Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 328: Chương 328: Bản sao của Nam Mẫn




Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, đập vào gáy Phó Vực.

Quả thật đánh anh ta không nhẹ.

Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cậu Phó hào hoa phong lưu cũng xem như là đi qua vạn bụi hoa thân không dính một phiến lá, không phải không bị phụ nữ bám lấy, nhưng chưa từng có ai dám trực tiếp nhắc đến chuyện bỏ trốn cùng anh ta!

Quả nhiên là nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, người không biết gì thì sẽ không sợ.

Trẻ con bây giờ đều tự do như vậy sao?

Vẻ mặt Phó Vực cứng đờ nhìn Nam Mẫn, trong mắt đều là vẻ cầu cứu: “Sao em không có một chút phản ứng nào vậy, mau quản con bé nhà em đi”.

Con bé sắp bỏ trốn cùng tôi rồi đây này!!!

Nam Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn Tô Âm rồi nó: “Không quản được, nếu anh không chê, mang đi đi”.

Phó Vực: “…”

ĐM chuyện gì thế này?!

Nghiêng đầu thấy Tô Âm đang nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, trong lòng Phó Vực chấn động mạnh: Đứa nhỏ ngốc này, không biết có thật sự thích anh ta hay không?



Mưa ngừng rơi, đám người Nam Mẫn liền rời khỏi trường đua ngựa.

Phó Vực ôm theo nỗi sợ leo lên xe của mình phóng như bay, có thể nói là chạy mất dạng.

Tô Âm hậm hực nhìn đằng sau xe: “Anh ấy cứ chạy vậy hả? Thật là, cháu sẽ không ăn anh ấy đâu mà”.

Nam Mẫn xùy nhẹ một tiếng: “Anh ta sợ bố cháu ăn”.

Đương nhiên Phó Vực sợ rồi, Tô Duệ người đứng đầu Messuri, vừa giỏi y vừa giỏi độc, là ‘cao nhân ngoại thế’ trong truyền thuyết, rất hiếm khi xuống núi, lại có danh xưng nổi tiếng ‘Hoa Đà tái thế’, nhưng đấy chỉ là trong mắt đông đảo công chúng.

Đối với cậu ấm nhà họ Phó mà nói, Tô Duệ mà anh ta nghe thấy từ nhỏ chính là nhân vật khiến người ta kiêng kỵ, thủ đoạn dùng kim châm bạc giết người vô hình, ngay cả ông cụ Phó cũng phải nhượng bộ anh ta ba phần.

Không cẩn thận ‘trêu chọc’ con gái yêu của anh ta, Phó Vực không mau trốn đi, ở đây chờ bị băm vằm trăm mảnh sao?

Nam Mẫn vốn định đến công ty, nhưng nếu Tô Duệ đã tới rồi, cô phải thay đổi lộ trình, về khu vườn Hoa Hồng một chuyến trước.

Tô Âm buồn bực cả đoạn đường, không biết là sau khi bị Phó Vực từ chối lòng tự trọng bị áp chế, hay sắp phải đối mặt với bố từ sau khi ra khỏi nhà, vì vậy hoảng hốt chột dạ, nói chung im lặng hiếm thấy, ngoan ngoãn giống như một con mèo con.

Nam Mẫn vẫn khá hiểu tâm tính bé gái, suy cho cùng năm đó mình cũng như vậy.

Tô Âm được cô nuôi lớn, gần như là ‘bản sao’ khi còn bé của cô.

Nam Mẫn khẽ thở dài, không nhịn được mở miệng: “Thật sự thích anh ta như vậy?”

Đột nhiên Tô Âm ngẩng đầu, nhìn Nam Mẫn, cô bé ngơ ngác, sau đó gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng vâng!”

Sau đó khuôn mặt nhỏ như trời trong mây trắng: “Cô, cô có biết cái gì gọi là ‘vừa gặp đã yêu’? Cháu thấy cháu chính là vậy đó!”

Con ngươi Nam Mẫn hơi co lại, làm sao cô có thể không biết chứ.

Năm đó cô với Dụ Lâm Hải chẳng phải vừa gặp đã yêu sao?

Có điều chung tình thì dễ, còn yêu lại khó khăn.

Nhưng Nam Mẫn cũng không châm biếm cô bé, cũng không mắng mỏ, chỉ có nhàn nhạt nói: “Âm, cháu có quyền thích một người, nhưng cháu phải hiểu, thế giới tình cảm cho đến bây giờ không phải rung động là có thể yêu nhau, phải trả giá”.

Tô Âm mặt đầy u mê nhìn cô: “Trả giá gì ạ?”

“Có trả giá sức khỏe, có trả giá tiền bạc, có trả giá thời gian, còn có… trả giá cả một trái tim”.

Nam Mẫn bình tĩnh: “Cùng với trả giá, cháu còn phải làm tốt, người kia không nhận ra sự chuẩn bị mà cháu bỏ ra đâu. Nói cách khác, cho dù cháu trả giá tất cả vì anh ta, chưa chắc anh ta sẽ báo đáp gì cho cháu, còn có khả năng sẽ làm chuyện quá đáng để tổn thương cháu”.

Tô Âm vẫn không hiểu: “Nhưng cháu yêu anh ấy, cháu cam tâm tình nguyện, không đủ sao?”

“Không đủ”.

Nam Mẫn lắc đầu, ánh mắt hơi lạnh: “Con người là động vật có tình cảm, hễ đã trả giá thì không nghĩ đến cần báo đáp. Dù có yêu, có can tâm tình nguyện thì cũng có một ngày mệt mỏi. Yêu không nổi, tim liền chết”.

Tô Âm nhíu mày: “Vì sợ bị tổn thương, cho nên không thể yêu sao?”

“Không, yêu một người, vốn là chuyện của bản thân mình, không liên quan đến người khác”.

Nam Mẫn nhàn nhạt nói: “Nếu cháu có thể chuẩn bị tốt về mặt tư tưởng này, bất luận tương lai xảy ra tình huống gì cũng sẽ không hối hận. Chỉ cần yêu và sống không do dự, thua rồi thì xoay người lùi lại, đây mới là quan trọng nhất”.

Chân mày Tô Âm giãn ra, biểu cảm đã sáng tỏ thông suốt.

“Cháu hiểu ý của cô rồi. Cô muốn nói với cháu rằng cháu có thể dũng cảm đi yêu một người, trả giá tất cả vì anh ta, nhưng cháu cũng cần phải bảo vệ bản thân. Yêu rồi thì đừng hối hận, bất luận kết quả gì cũng tự mình gánh chịu”.

Nam Mẫn xoa đầu nhóc con: “Là vậy đó”.

“Vậy thì dễ làm”.

Tinh thần Tô Âm nói đến là đến: “Dù sao tim của cháu làm từ đá kim cương, người có thể gây tổn thương cho cháu vẫn chưa sinh ra đâu. Cháu theo đuổi người ta trước đã rồi nói sau!”

Nam Mẫn: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.