Vợ Cũ Mất Trí

Chương 52: Chương 52: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc




“ Quý Liêm Liêm, cậu làm cái trò gì thế?“.

Nghe cô bạn thân mình đang nói điều hết sức ngu ngốc, Lộ Khiết bất ngờ cầm điện thoại hỏi lại.

Mạc Hạc Hiên đi đến, giật lấy điện thoại của Lộ Khiết:“ Quý Liêm Liêm, mục đích của cô là gì?“.

“ Có chết tôi cũng không lấy cô “.

[ Vậy sao? Vậy anh định để sự nghiệp ba anh để lại cho anh bị sụp đổ hoàn toàn dưới tay mình sao? ]

“ Quý Liêm Liêm...cô...“.

“ Mạc Hạc Hiên“.

Lộ Khiết lên tiếng, ra ý bảo hãy bình tĩnh.

Tút

Quý Liêm Liêm cắt ngang cuộc điện thoại, cúp máy giữa chừng.

Mạc Hạc Hiên tính ném điện thoại vì tức, Cao Bác Văn liền cản lại:“ Này này, điện thoại của vợ tôi “.

Mới sáng sớm sao nhiều người thích ném điện thoại thế?

Mạc Hạc Hiên giữ vững bình tĩnh, lại ghế ngồi kể lại mọi chuyện cho Lộ Khiết và Cao Bác Văn nghe.

Nghe kể xong, Cao Bác Văn lẫn cô đều không nhịn được cười.

Đường đường là Mạc Hạc Hiên đào hoa, thay người yêu như thay áo, cuối cùng cũng có ngày nghiệp nó quật bị một cô gái cưỡng hiếp thân thể này.

Đúng là nghiệp quật ai cũng phải dính, quan trọng là đến sớm hay muộn thôi.

“ Hai người còn cười!?!“.

Mạc Hạc Hiên bị chọc cho tức chết rồi.

“ Haha, Mạc Hạc Hiên, tôi không ngờ cậu có ngày này“.

Cao Bác Văn nói.

“ Mà này, anh đã chọc trúng gì Quý Liêm Liêm sao? Sao lại để cậu hại anh lên bờ xuống ruộng thế?“.

Cho dù cô là bạn thân nhất của Quý Liêm Liêm thì cô cũng không hiểu lần này người bạn này của mình đang làm gì.

Nếu Quý Liêm Liêm đã điều tra về Mạc Hạc Hiên thì phải biết rõ về Diệp Ý Lan bên cạnh chứ.

Làm gì không làm, lại muốn đi làm kẻ thứ ba sao?

Quý Liêm Liêm đang suy nghĩ gì trong đầu vậy? Có kế hoạch gì sao?

“ Làm sao tôi biết, ngoài việc tôi biết cô ta là phó chủ tịch của Phó Quý và là bạn cô, còn lại tôi chẳng biết mình đắc tội gì với cô ta“.

Mạc Hạc Hiên buồn bực nói.

Anh cũng không biết mình đã gây nghiệp gì với cô gái đó...

Đã bỏ thuốc anh thì thôi đi, còn chụp ảnh lại đe dọa, anh là người bị hiếp, cuối cùng lại mang tội danh cưỡng hiếp người khác?

Cái tình huống éo le gì vậy?

“ Lần này tôi không giúp gì anh được, tôi không biết cậu ấy đang suy nghĩ gì“.

“ Nhưng mà còn Diệp Ý Lan...anh tính sao?“.

Nhắc đến Diệp Ý Lan, gương mặt Cao Bác Văn liền không vui.

Anh vẫn chưa thể tha thứ cho sự việc lần đó. Cộng thêm cái hôm gọi cô đến nhà hàng rồi ăn đạn của thư kí An.

Diệp Ý Lan là một người hết sức phiền phức!

“ Tôi...đêm qua...”

“ Ý Lan đã nhìn thấy Quý Liêm Liêm hôn tôi, nhưng lúc đó là Quý Liêm Liêm bất ngờ cưỡng hôn tôi...chứ tôi...”

Mạc Hạc Hiên lấp bấp, anh vò đầu mình.

Cả hai quay sang nhìn nhau, không thể nhịn được cười.

Mạc Hạc Hiên đang đau khổ vì bị một cô gái hớt tay trên mình!

Thật buồn cười mà.

“ Mạc Hạc Hiên, cậu trêu chọc phụ nữ suốt, cuối cùng cũng có ngày phụ nữ trêu ngược lại cậu“.

Cao Bác Văn điềm đạm lên tiếng.

Chuyện lần này anh cũng không thể giúp, nghiệp ai gây thì người đó gánh đi.

Bởi vì anh cũng không có thiện cảm với Diệp Ý Lan chút nào cả!

...

Quý Liêm Liêm rời khỏi sau Mạc Hạc Hiên, đi trên phố với bộ dạng mệt mỏi, đêm qua mệt chết cô rồi.

Đang đi thì cô thấy một bé gái đứng trước cửa hàng tiện lợi, đang ôm một con gấu bông, vẻ mặt đang muốn khóc rồi..

Cô tiến tới:“ Cô bé, con sao vậy?“.

Đồng Đồng ngẩn mặt nhìn Quý Liêm Liêm, hai mắt đầy nước mắt, sắp bơi trong đó luôn rồi:“ Ông...ông nội...“.

Đồng Đồng ra ngoài cùng Mạc lão gia, cuối cùng ông bất cẩn để bé con này đi khỏi mình.

Quý Liêm Liêm không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết ông nội cô bé trước mặt mình nói là ai.

Tích

Tích

Có tiếng gì đó lạ vang lên, cô cúi xuống nhìn con gấu bông mà Đồng Đồng đang ôm lấy.

“ Cô bé, con gấu bông này...” Quý Liêm Liêm hỏi.

“ Lúc nãy có một chú cho con...“.

Đồng Đồng nói.

Tích

Tích

Tiếng kêu một lúc rõ hơn, Quý Liêm Liêm liền thấy không ổn, cô giật lấy con gấu bông ra khỏi tay Đồng Đồng.

“ Gấu...gấu bông...”

Quý Liêm Liêm liền đứng lên, cô lao ra đường quát lớn:“ Tất cả nằm xuống“.

Cô dùng sức quăng gấu bông lên không trung.

Bùm

Một tiếng nổ vang lớn, mọi người đều kinh hãi trước tiếng nổ đó.

Quả nhiên như Quý Liêm Liêm cô đoán..

Bên trong có bom!

Đồng Đồng nghe thấy tiếng nổ chói tai liền sợ hãi, con bé ngồi xuống, khóc to hơn.

Quý Liêm Liêm liền quay lại vỗ Đồng Đồng:“ Cô bé...không sao, không sao rồi“.

Cũng may là tiếng kêu của quả bom cô nghe thấy, nếu không cả cô và cô nhóc này đều tan xác rồi.

Đúng là ngàn cân treo sợi tóc, kẻ nào ác nhân thất đức gài bom rồi đưa cho một đứa trẻ cầm lấy như vậy chứ?

Một đứa bé cũng không tha sao?

“ Chết tiệt...“.

Quý Liêm Liêm thầm chửi, cô đây là ghét nhất ai động vào trẻ con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.