Thời gian trôi qua thật dài , thật lặng lẽ , căn bản không có bóng
dáng Đường Mặc Vũ , cô run rẩy đi qua đi lại , không ngừng nhìn khắp nơi xem , phía dưới ghế dựa cũng không có , bốn phía cũng không có , Tiểu
Vũ của cô đâu rồi , cô không thấy bảo bối chạy đi đâu cả.
” Tiểu Vũ , Tiểu Vũ …” Đôi môi cô run rẩy không ngừng , cơ thể cũng
vậy , tại sao lại như vậy , cô lơ nó một lúc , nó lại biến mất , bảo bối của cô làm sao có thể biến mất được , nó không có cánh mà , có biết bay đâu ..
” Tiểu Vũ …” Cô không ngừng gọi tên Đường Mặc Vũ , nhưng , tại sao
lại không thấy nó , giống như đột nhiên mất tích , mất tích vô hình vô
dáng.
” Xin hỏi , anh có nhìn thấy con của tôi không , trên mặt nó có vết
bớt rất lớn , dễ nhận biết lắm.” Cô đi hỏi một người qua đường , nhưng
họ đều trả lời 1 đáp án khiến cô thất vọng , người qua đường cứ phe phẩy tay không ngừng khi cô hỏi.
” Xin hỏi , bác có thấy con của tôi không , nó tên Tiểu Vũ , trên mặt có vết bớt…” Người qua đường lại lắc đầu , tránh cô thật xa , trốn cô như đang trốn người điên , mà cô cũng giống người điên thật rồi . Nếu
tìm không thấy , cô cũng không biết bản thân phải làm sao bây giờ , cứ
thấy người là hỏi , hỏi có thấy con cô không .
Cô phải làm sao giờ , Tiểu Vũ của cô đã bị mất tích , cô sắp không
sống nổi nữa. Cô ngồi trên mặt đất , gắt gao xiết chặt cơ thể mình , mây trên bầu trời xám xịt, 1 phút , 1 phút sau . Nhiều hạt mưa rơi xuống ,
rơi xuống cơ thể mặc ít áo này , rất nhanh , mưa làm ướt hết quần áo cô.
Người đi đường xung quanh cấp tốc chạy , sợ bị mưa làm ướt , chỉ có
cô cứ ngây ngốc đi tìm, lông mi dài sớm ướt dẫm , không biết đó là nước
mưa hay nước mắt.
” Tiểu Vũ , con ở đâu , hãy nói cho mẹ biết con đang ở đâu ?” Cô như
mất hồn phách , đột hiên , chân cô bị vấp , cả người ngã vào vũng nước
mưa…. Tiểu Vũ ….Cô nhìn con đường cuối , giống như bát nước mưa bị trút
xuống , cô nằm sấp khóc lớn tiếng .
” Tiểu Vũ , mẹ nhớ con , bây giờ con thế nào ? Có bị dính nước mưa
không , có đói không ? Ai , là ai đã ôm Tiểu Vũ đi.” Trả lại cho cô đi
..Cái gì cô cũng có thể từ bỏ , nhưng chỉ cần là Tiểu Vũ , sinh mạng
mình , cô cũng không cần.
” Trả lại Tiểu Vũ cho tôi đi , trả cho tôi…” Cô không ngừng đấm trên
mặt đất , một tay đấm đến chảy máu , sau đó ngồi dậy , trong ngày mưa ,
cô tuyệt vọng đến cực điểm , có một tiếng tuyệt giọng như con thú bị
thương , mơ hồ nghe thấy.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến giọt nước tí tách , Đường Mặc Vũ khó
chịu nhăn mặt , cô ấy , trời mưa , về nhà , không cần phải ra ngoài làm
gì.
” Sao xấu thế này , căn bản không ai muốn , anh xem …” Giọng khó nghe của một phụ nữ truyền đến , khiến anh mở mắt ra , không phải giọng Lạc
Tuyết , cũng không phải giọng cô ta ( Bạch Nặc ). Giọng cô ta vốn rất
nhỏ nhẹ , không khó nghe như này .
” Mắt này rất tinh ranh , bớt này nhìn xấu quá , bán cũng không được
giá tốt.” Giọng phụ nữ đó lại truyền đến , là một người trung niên mập
mạp . Bà ta nhìn mặt Đường Mặc Vũ , không khỏi nhăn mặt , mà bà ta nhìn
anh giống như đang nhìn miếng thịt lợn muốn bán , xét cân nặng.
” Đúng vậy , lớn lên rất khó nhìn.” Người đàn ông bên cạnh xem xét
nửa ngày, bọn họ nhìn qua không ít đứa trẻ , nhưng chưa từng gặp ai xấu
như này.