Tấm ảnh tiếp theo, có thể là càng nhiều máu, càng khiến anh thêm đau lòng.
“ Cô ấy tên Lạc Tuyết, chỉ là một cô gái chuyên đi nhặt đồng nát, khi chiếc xe kia đâm vào cô, phanh xe lại xảy ra vấn đề, lao vào đoàn
người, chân cô lại có vấn đề, vừa lúc chiếc xe kia đâm vào cô ấy, tử
vong tại chỗ luôn, cô ấy còn có một thằng con mấy tháng, không biết bị
lạc ở dâu, có thể được người ta nhặt được, nó vẫn còn sống mà.”
Thiệu Khải thở dài một hơi : “ Bởi cô ấy không có người thân nên trực tiếp được hỏa táng. Tội nghiệp, đến cái xác cũng không có ai nhận.”
“ Tro cốt đâu?” Đường Mặc Vũ mở hai mắt, cặp mắt kia giống như đang
cố kiềm chế, Thiệu Khải nhẹ nhàng hả một tiếng, lắc đầu nhìn anh : “
Chắc là vứt đi rồi. Có lẽ cô ấy không bị hỏa táng, còn về phần như thế
nào sao tớ có thể đoán được chứ ?”
Lồng ngực Đường Mặc Vũ không ngừng phập phồng, anh nắm chặt tay đặt ở bên cạnh người, nếu không như vậy, anh thật sự không biết mình sẽ làm
ra chuyện gì, Lạc Tuyết của anh, thậm chí ngay cả tro cốt cũng không có. Khi cô còn nhỏ không nơi nương tựa, khi chết cũng thê lương như vậy.
“ Là ai làm ?” Người đó là ai. Anh đau đớn nheo mắt ại, trên mặt lộ vẻ hận thù rất lớn.
Thiệu Khải nhìn ra chút gì đó, không rõ hai người này có quan hệ gì,
sao cậu ấy có thể quan tâm như vậy được, nếu là trước kia ngay cả liếc
mắt cũng không thèm mà.
“ Là Lý Ngôn Hi con gái của Lý Chấn Ân công ty Hoa Tần.” Thiệu Khải
đứng lên, khi đó đôi mắt nhìn về phía ngoài, sáng chói nhẹ nhàng thoáng
qua : “ Bọn họ nói là tai nạn ngoài ý muốn, lúc điều khiển không uống
ruợu, mà lúc ấy người lái là tài xế chứ không phải Lý Ngôn Hi, mà tên
tài xế đó đã chạy trốn, thật ra có một số việc, cậu phải hiểu, Mặc Vũ…”
Không phải sao. Thiệu Khải xoay người nhìn về phía Đường Mặc Vũ, tìm
kẻ chết thay là được thôi ư, những người đó, vẫn còn thiếu làm chuyện gì nữa sao?
Đường Mặc Vũ xoa nhẹ vào đống tư liệu này, anh không đủ dũng khí nhìn , Lạc Tuyết của anh, chết rất thê thảm, thật sự rất thê thảm, anh vò tư liệu ở một chỗ, đôi đồng tử lạnh như băng, bên trong có thể thấy khí
lạnh buốt.
“ Lý .. Ngôn… Hi phải không ?” Anh nhếch môi cười lạnh, đôi mắt tràn
ngập thù hận khiến cho Thiệu Khải khẽ nhíu mày, không rõ anh muốn làm
cái gì.
“Mặc vũ, việc này đâu có liên quan đến cậu chứ ?” Anh đi tới, muốn
khuyên cậu ấy đừng lo việc này nhưng Đường Mặc Vũ lại nhắm mắt lại,
không muốn nghe lời tuyên bố gì của anh cả.
“ Được, nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành, về sau có việc gì thì cứ tìm
tớ nhé.” Thiệu Khải lắc đầu, nếu không nghe anh, cậu ấy muốn làm gì thì
kệ, đúng rồi, cậu ấy lại nhớ tới cái gì đó, nhẹ nhàng vuốt mũi mình rồi
nói : “ Bây giờ cậu không cần tìm tớ, tớ còn có việc phải làm.”
Chỉ là, anh nói được một lúc mà Đường Mặc Vũ vẫn nằm ở nơi đó, chưa nói cái gì cả.
Đúng là đàn gảy tai trâu, Thiệu Khải lườm, đồ vô vị.
“ Tớ đi đây” Anh vẫn nói một câu, không có người trả lời.
“ Tớ thật sự đi đây.” Anh đi tới cửa, nhưng vẫn quay trở lại, tốt xấu gì cũng cần phải tạm biệt anh một câu chứ, làm như vậy là không có lễ
phép.
“ Được rồi, nể cậu là bệnh nhân nên tớ không nói gì nữa.” Tự mình
Thiệu Khải đi ra ngoài, đóng cánh cửa lại, anh đút tay vào túi, bóng
dáng phong lưu phóng khoáng, trong nháy mắt không biết làm tan nát bao
nhiêu trái tim cô gái rồi.
Người đàn ông dịu dàng một chút, so với bộ dáng phải tốt hơn một chút nữa.
Đường Mặc Vũ buông lỏng tay ra, những tư liệu rơi xuống đấy, anh mở hai mắt, nắm chặt tay rồi đặt trước ngực mình.
Lạc Tuyết, cô có biết , cô không cô đơn? Cô còn có Tiểu Vũ của cô , cậu ấy vẫn đang sống đó.
Trong căn phòng của biệt thự 3 tầng, nơi ở của người nhà họ Đường, là nơi thanh tịnh, không khí trong lành, không phải là khu sầm xuất nhưng
là nơi thích hợp để an dưỡng.
Mở cửa ra, Đường Mặc Vũ đồi giầy khác, đã lâu lắm rồi mình không ở
nhà, tất cả mọi thứ vẫn không thay đổi, vẫn là kiểu dáng trước kia,
giống nhau như đúc…
“Gâu….” Chú chó Tiểu Hoàng chạy tới, cắn giày của anh, cái đuôi không ngừng ngoe nguầy.
Anh cúi người, ôm lấy chú chó Tiểu Hoàng lên, nhẹ nhàng xoa đầu nó : “ Tiểu Hoàng à, mày béo lên rồi , trông đẹp hơn rất nhiều.” Tiểu Hoàng
chỉ gật gù mặc anh ôm, ánh mắt đen láy không ngừng nhìn anh.
“ Tiểu Vũ, con về rồi à!” Diệp Nhàn vội vàng từ phòng bếp chạy ra,
khi nhìn thấy con trai, ánh mắt đỏ lên, cuối cùng thì nó cũng về, lần
này là về thật sự.”
“ Mẹ,con về rồi.” Đường Mặc Vũ đi đến, ôm lấy bả vai của người mẹ.
“ Con thay quần áo trước đi, mẹ đang bận chút việc , đúng rồi… con
muốn ăn gì, nói cho mẹ biết, để mẹ làm cho con…” Bà mong đợi nhìn con
trai, nó đã ngủ lâu rồi, giờ phải bồi bổ tốt mới được, khi nhìn nó, bà
thấy nó rất gầy.
“ Trứng gà …” Đường Mặc Vũ rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm chú chó Tiểu
Hoàng ở mặt đất, trong lòng lại có một lực đẩy nào đó, bỗng nhiên rất
đau.
“ Được, mẹ sẽ làm món trứng cho con, rán, xào, nấu, chưng đều được.”
“ Cảm ơn mẹ.” Đường Mặc Vũ lại ôm mẹ tiếp, rồi mới về phòng mình,
phịch một tiếng đóng cửa, nhốt Tiểu Hoàng ở ngoài cửa, mà Tiểu Hoàng lại cào cào cửa, thỉnh thoảng kêu.
“ Tiểu Hoàng, lại đây.” Diệp Nhàn đưa tay gọi Tiểu Hoàng.
Chú chó Tiểu Hoàng phe phẩy đuôi chạy đến, cũng rất nghe lời, cũng
rất thông minh, đương nhiên rât vui mưng, bởi chủ nhà rất tốt với nó.
Ở trong phòng, Đường Mặc Vũ kéo rèm cửa sổ, anh nhìn quanh cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mông lung, anh quay đầu lại, nhìn phòng mình,
một cái giường rất lớn, có chiếc tủ quần áo cùng màu, tĩnh mịch, đơn
giản, rất giống tính cách của anh.
Lạc Tuyết, nếu như cô còn sống, nơi này sẽ là nhà của cô.
Anh đi đến bên giường, sau đó nằm xuống, tỉnh táo lại, so với ngày trước còn trầm tĩnh hơn, cũng càng khó đoán hơn.
Anh mở ngăn kéo ra, lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là một
cặp nhẫn kim cương, nếu không xảy ra chuyện gì thì anh và Bạch Nặc cũng
đã kết hôn rồi.
Chẳng đáng… Bạch Nặc… Anh thả chiếc hộp xuống, sau đó khóa ngăn kéo lại, đôi con ngươi đen càng thêm sâu thẳm.
Anh ngồi ở ghế tựa, ăn trứng gà do mẹ làm, nhưng tay anh cứ run rẩy
bần bật, không giống món Lạc Tuyết làm, mà anh đã quen ăn món Lạc Tuyết
làm rồi, tuy mẹ làm cũng ngon nhưng anh ăn nhưng lòng chua xót. Lạc
Tuyết cũng rất thích ăn trứng gà… Chỉ có điều, cô lại muốn tiết kiệm cho anh.
“ Tiểu Vũ, con có tâm sự à?” Diệp Nhàn nhìn con trai, bà luôn có cảm
giác con mình rất kì lạ, mà bọn họ là mẹ con, thấy con mình không bình
thường, đương nhiên bà có thể nhìn ra.
“ Không sao đâu mẹ, chỉ là có chút không quen thôi.” Đường Mặc Vũ cười, ở trước mặt mẹ, rốt cuộc cũng có thể nở nụ cười.