Đêm, Lộ Khiết nhìn Cao Bác Văn đang ngủ say, cô nhẹ nhàng xuống giường, sau đó xuống nhà, vừa đi vừa bấm điện thoại.
“ Chào chủ nhân “.
Tần Thương Sinh cúi đầu nhìn Lộ Khiết.
“ Thương Sinh, đã bảo cậu không cần phải gọi tôi là chủ nhân mà“.
Lộ Khiết vỗ vai Tần Thương Sinh nói.
Tần Thương Sinh gật đầu, cẩn thận khoác áo lên vai Lộ Khiết:“ Boss, cô vừa mới sinh con, nên chú ý thân thể “.
Lộ Khiết lắc đầu thở dài, bây giờ cả hai cứ thập thò trước cổng Cao gia như ăn trộm vậy.
Đời đến thời cơ thích hợp, cô sẽ giới thiệu Tần Thương Sinh cho Cao Bác Văn anh biết.
“ Chuyện điều tra sao rồi?“.
Trong thời gian dưỡng thai, không phải một mình anh hành động mà cũng có cô nữa, nhưng là bí mật thôi.
“ Chưa tìm rõ mọi thứ, nhưng tôi vừa điều tra ra một chuyện “.
Tần Thương Sinh ân cần đưa cho Lộ Khiết một tập tài liệu.
“ Đây là lí lịch về Chu Đa Đa, người đã cứu sống Quân Lịch Hạo “.
Lộ Khiết nhận lấy, nhăn mặt mở ra.
“ Đây là?“.
“ Chúng ta nên tìm hiểu tại sao Quân Lịch Hạo bị hại, còn đổ lỗi cho Cao Bác Văn “.
Tần Thương Sinh giải thích.
“ Ý cậu là người đứng sau mọi chuyện đều nhắm vào Cao Bác Văn?“.
Lộ Khiết hỏi, cô từ từ mở ra xem.
“ Tôi đoán là vậy, nhưng cái gì cũng cần bằng chứng, chủ nhân, xin lỗi vì đã làm việc chậm trễ “.
Tần Thương Sinh trước giờ là cánh tay phải đắc lực của Lộ Khiết, phong thái làm việc rất tốt, nhanh tay nhanh chân, cảm giác lại nhạy bén.
Đây là lần đầu nhiệm vụ này làm khó Tần Thương Sinh.
“ Không phải lỗi của cậu, cứ từ từ mà làm, cũng đã trễ rồi, cậu về trước đi “.
Lộ Khiết trả áo khoác lại cho Tần Thương Sinh, sau đó quay người đi.
Tần Thương Sinh đầy cung kính chào cô.
Ở phía trên, Cao Bác Văn đứng dựa vào một góc nhìn xuống.
Đó là?
Cô sắp về phòng, anh liền đi đến bên giường, nằm xuống ngủ như chưa có chuyện gì.
Lộ Khiết đang tính làm gì thế không biết?
Cô trở về phòng, thấy anh vẫn đang nằm ngủ liền thở nhẹ ra, đến hộc tủ kéo ra đặt tài liệu mà Tần Thương Sinh đưa cho mình.
Để mai hẳn xem vậy, bây giờ đi ngủ trước.
Lộ Khiết đi đến bên giường, cô nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Cao Bác Văn vẫn giả vờ nhắm mắt, cuối cùng sau lưng Lộ Khiết còn bao nhiêu người giúp đỡ cô vậy chứ?
...
Diệp Ý Lan ôm ngực mình, toàn thân cô đau nhức.
Quả nhiên trong thức ăn mà Quý Liêm Liêm đưa cô đã bỏ gì đó, mới khiến Diệp Ý Lan đau đớn như vậy.
Cả người dường như muốn tan thành bã, Diệp Ý Lan lăn lộn vài vòng dưới sàn.
“ Quý Liêm Liêm...cô...”
Cô không khác gì một con rắn độc cả!
“ Đau đớn lắm sao?“.
Người đó cúi xuống, nhìn Diệp Ý Lan.
“ Tôi...tôi chịu được...”
Diệp Ý Lan lẩm bẩm nói.
“ Tôi hy vọng là vậy, tôi không cần một kẻ vô dụng bên cạnh đâu “.
Nói xong người đó quay đầu rời đi, để Diệp Ý Lan ở đó.
Cô ôm ngực mình, đau chết đi được.
Nhưng nỗi đau này chưa bằng nỗi đau mà Mạc Hạc Hiên gián xuống cho cô và gia đình của cô, nhất định là như vậy.
Diệp Ý Lan vò khăn tay thành một cục, cô tự nhét vào miệng mình, cố gắng không hét lên.
Quý Liêm Liêm nhất định sẽ không lấy mạng cô như vậy, nhất định cảm giác đau đớn này chỉ trong thời gian ngắn.
Phải chịu đựng!
...
Ngày hôm sau.
Lộ Khiết tranh thủ lúc Tiểu Vương còn ngủ, cô xem xem tài liệu mà Tần Thương Sinh đưa cô.
Chu Đa Đa - mẹ đơn thân có hai con, con gái là Chu Yết, con trai là Chu Quân.
Nhìn kĩ thì đứa con Chu Quân này quá giống Quân Lịch Hạo. Trong đây còn ghi Chu Đa Đa đã cứu mạng Quân Lịch Hạo, bên cạnh anh suốt một năm trời trong thời gian Quân Lịch Hạo bị thương.
Sau đó Quân Lịch Hạo biến mất, để Chu Đa Đa ở lại, nhưng không hề biết Chu Đa Đa mang thai.
Vậy là trong thời gian sống chung, cả hai người này đã...
Xem ra nên tìm manh mối từ đây, phải tìm hiểu rõ tại sao Quân Lịch Hạo bất ngờ bốc hơi rời khỏi Chu Đa Đa, sau đó bất ngờ trở về trước mặt cô và Cao Bác Văn.
“ Đến đây thôi “.
Lộ Khiết đem bỏ tài liệu lại chỗ cũ, quay người nhìn Tiểu Vương đang ngủ say.
Thằng bé này được cái rất ngoan, lại rất ít khóc nên cô cũng đỡ lo, cũng may cô có đủ sữa cho Tiểu Vương.
Dù gì trẻ em mới sinh cần nhất là sữa mẹ cơ mà.
Lộ Khiết cầm điện thoại lên, gọi cho Tần Thương Sinh:“Tìm xem Chu Đa Đa đang ở đâu?“.
[ Đã tra ra rồi thưa chủ nhân ]
“ Nhanh...nhanh vãi...“.
Nghe Tần Thương Sinh trả lời, tên nhóc này đọc trước suy nghĩ của cô sao?
“ Vậy...gửi qua cho tôi “.
[ Đã rõ ]
Vừa nói xong, điện thoại cô liền có thông báo, đương nhiên là từ Tần Thương Sinh gửi đến.
Nhìn dòng địa chỉ trên màng hình, được!
Cô đến đây một chuyến vậy!
Phải gặp mặt Chu Đa Đa...