Lạc Tuyết nhẹ cắn môi, có chút khó khăn không dám mở miệng.
“Chuyện gì, nói đi: ” Bác Lưu mở cửa cho cô đi vào, nhưng Lạc Tuyết
vẫn đứng ở trước cửa, tay kéo vạt áo, không hề động một bước,
“Bác Lưu, có thể cho cháu mượn một ít tiền không? Cháu không cần
nhiều lắm , Tiểu Vũ nó. . Bị bệnh, cháu cần tiền…” Lạc Tuyết ăn nói khép nép thỉnh cầu , bởi vì ngoại trừ bác Lưu ra , cô không biết phải đi
mượn ai nữa.
“Này…” Bác Lưu vừa nghe vay tiền, sắc mặt thay đôi, đấy là tiền, cũng không phải xin hai quả trứng, Bác Lưu nửa ngày không nói gì, rất khó
xử, cô không ngừng xèo xèo ngô ngô.
“Lạc Tuyết: ” Bác Lưu cười gượng một chút: “Cháu xem, cháu cũng biết
tình hình kinh tế nhà chúng ta, báctrai ở bên ngoài làm công cho người
khác, chúng ta còn có một đứa con đang đi học, cháu cũng biết chúng ta
đều không có trình độ văn hóa, chỉ có thể biết vài chữ, nhưng nhà chúng
ta đều hy vọng trong nhà có người đọc sách.”
“Cháu biết. ” Lạc Tuyết vội vàng gật đầu: “Bác Lưu, bácyên tâm, cháu
sẽ rất nhanh trả lại bác : ” Lạc Tuyết kéo áo bác Lưu lại: “Cháu sẽ rất
nhanh , thật sự, thật sự. .” Cô không ngừng cam đoan : “Cháu chẳng sợ
không ăn cơm, cũng sẽ còn , bác Lưu, cháu là dùng để cứu mạng người mà.
.” Cô thút thít nói.
Nhưng bác Lưu vẫn khó xử : “Lạc Tuyết, cháu là người thế nào bác rất
rõ ràng, cháu nói rất nhanh sẽ rất nhanh, nhưng là bác Lưu thật sự không có tiền cho cháu mượn .” Khi bác Lưu nói những lời này, không dám nhìn
Lạc Tuyết, bà không lo lắng Lạc Tuyết không trả được, nhưng đứa trẻ nhà
bác phải làm sao, không có cách nào, cuộc sống đông người thật khốn khó!
“Bác Lưu. .” Lạc Tuyết thanh âm nghẹn ở trong cổ họng, cô đột nhiên
quỳ xuống: “Bác Lưu, cháu xin bác , cứu Tiểu Vũ được không, chờ nó tốt
lên, cháu liền sẽ trả lại cho bác .” Lạc Tuyết không ngừng cầu cứu bác
Lưu, quỳ xuống cũng làm, khóc cũng làm, chỉ cần cô có thể cứu Tiểu Vũ là được, cô cái gì cũng không cần, cái gì tôn nghiêm, thể diện đều không
cần .
Tiểu Vũ vẫn là quan trọng nhất.
“Lạc Tuyết, cháu làm cái gì vậy? Mau đứng lên…” Bác Lưu luống cuống
tay chân nâng Lạc Tuyết dậy: ” “Được rồi, cháu không cần quỳ , bác cho
cháu, bác cho cháu mượn là được. .” Dù bà không đành lòng , nhưng nhìn
đứa nhỏ lớn lên, quỳ như vậy, bà chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
“Cám ơn bác , bác Lưu, cám ơn: ” Lạc Tuyết cảm giác ánh mắt bản thân
một hồi rõ ràng một hồi mơ hồ, cô lau nước mắt mình, nắm hai tay đứng ở
trước cửa, không ngừng hướng ở bên trong nhìn: “Tiểu Vũ, con rất nhanh
sẽ không có chuyện gì , rất nhanh , mẹ nhất định sẽ giúp con khỏe lại .”