“ Anh..anh hai, anh đang ở đâu?” Lộ Khiết kích động hỏi, cô cũng bật khóc lên, cô không nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy tiếng của Quân Lịch Hạo nữa.
[ Em khóc sao? ]
“ Anh hỏi cái gì mà vớ vẩn thế hả...anh...anh...” Lộ Khiết càng nói càng bật khóc lớn hơn, cô không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa.
[ Tiểu Khiết, ngoan nào ]
[ Em không phải đang rất hạnh phúc bên Cao Bác Văn sao?]
Câu nói của Quân Lịch Hạo là đang có ý nhắc nhở cô về việc cũ, không thể để cô quên đi.
“ Anh...anh hai...”
[ Tiểu Khiết, em có muốn rời khỏi Cao Bác Văn không?]
Nhận được câu hỏi, Lộ Khiết đờ người ra, cô hít thật sâu, nín khóc rồi bình tĩnh trả lời:“ Anh hai, em không...”
[ Được rồi, vậy em đừng nghĩ đến việc gặp lại anh ]
Tút...tút..
Nói xong câu đó, Quân Lịch Hạo đã cúp máy ngang, không để Lộ Khiết nói thêm lời nào nữa. Cô liền bấm gọi lại, nhưng đầu dây đã nghe thấy hai chữ:“ Thuê bao...”
“ Anh...anh hai...”
Lộ Khiết ôm điện thoại vào lòng, năm đó không phải Quân Lịch Hạo đã chết rồi sao? Sao anh ấy lại bất ngờ xuất hiện, còn sống như vậy chứ?
Quân Lịch Hạo, anh vẫn còn giữ thù hận đến giờ sao?
Cô là con gái nuôi của Quân gia, cô được Quân lão gia huấn luyện dạy võ, vì ông thích cô nên đã nhận cô làm con gái, cũng từ đó cô luôn gọi Quân Lịch Hạo là anh hai.
Quân lão gia bị bệnh mà mất, ngày ông mất ở bệnh viện cô cũng nhận được tin xe của Quân Lịch Hạo bị đứt phanh lao xuống vực, người không thấy, xác cũng không tìm ra. Cuối cùng cũng chẳng ai biết anh đã chết hay chưa, nhưng nhiều người cũng nói rằng, xe lao xuống vực như vậy, không chừng đã trôi đi đâu và chết đến mức không tìm thấy xác rồi.
Tất cả tài sản của Quân lão gia đều để lại cho cô, từ đầu ông đã lập di chúc sẵn khi mình mất. Ông cũng đã định sẵn mọi thứ khi mình ra đi, tuy cô là con nuôi nhưng ông hoàn toàn tin tưởng giao cho cô tất cả tiền bạc mà tuổi trẻ ông làm ra, còn Quân Lịch Hạo mất tích, di chúc cũng không hề có tên anh trong đó. Lộ Khiết nắm trong tay một khối tài sản kết xù, quá nhiều tiền và quyền lực rồi.
Quân thị thì giao lại cho Quân Ưu Nhiễm, con gái của Quân lão gia, con gái ruột của ông chỉ có tập đoàn, còn những thứ khác đều là của Lộ Khiết cô. Đó là nguyên nhân tại sao cô có số tiền lớn để trả cho anh một tỷ lần trước.
Quân Lịch Hạo chẳng biết sống chết, cô và Quân Ưu Nhiễm cũng có một thời gian dài tìm anh hai nhưng hoàn toàn không có hy vọng. Quân Ưu Nhiễm bất ngờ mắc bệnh ung thư máu, cô ấy cũng không trụ được mà qua đời, Quân thị mất đi người đứng đầu, cũng đã sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng trước khi Quân Lịch Hạo mất tích, cô và anh có khoảng thời gian đẹp bên nhau mặc dù quan hệ cả hai là anh trai em gái nuôi, anh từng nói, người anh ghét nhất tên là Cao Bác Văn. Đó cũng chính là lí do khi cô kết hôn với Cao Bác Văn chán ghét anh như vậy, bởi vì là Quân Lịch Hạo.
Cô cũng không nghĩ, người mình luôn tỏ ra rất ghét trước kia bây giờ lại là người cô yêu đến không còn đường ra.
Khoan đã, tại sao Quân Lịch Hạo biết cô ở bên cạnh Cao Bác Văn? Lúc anh mất tích, thời gian dài sau cô mới kết hôn với Cao Bác Văn cơ mà.
Nếu anh đã biết rõ như vậy, vậy...Quân Lịch Hạo đang ở rất gần cô sao? Chỉ là đang tránh né, không cho cô thấy anh...
...
Hôm nay Cao Bác Văn có cuộc hẹn gặp đối tác, anh ngồi ở nhà hàng đợi khách hàng đến.
Cửa được mở ra, thư kí An đẩy Quân Lịch Hạo vào, Cao Bác Văn ngớ người khi nhìn thấy Quân Lịch Hạo, anh ta còn ngồi trên xe lăn..
“ Quân...Lịch Hạo?“.
Thư kí chỉ nói với anh rằng đối tác anh sắp gặp họ Quân, nhưng anh không nghĩ là Quân Lịch Hạo.
“ Lâu rồi không gặp, Cao Bác Văn“.
“ Bất ngờ lắm phải không? Khi tôi còn sống...” Quân Lịch Hạo được thư kí đẩy đi vào, ngồi yên vị trên xe lăn nhìn Cao Bác Văn.
“ Người hại tôi lao xuống vực, khiến tôi ngồi trên xe lăn như vậy, hai chân không thể đi lại được...không phải là do anh làm ra sao Cao Bác Văn?” Quân Lịch Hạo nhìn Cao Bác Văn hỏi.
Cao Bác Văn cau mày, anh ta...đang nói cái gì vậy?
Anh thừa nhận giữa anh và Quân Lịch Hạo như nước và lửa, nhưng Cao Bác Văn đâu phải loại người bỉ ổi đến mức làm ba cái trò đó chứ?
“ Quân Lịch Hạo, anh đang nói gì vậy?” Cao Bác Văn giữ bình tĩnh, anh hỏi.
Cạch
Thư kí An bất ngờ chỉ súng về phía Cao Bác Văn, gương mặt đậm chất sát thủ. À, đây chắc không phải là thư kí bình thường rồi nhỉ?
“Anh đang không hiểu hay là đã quên mất chuyện xấu mình làm?” Quân Lịch Hạo hỏi.
Thư kí của Cao Bác Văn tiến lên, trên người cũng đã thủ sẵn súng, tính rút ra thì Cao Bác Văn cản lại:“ Không được vô lễ“.
Anh nhìn Quân Lịch Hạo:“ Anh cũng nên bảo người bên cạnh bỏ súng xuống đi chứ?“.
“ Chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng nào, trắng ra trắng, đen ra đen..”
“ Tôi không biết Quân tổng đây đang muốn tẩy trắng chuyện gì?“.