Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 1: Q.2 - Chương 1: Tỉnh lại




Đường Mặc Vũ không ý thức nắm chặt tay, anh muốn tỉnh lại. Nhất định phải tỉnh lại …

“ Tim đập bệnh nhân đang nhanh. Bác sĩ, huyết áp cũng tăng lên rất nhanh, hình như cậu ấy có ý thức.” Y tá nói liên hồi với bác sĩ, mà bác sĩ nhìn điện tâm đồ ở bên cạnh, không biết chuyện này là sao, chẳng lẽ, cậu ấy không duy trì được nữa.

“ Nhanh gọi Đường thị trưởng và phu nhân của ông ấy đến đây, nói với Đường tiên sinh là bây giờ sinh mạng bệnh nhân đang lạ thường, bảo bọn họ đến nhanh một chút.”

“ Vâng ạ.” Y tác không ngừng đồng ý, mà cô đáng tiếc thay cho người bệnh trên giường kia, gia thế tốt là thế, đẹp trai, càng làm cho người tiếc hơn là cậu ấy vốn có vợ chưa cưới xinh đẹp, nhưng bây giờ chẳng có cái gì cả.

Mà cô cũng không biết rằng, lúc này đây, Đường Mặc Vũ đang dùng lực nắm tay lại, tựa như đang gắng gượng cái gì đó.

Cả nhà họ Đường chạy đến, bọn họ lo lắng chờ ở bên ngoài, ông cụ Đường đang ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, nếp nhăn trên mặt cụ càng nhiều hơn, người cũng già hơn.

“ Cháu trai của ta…” Ông ngồi trên xe lăn không ngừng run rẩy, nếu không có Đường Mặc Vũ, giữ lại cái chuôi lão già khọm này thì có ích lợi gì chứ ..

Huyết áp không ngừng giảm xuống. “ Bác sĩ.” Y tá sốt ruột gọi bác sĩ.

“ Cường tâm châm.” Bác sĩ vươn tay ra, nhanh chóng lấy mũi kim trên tay, bác dùng lực đâm vào tay Đường Mặc Vũ.

Tích tích, một âm thanh rất dài, trên tâm tư đồ xuất hiện đường thẳng dài, không có uốn khúc.

Tính mạng của anh…. Kết thúc rồi sao.

Lúc này, tất cả bác sĩ đều dừng tay, bọn họ cùng nhìn lẫn nhau, bọn họ đã cố hết sức, cứu gần 5 giờ đồng hồ, thật đáng tiếc, cậu ấy cũng không vượt qua được sống chết, thị trưởng cũng là người, cũng là người bình thường, bọn họ lại có sinh lão bệnh tử , con trai bọn họ cũng thế.

“Bác sĩ, bác sĩ…” Y tá vội vàng kêu lên.

“Chuyện gì?” Bác sĩ xoay người, ở trong này kêu lớn làm gì, người bệnh đã chết, bác sĩ cần yên tĩnh, làm hơn cho bọn họ chút không gian yên tĩnh đi.

“ Bác sĩ, người kia…” Y tá vươn tay ra, run rẩy chỉ bệnh nhân đã chết trên giường

Cậu ấy… ngồi dậy được.

Bác sĩ mở to mắt, cũng kinh ngạc nhìn Đường Mặc Vũ ngồi dậy, nếu đây là buổi tối sẽ dọa chết người đấy.

Mà đây là, xác chết vùng dậy à ?

Đường Mặc Vũ trợn to hai mắt, anh nhìn bốn phía xung quanh, đều chẳng có biểu hiện gì là sắp chết cả, anh nhìn tay mình,đã bị anh giựt dây chuyền kim ném xuống đất, thảo nào không có tín hiệu, bởi vì mất điện rồi còn đâu.

Bác sĩ bị dọa tuôn mồ hôi lạnh, vội vàng bước qua.

“Đường tiên sinh, cậu có thể nhìn thấy tôi sao ?” Bác sĩ vung vẩy tay trước mặt Đường Mặc Vũ, còn cái gì khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa? Vốn bị phán thành người thực vật, lại không có sinh mạng, bởi vì khi đó cậu ấy vứt dây chuyền ki điện tâm đồ xuống, giờ cậu ấy đang ngồi dậy, nếu là người nhát gan, chắc bị dọa ngất rồi.

“Đường tiên sinh, nhìn thấy tôi không?” Bác sĩ vẫn hỏi một câu đó.

Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“ Vậy cậu có biết mình là ai không?” Bác sĩ lại hỏi thêm một câu.

“ Đường Mặc Vũ ….” Lâu rồi không mở miệng, giọng anh có chút khàn khàn.

Tốt rồi , tốt rồi… Cậu ấy vẫn còn nhớ tên mình.

“ Vậy cậu còn nhớ rõ chuyển xảy ra trước kia không, lúc cậu bị tai nạn đó …” Bác sĩ không ngừng hỏi, mà y tá ở bên cạnh giúp cậu đo huyết áp.

Đường Mặc Vũ gật đầu, anh đưa tay ra, có cảm giác gì đó không thích hợp. Tay anh, nên là nhỏ mới đúng …

Anh đặt tay trên trán, đầu đau như muốn nứt ra.

“ Tất cả đều bình thường, bác sĩ.” Y tá đo huyết áp xong, gật đầu với bác sĩ một cái, mà Đường Mặc Vũ vẫn duy trì tư thế như thế, không biết là đang nghĩ cái gì ?

“ Đường tiên sinh, cậu vẫn còn nhớ chuyện tai nạn đó sao?” Bác sĩ cẩn thận hỏi, xem ra bây giờ đã ổn, cực kì bình thường,nhưng không dám đảm bảo để lại di chứng gì đó.

Tai nạn…. Đường Mặc Vũ đột nhiên run rẩy, một chiếc xe phía trước, một cô gái toàn thân là máu, cô vẫn chậm rãi nhắm mắt lại, máu từ trên trán chảy xuống quần áo cô… Ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy, cái gì cũng không thể động đậy được rồi.

“ Tiểu Vũ, con thật thông minh, chỉ số thông minh của con hơn 130 lận..” Cô gái nhìn quyển sách trên tay, rồi tính cho mình : “ Mẹ chỉ có 30.”

“ Tiểu Vũ, mẹ sẽ mua cho con nhiều quần áo, để con trở thành đứa bé xinh đẹp nhất.” cô gái ôm thằng nhóc chỉ có mấy tháng trên tay, thỉnh thoảng lại chụt chịt con mình, mà thằng nhóc chỉ vểnh môi, nhìn quần áo hình gấu bất đắc dĩ trên người, cũng không cần mua quần áo trẻ con này cho anh chứ .

“ Tiểu Vũ, mẹ chỉ có con thôi.” Cô áp mặt mình vào mặt thằng nhóc, khẽ nhắm mắt rồi rơi nước mắt.

Khuôn mặt cô gái dần dần xuất hiện, mặt mày nho nhỏ, tuy không đẹp, nhưng lại có chỗ đáng yêu, quần áo trên người cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ.

Lạc Tuyết … Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết của anh… Đột nhiên anh mở to hai mắt, nhổ hết tất cả kim tiên, anh muốn đi tìm Lạc Tuyết, đi tìm cô, cô ấy sắp chết rồi.

“ Đường tiên sinh, Đường tiên sinh .” Bác sĩ vội vàng kéo Đường Mặc Vũ lại, không biết sao cậu ấy lại vậy ? Nổi điên rồi à?

“ Thả tôi ra, thả ra.” Đường tiên sinh trừng mắt đỏ cố gắng cùng vẫy, gân xanh trên cổ đều muốn nổi lên, muốn ra ngoài, rốt cuộc cậu ấy đang chịu đựng cái gì.

“ Các người buông ra…” Anh hét lớn, dùng khí lực toàn thân, một nhóm bác sĩ đang lôi kéo anh : “ Nhanh, thuốc an thần, hiện giờ cảm xúc của cậu ấy không tốt.” Bác sĩ vội vàng nói, chỉ sợ cậu ấy kích động quá mà làm tổn thương bản thân.

“ Buông …” Đường Mặc Vũ ngẩng mặt lên, giống như mất đi lý trí, một vị bác sĩ kéo anh ra ngoài, đôi tay cầm cực xiết chặt, anh phải rời nơi này, anh muốn đi tìm Lạc Tuyết, đi tìm Lạc Tuyết…

Anh không thể để cô chết, anh muốn sống.

Bác sĩ tay cầm kim, đột nhiên đâm vào bắp thịt Đường Mặc Vũ.

“ A…” Một âm thanh như dã thú vang lên ở phòng giải phẫu, ánh mắt người ngoài cửa căng thẳng, không biết bên trong xảy ra chuyện gì…

Đường Mặc Vũ buông lỏng tay, anh ngã xuống giường bệnh, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà, một đôi mắt lãnh đạm, lúc này giấu kín một sự tuyệt vọng sâu thẳm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.