“ Con sẽ không níu kéo được.” Cao Bác Văn nói, sau đó anh rời đi.
Cao lão gia và bà nhìn nhau, thì ra hai ông bà trách nhầm con trai mình rồi!
...
Mạc gia.
Diệp Ý Lan tỉnh dậy, cả người không mảnh vải che thân, có hơi đau nhức cơ thể.
Cô không có cảm xúc gì trên mặt, đẩy mền ra rồi bước xuống giường.
“ Dậy rồi à?.” Mạc Hạc Hiên ngồi ở sofa lên tiếng, trên người chỉ quấn khăn tắm ngang hông.
Diệp Ý Lan đứng dậy, tuy không mặc gì trên người và đứng trước mặt anh, cô vô cảm, không quan tâm đến hai chữ xấu hổ nữa.
“ Tôi đi được rồi chứ?.” Diệp Ý Lan hỏi.
“ Được rồi, nhưng em định ra khỏi đây với bộ dạng không mảnh vải che thân như vậy sao?.” Mạc Hạc Hiên.
“ Tôi đi là được.”
Diệp Ý Lan tiến đến cửa, bước chân của cô rất gấp gáp.
Mạc Hạc Hiên lại nhanh chân hơn, anh kéo cô lại, lấy mền chùm cô vào bên trong.
“ Mạc Hạc Hiên!!!“.
“ Em câm miệng cho tôi.” Anh quát lại cô.
Diệp Ý Lan liền im không nói một chữ nào.
“ Tôi có quyền làm nhục em, nhưng tôi không cho phép em làm nhục mình trước mặt người khác.”
Một câu nói nghe hết sức vô cmn lí.
...
Một tuần sau.
Tình trạng của Lộ Khiết vẫn bình thường, cô cũng vui vẻ hơn, ăn no ngủ say nên thấy cô cũng mập ra được một chút.
Mẹ anh lại càng thích cô, ngày ngày cùng cô đi dạo, đi mua sắm đủ kiểu.
Đúng là có con dâu rồi cho anh và ba anh ra rìa ngồi luôn. Cả hai cha con chắc phải đổi nghề.
Chuyển sang bán bắp rang bơ mất!
Lộ Khiết hôm nay đến trung tâm mua sắm cùng Cao phu nhân, bà bảo muốn mua quần áo thêm cho cô.
Mặc dù ba ngày trước mới đi.
“ Mẹ...như thế này thì...”
Cô bất lực đứng nhìn bà đang không ngừng hào hứng lựa đồ liên tục, quần áo của cô được bà mua đến chất đống trong phòng rồi.
Tủ trong phòng cũng không đủ chỗ để được nữa, Cao Bác Văn cũng bất lực theo luôn.
“ Được rồi được rồi, bộ cuối cùng.” Cao phu nhân nói, chắc chắn với cô.
Lộ Khiết thở dài. Tự dưng trở về làm con dâu nhà giàu thế này, cô mới hiểu người giàu tiêu tiền như thế nào.
Đi cả ngày mệt cả người, bà và cô vào một tiệm cà phê trang trí rất đẹp, cô dùng một li sữa nóng và một phần bánh ngọt.
Cao Bác Văn nói cô bị dị ứng cà phê, không được đụng đến.
Bản thân cô cũng không biết mình bị dị ứng với cà phê, nhưng mà anh là chồng cô, cô đành nghe theo vậy.
Mất công làm liều lại khổ cái thân.
Diệp Ý Lan vừa bước vào đã thấy Lộ Khiết ngồi ở đó, cô liền hoảng sợ, xanh cả mặt xoay lưng chạy đi.
“ Quý...quý khách...”
Nhân viên không biết Diệp Ý Lan bị gì, làm gì mới đi vào lại ba chân bốn cẳng chạy đi như vậy chứ?
Diệp Ý Lan chạy thật xa khỏi tiệm cà phê đó, cô dựa vào cây cột, thở hồng hộc.
“ Mình...mình...”
Diệp Ý Lan đưa tay ôm đầu, tại sao...tại sao chứ...
Lộ Khiết...Lộ Khiết...
...
Cao gia.
“ Mẹ con đâu rồi?.” Cao lão gia nhìn anh đang thản nhiên tưới hoa hỏi.
“ Mẹ đưa Tiểu Khiết đi mua sắm nữa rồi.” Cao Bác Văn trả lời.
Đúng là phụ nữ, mua sắm là như đến thiên đường không muốn rời đi.
Cao Bác Lâm thở dài, bà vợ này...
Tiêu tiền một cái là tới bến luôn!
Mà từ lúc Lộ Khiết về đây, căn nhà cũng ấm áp hơn hẳn. Ông và bà bỏ đi một phát tới hai năm, bây giờ trở về lại đúng lúc như vậy, có cảm giác gia đình đoàn tụ hết sức vui vẻ.
Cao Bác Văn nhìn bãi đất mình và cô cùng trồng hoa.
Khoảng thời gian này, cô và anh thật sự như một đôi vợ chồng yêu nhau, một đôi vợ chồng mới kết hôn!
Phải chi có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy.
...
Hai năm trước.
Lộ Khiết bước chân vào Cao gia, tính tình kiêu ngạo, đến cả giúp việc và quản gia cũng không thể chịu nỗi.
Cao Bác Văn lại càng không.
Anh và cô lại như lửa với nước, cứ về đến nhà chạm mặt nhau là mắng nhau.
Nhưng sống chung lại không làm chuyện vợ chồng cũng kì kì, đêm đó Lộ Khiết uống say, lại còn tuyên bố sẽ cướp đời trai tân của anh.
Nghe cũng thật bá đạo, nhưng thật ra chỉ là một quý cô không biết gì về kĩ thuật giường chiếu.
Đến cả hôn cô cũng không giỏi.
Sau đêm đó, Lộ Khiết lại cùng anh ân ân ái ái đến sáng, trên giường cô rất hết mình, như một con thỏ bị con sói hoang dồn vào chân tường.
Nhưng lúc đó chỉ trên giường thôi, chứ xuống giường cô chẳng khác gì một lão bà bà khó chịu!
Nhiều lúc Cao Bác Văn không biết rõ con người Lộ Khiết như thế nào, có mấy bộ mặt được che giấu nữa.