng
phải cô Hai cũng thích sao? Cô nói như vậy, khiến cô Hai khổ sở mất!
“Cô Hai, em xin lỗi.” Tiểu Phương vội vàng giải thích, cúi đầu, không dám nhìn Lý Ngôn Hi lấy một cái, cô Cảm giác tóc mình vừa bị kéo lên,
ánh mắt càng thêm đỏ, cô Hai hiền lành như vậy, sao nơi này lại không có người thích cô Hai, lại đi thích cô Cả giả dối như vậy?