Cao Bác Văn đứng quan sát từ xa, cô báo rằng sẽ đến Cao thị tìm anh, vừa đi xuống để đón cô thì thấy cảnh này đây. Lộ khiết em đang chơi trò gì mà vui thế này?
“ Cao tổng, đó là phu nhân mà...” Thư kí nói nhỏ.
“ Để cô ấy chơi đi, tôi cũng muốn xem thái độ của nhân viên công ty chúng ta.” Cao Bác Văn đáp.
Lộ Khiết bị cô gái kia đẩy ngã, anh muốn tiến tới nhưng không dám vì sợ phá hư kế hoạc của cô, đứng đó quan sát, cô đúng là không đi làm diễn viên quá uổng rồi, diễn hay đến thế kia mà.
Đúng lúc này Diệp Ý Lan đi vào, thấy một cô gái bị ngã cô liền chạy đến, đỡ lấy Lộ Khiết lên mà hoàn toàn không nhận ra.
“ Cô có sao không?” Diệp Ý Lan lo lắng hỏi, đến giờ cô vẫn chưa nhận ra người mình đỡ là Lộ Khiết.
“ Trưởng phòng, chị đang làm gì vậy?” Diệp Ý Lan quay sang nhìn ả ta, con người này lại ỷ vào quyền thế của gia đình rồi ức hiếp người khác nữa sao?
“ Ha? Diệp Ý Lan cô hôm nay gan lớn quá nhỉ, dám lớn tiếng với tôi sao?” Cô ta lên tiếng, ánh mắt hết sức khinh thường Diệp Ý Lan và Lộ Khiết.
Lộ Khiết nắm lấy tay Diệp Ý Lan lùi ra sau, cô tiến lên, tháo bỏ cặp kính xuống.
“ Cho hỏi quý cô đây họ tên là gì?” Lộ Khiết bình tĩnh hỏi.
“ Lưu Yết” Cô ta thản nhiên trả lời.
“ Cao Bác Văn, anh nghe rõ rồi chứ?” Cô thay đổi hướng nhìn, nghiêng về phía anh. Anh đã xuất hiện ở đó từ khi cô đi vào rồi, cô cũng nhận ra anh ở đó rồi.
Cao Bác Văn thản nhiên đi đến, anh đưa tay khoác lên vai cô:“ Em chơi vui chứ?“.
Lộ Khiết gật đầu:“ Vui rồi.”
Sau đó anh quay sang nhìn Lưu Yết:“ Cô cũng nghe rồi chứ?“.
Sự xuất hiện của anh làm mọi người kinh hãi, Cao Bác Văn từ đầu đã ở đó sẵn rồi sao?
“ Cao...Cao tổng...” Lưu Yết sợ hãi lùi lại, cô tiếp tân kia cũng hãi theo, trời ạ...
Chủ tịch chơi trò thử lòng và cái kết cmnr!
“ Thư kí, sa thải hai người này ngay lập tức.” Cao Bác Văn nói lớn.
“ Nhân đây cũng là cảnh cáo cho tất cả nhân viên trong công ty này, làm người biết trên biết dưới, cũng nên biết điều. Ai bước vào đây cũng sẽ là khách, cũng có thể là nhân viên mới của công ty, đừng đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài rồi xem thường người khác.”
“ Cao thị cần nhân viên có nhân cách tốt đi đều, chứ không phải loại người có tiền có nhan có sắc nhưng lại không có não.”
Cao Bác Văn nhìn Lưu Yết và nhân viên tiếp tân kia thẳng thừng nói. Cũng nhờ cô, anh nên xem xét lại tình hình nhân viên trong công ty rồi.
“ Cũng xin nói với cô luôn, đây là vợ tôi, Lộ Khiết.”
Diệp Ý Lan đứng cạnh mà cũng hãi theo, không tin được cô không nhận ra Lộ Khiết...
Lộ Khiết quay sang nhìn Diệp Ý Lan:“ Lại gặp cô rồi, cảm ơn cô.”
Theo cô quan sát, Diệp Ý Lan là cô gái tốt, cô cũng không ngờ Diệp Ý Lan làm ở công ty anh đấy?
...
Cao Bác Văn đưa Lộ Khiết về phòng làm việc của mình, cô rửa mặt và thay lại quần áo, trang điểm nhẹ một chút rồi bước ra.
“ Anh quản lí nhân viên kém như vậy hồi nào vậy?” Lộ Khiết không vui hỏi.
“ À thì...”
“ Anh đấy.” Lộ Khiết thở dài, ngồi xuống nhéo lấy mũi anh.
“ Không nghiêm túc thì đừng trách em.” Cô nghiêm túc nói.
“ Vậy em lên làm chủ tịch đi? Anh làm thư kí cho em.” Cao Bác Văn bắt đầu làm trò xấu,đưa tay đặt lên đùi cô.
“ Thôi thôi em không dám, cái ghế đó chỉ có anh ngồi được thôi.” Lộ Khiết cô cũng không phải dạng ngườu thích trèo cao như vậy, vả lại thực lực của Cao Bác Văn giỏi hơn cô hoàn toàn.
...
Diệp Ý Lan trở về phòng làm việc, cô nhìn mớ tài liệu chất cao trên bàn mình. Hôm nay đúng là xui đủ điều, gặp Lộ Khiết, sau này còn có thể chung công ty, bây giờ lại chuẩn bị tăng ca đến tối khuya rồi.
Cô kéo ghế ngồi xuống, mọi người trong phòng làm việc bắt đầu xì xào.
“ Nghe nói vợ của Cao tổng sẽ đến đây làm việc”
“ Tôi nhớ trước kia cô ấy cũng đến đây, xui cho Lưu Yết đụng trúng vợ của sếp, lúc nãy cô ta bị bảo vệ kéo đi không thương tiếc luôn.”
“ Vợ của sếp cũng không người tầm thường gì, cô ấy rất giỏi đó.”
Cứ thế mọi người lấy Lộ Khiết ra làm chủ đề bàn chuyện, Diệp Ý Lan nghe đến đau cả đầu. Phải công nhận, Lộ Khiết thật sự có tài.
Nếu hai năm trước không như vậy thì có lẽ Lộ Khiết đã cùng Cao Bác Văn đưa Cao thị thành nơi bất bại rồi.
Thật sự rất tài giỏi, thực lực, nhan sắc Lộ Khiết đều có đủ. Còn cô, mãi mãi chỉ là nhân viên quèn.
...
Mạc gia.
Mạc Hạc Hiên để Đồng Đồng nằm trên người mình, nhìn kĩ đi nhìn kĩ lại, sao con bé này nó giống anh thế?
Đồng Đồng bất ngờ ngẩn đầu nhìn anh, sau đó đưa tay lên nhéo má Mạc Hạc Hiên.
“ Đau...đau..”
“ Ba...ba...” Đồng Đồng nhìn Mạc Hạc Hiên, bi ba bi bô nói.
“ Ba? Đồng Đồng, chú còn chưa có vợ đó.” Anh đưa tay xoa đầu Đồng Đồng nói.
“ Ba...Đồng Đồng thật sự muốn có ba...” Đồng Đồng ủy khuất nói.
Mạc Hạc Hiên nhìn con bé...Sao có chút đau lòng thế này?