Vợ Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 24: Chương 24: Chuyển ra ở riêng (p4)




Hoắc Tư Hào cảm thấy mình như muốn nổ tung, hắn nâng hai chân Lâm Tuyết Y lên, cả người nằm lên trên bàn, tay và miệng đều không ngừng hoạt động, di chuyển xuống dưới.

Hắn dừng lại ở bụng cô, sau đó vươn tay mở khóa quần. Nội y đen nhanh chóng lộ ra trước mắt hắn, cách một lớp mỏng manh, Hoắc Tư Hào đột nhiên cúi đầu xuống.

Lâm Tuyết Y cuối cùng cũng không chịu nổi, cô nhanh chóng thở dốc, cảm thấy toàn thân nóng bừng, ngọn lửa tình dục như thiêu đốt lý trí. Thân thể cô như càng ngày càng mềm nhũn ra, sự chống cự càng lúc càng yếu đi, tùy ý để người đàn ông kia khiêu khích.

Sau đó, Hoắc Tư Hào vươn tay kéo bỏ lớp chướng ngại cuối cùng trên người Lâm Tuyết Y đã bị làm cho ẩm ướt. Hắn thấy người phụ nữ nằm trên bàn không còn phản kháng mà lại nỉ non, thở dốc liền đưa tay vuốt dọc theo hai bên đùi, đem vật đang bành trướng của mình đẩy vào người cô.

Lâm Tuyết Y bị hắn thình lình tiến vào cảm thấy khó chịu, dù sao đã lâu rồi bọn họ cũng không thân mật. Sau khi người đàn ông ở trên di chuyển mấy cái thì cô cũng dần thích ứng tùy ý để hắn vận động điên cuồng, kịch liệt trong cơ thể mình

Trận kích tình qua đi, Hoắc Tư Hào liền ôm cô từ trên bàn đặt xuống thảm, lập tức tiến vào không tạo ra kẽ hở. Lại một trải qua một trận bạo phong tật vũ, hắn ghé sát thân thể cô thở hổn hển.

Lâm Tuyết Y ở phía dưới nhanh chóng tỉnh táo lại, cô cố gắng đẩy hắn ra, chật vật đứng dậy, nhanh chóng mặc lại quần áo của mình.

Hoắc Tư Hào kéo lấy quần áo làm cô ngã ngồi xuống thảm, hắn chăm chú nhìn cô, lạnh lùng nói: “Sao vậy? Đã muốn rời đi rồi sao? Tôi làm cho cô vui vẻ mà không cảm ơn tôi à?”

Hắn còn muốn làm thêm lần nữa, nếu như vậy có thể giữ cô ở lại.

Lâm Tuyết Y khó khăn liếm môi, cúi đầu mở miệng: “Hoắc Tư Hào, phát tiết anh cũng đã làm rồi, tôi có thể đi được chưa?” Cô không ngẩng đầu nhìn hắn.

Tức giận lại xông lên, hắn nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô đối diện với mình nói: “Đúng là người phụ nữ không thành thật, rõ ràng rất vui vẻ còn muốn tỏ ra thanh cao, bộ dáng như bị ép buộc.”

Lâm Tuyết Y không muốn nói thêm gì nữa. Cô lại yên lặng đứng dậy mặc lại quần áo của mình.

Hoắc Tư Hào trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khó nói lên lời. Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết Y đang mặc quần áo, đột nhiên nói: “Cô không sợ là sau khi cô rời đi tôi sẽ đưa người phụ nữ khác vào phòng ngủ sao?”

Hắn đúng là đồ điên mà.

“Sau khi chúng ta ly hôn thì mỗi người có một cuộc sống riêng, đây chính là yêu cầu ly hôn chính tay anh soạn ra mà.” Lâm Tuyết Y nhắc lại.

“Sau này phòng kia không phải của tôi nữa, anh yêu ai, muốn đưa ai vào đó sống không liên quan đến tôi. Dù sao trong nhà nhiều phòng như vậy anh muốn đưa bao nhiêu phụ nữ đến cũng được, chỉ sợ anh “làm việc” quá độ mà chết thôi.”

Nói xong, cô nhanh chóng bước ra cửa, chạy như điên xuống lầu.

Hoắc Tư Hào đứng trước cửa sổ nhìn Lâm Tuyết Y chạy đi. Cô không hề quay đầu nhìn hắn, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, cứ thế chạy thẳng ra khỏi Hoắc gia.

Một lúc lâu sau hắn mới ngồi lại chỗ bàn làm việc cầm đơn ly hôn Lâm Tuyết Y đã ký, nhìn chăm chú.

Hắn thấy cạnh đơn ly hôn còn có một cái hộp. Bên trong đựng toàn bộ đồ trang sức cao cấp mà hắn tặng cô. Trong đó có một cái nhẫn kim cương xanh. Đó là đồ bà nội cho cô, bây giờ cô lại trả lại cho hắn.

Hắn khó khăn đứng lên, một loại cảm xúc lạ xuất hiện trong lòng hắn, nhất thời hắn không biết mình đang làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.