Mạc Hạc Hiên đâu ra trên trời rơi xuống, anh bất ngờ xuất hiện.
Nhìn thấy Diệp Ý Lan chảy máu, anh liền lao đến:“ Quý Liêm Liêm, cô làm gì cô ấy vậy hả?“.
Quý Liêm Liêm ngớ mặt ra, làm gì là làm gì chứ?
“ Tôi làm gì? Tôi chưa làm gì anh lại hỏi tôi làm gì là làm sao?“.
Quý Liêm Liêm tức giận hỏi.
Mạc Hạc Hiên lo lắng cho vết thương của Diệp Ý Lan, anh vòng tay qua bế Diệp Ý Lan lên.
“ Cô có làm gì hay không tôi sẽ tính sau với cô“.
Nói xong Mạc Hạc Hiên ôm Diệp Ý Lan rời đi, để Quý Liêm Liêm đứng ở đó.
Quý Liêm Liêm bật cười lớn...
Ha...lần này có vẻ như Quý Liêm Liêm cô thua dưới tay Diệp Ý Lan rồi.
“ Coi như cô thắng, nhưng lần sau tôi không để cô thắng nữa đâu“.
Quý Liêm Liêm cất khẩu súng vào. Cô cũng rời đi.
Ở lại đây làm gì nữa? Còn gì đâu mà vui?
...
Cao gia.
Cao Bác Văn trở về nhà, cùng Lộ Khiết nói rõ mọi chuyện về Diệp Ý Lan.
“ Anh nghĩ nên nói cho Mạc Hạc Hiên biết không?“.
“ Phải nói chứ, mạng của Đồng Đồng mém chút bị cô ta lấy đi mà“.
Cao Bác Văn nói.
“ Vậy được rồi, chúng ta mau liên lạc với Mạc Hạc Hiên thôi“.
Lộ Khiết thúc gục anh bảo.
Cao Bác Văn gật đầu, liền gọi điện thoại đến cho Mạc Hạc Hiên.
Nhưng...
Không ai bắt máy!
...
Bệnh viện.
Diệp Ý Lan được đưa đến bệnh viện, vì viên đạn bắn trượt tay nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Mạc Hạc Hiên thúc trực bên giường Diệp Ý Lan.
Đến nửa đêm, Diệp Ý Lan tỉnh dậy.
Ha, người đàn ông này đúng là người đàn ông hết sức ngu ngốc.
Cô không điên đến mức để mình bị thương đâu. Vì lúc cô đến gần Quý Liêm Liêm, Diệp Ý Lan đã mặc sẵn áo chống đạn rồi, máu và vết thương trong phòng cấu cứu đều do Diệp Ý Lan sắp xếp sẵn cả.
Chỉ đợi Mạc Hạc Hiên bị dụ vào tròng thôi.
Mạc Hạc Hiên ơi là Mạc Hạc Hiên, anh đường đường là Mạc tổng người đứng đầu một tập đoàn lớn. Ấy thế mà lại ngu ngốc để tôi dụ dỗ anh vào thế này sao?
“ Ý...Ý Lan...em tỉnh rồi à?“.
Mạc Hạc Hiên bất ngờ ngốc đầu lên, anh hỏi.
Diệp Ý Lan bị anh dọa giật mình.
“ Ừ...ừm...“.
Cô vội đáp.
“ Em...em muốn đi vệ sinh!“.
Diệp Ý Lan nói.
Mạc Hạc Hiên liền hiểu ý, anh đỡ cô xuống giường, từ từ đưa cô vào nhà vệ sinh.
Diệp Ý Lan vào nhà vệ sinh,cô mở nắp bồn cầu lấy con dao được để sẵn trong đó. Nắm chặt trong tay, Diệp Ý Lan hít thật sau.
Khi nghe mình được đưa đến đây, trợ lí đắc lực của Diệp Ý Lan đã chuẩn bị sẵn theo kế hoạch.
Cô cẩn thận giấu con dao vào trong người, sau đó xả nước rồi mở cửa đi ra.
“ Hiên...đỡ em...”
Diệp Ý Lan nói.
Mạc Hạc Hiên liền đi đến đỡ lấy cô, cô mỉm cười kì lạ, từ từ rút con dao trong người ra.
Trong đầu Diệp Ý Lan liền hiện lên hai chữ: Chết đi!
Diệp Ý Lan khẽ đưa con dao lên, tính một nhác chí mạng lấy Mạc Hạc Hiên.
Thế nhưng...
Bụp
Mạc Hạc Hiên nhanh tay chụp lấy tay của Diệp Ý Lan, xoay người lôi tay cô ra đằng sau, Diệp Ý Lan rơi vào thế bị động.
Cạch
Cửa phòng bệnh lúc được mở ra, Quý Liêm Liêm đưa tay bật đèn cho sáng phòng lên.
“ Diệp Ý Lan, cô ổn chứ?“.
Quý Liêm Liêm thản nhiên hỏi.
Diệp Ý Lan trợn to mắt, nhìn Quý Liêm Liêm đang đứng đó.
Mạc Hạc Hiên dùng sức bóp chặt tay Diệp Ý Lan, mắt hiện rõ sự phẫn nộ.
“ Mạc Hạc Hiên...”
“ Anh không thất vọng chứ?“.
Quý Liêm Liêm dựa vào cửa, cô khoanh tay ngẩn cao mặt nhìn Mạc Hạc Hiên.
“ Có chứ, tôi thất vọng lắm đây này“.
“ Người tôi xem là cả sinh mạng, vậy mà đang muốn lấy mạng của tôi đây“.
Mạc Hạc Hiên nói, Diệp Ý Lan..
Anh không ngờ cô là loại người thế này.
Quý Liêm Liêm bật cười lớn, sau đó rút trong người một cây bút ra.
Là cây bút ghi âm!
Diệp Ý Lan mở to mắt, không...không lẽ...
Quý Liêm Liêm nhìn Diệp Ý Lan, sau đó nhấn nút bật lên:
“ Cô đến rồi, Quý Liêm Liêm“.
“ Sao hả? Mùi vị người đàn ông ngu ngốc đó cô cảm thấy thế nào?“.
Giọng nói của Diệp Ý Lan vang lên trong đoạn ghi âm đó.
Quý Liêm Liêm một khi đã bỉ ổi, ai dám bỉ ổi lại cô?
Mạc Hạc Nghe đoạn ghi âm đó bật cười lớn.
“ Ngu ngốc?“.
Mạc Hạc Hiên kéo sát Diệp Ý Lan vào tường, anh nhìn thẳng vào mặt Diệp Ý Lan.
“ Cô xem thường Mạc Hạc Hiên này đến thế sao?“.
“ Nếu tôi ngu ngốc, cô cũng thành thiểu năng rồi...”
“ Diệp Ý Lan!Quân Lịch Hạo ngồi ở xe lăn, nhìn mộ của Quân lão gia.
Ba, con đến thăm ba đây.
Sau đó anh nhìn sang mộ em gái mình bên cạnh.
Em gái, lâu rồi anh gặp em.
Quân Lịch Hạo ngồi đó rất lâu, trời đã sẫm tối thì mới chịu rời đi.
“ Quân tổng, về thôi“.
Thư kí An lên tiếng.
“ Ừ“.
Quân Lịch Hạo để thư kí An đẩy đi, rời khỏi nghĩa trang, trong lòng Quân Lịch Hạo đầy nỗi buồn.
...
Bốn tháng sau.
Thời gian qua mọi chuyện đều êm xuôi, không có việc gì xảy ra.
Thoáng chốc Lộ Khiết cũng sắp phải sinh con, bụng cô đã lớn như vậy rồi.
Bác sĩ bảo một tuần nữa có thể cô sẽ sinh, Cao Bác Văn và mọi người lo lắng rồi gấp gáp chuẩn bị mọi thứ, đến hôm đó thì chỉ xách đồ đi thôi.
Anh cũng tìm hiểu rằng bà bầu khi sinh sẽ rất đau, nên anh cũng đã rất lo cho việc Lộ Khiết chuyển dạ để sinh, cầu mong đứa bé này ngoan một chút, ngoan ngoãn ra khỏi bụng cô một cách nhanh gọn lẹ.