Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 317: Chương 317: Bố con nhà họ Tô




Sao thằng nhóc này không biết ăn nói gì hết vậy, vết thương ở đâu là đâm đúng chỗ đó.

Dụ Lâm Hải lười đo với cậu ấy, trực tiếp nói: “Tài khoản WeChat này của em đã bị anh trưng dụng rồi, em đổi cái khác dùng đi”.

Dụ Trạch Vũ: “???”

Cậu ấy phản đối, nhưng phản đối không có hiệu quả.

Dụ Lâm Hải đăng nhập vào tài khoản WeChat của Dụ Trạch Vũ, xóa hết một loạt tài khoản khác, để lại đúng một mình Nam Mẫn.

Suy nghĩ nửa ngày anh mới gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Tuy giả danh em trai để gửi tin nhắn cho vợ cũ thế này có hơi kỳ quái, cũng hơi ngượng, nhưng bây giờ Nam Mẫn hoàn toàn không thèm để ý tới anh ta, anh ta đành phải dùng cách này để trao đổi với cô.

Tán gẫu vài câu, điều khiến anh hài lòng nhất chính là Nam Mẫn không phát hiện ra điểm kỳ lạ, điều khiến anh có cảm giác phức tạp chính là thái độ của Nam Mẫn với người nhà anh, có thể nói là săn sóc như người một nhà.

Bây giờ anh mới đột nhiên nhận ra lý do tại sao mọi người trong nhà lại tin tưởng cô như thế, thân thiết với cô hơn cả anh.

Rất lâu sau đó, Dụ Lâm Hải mới chậm rãi gõ một câu: “Không có gì, chỉ là mong chị có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt”.

Nam Mẫn vừa mới bôi sữa dưỡng thể xong, nghe thấy tiếng bèn cầm điện thoại, nhìn tin nhắn mà Dụ Trạch Vũ chậm chạp gửi tới, cảm thấy kỳ lạ không nói nên lời.

Cô nhíu mày, gửi lại một tin nhắn: “Em bị trộm account hả?”

Dụ Lâm Hải: “…”

Giằng co suốt một ngày, Nam Mẫn buồn ngủ muốn chết rồi nên không suy nghĩ quá nhiều, vừa nằm lên giường, đặt đầu xuống là ngủ.

Dụ Lâm Hải lại thức trắng cả đêm.

Anh nằm trên giường, mở video chương trình mà Dụ Phạn Âm tải về, video trong các hội nghị quốc tế đó đều là tài liệu nội bộ, nhất quyết không truyền ra ngoài, cũng vì thế nên Dụ Lâm Hải mới nhìn thấy Nam Mẫn.

Cô khi đó có lẽ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn còn nét trẻ con non nớt, nhưng cũng đã có nét đẹp khuynh nước khuynh thành.

Ống kính thường khiến cho dáng người và mặt bị to ra, hơn nữa khi không có chút filter nào mà gương mặt không hề trang điểm của Nam Mẫn vẫn xinh đẹp không sao tả được.

Cô đứng giữa sân khấu, mặc bộ tây trang gọn gàng phẳng phiu, mái tóc dài như thác nước có thể buộc lên kiểu đuôi ngựa, hoặc thắt thành đuôi ngựa thấp, thoải mái đứng ở nơi đó, dùng rất nhiều ngôn ngữ để thực hiện việc dẫn chương trình và phiên dịch, không hề luống cuống, thứ ngôn ngữ có xa lạ và cũng có quen thuộc được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp ấy, tự tin lại đầy hấp dẫn… Xem đến đây, anh lại bất giác nghĩ, rốt cuộc ngày xưa anh đã bị cái gì che tai che mắt mà lại không nhận ra sự tốt đẹp của người con gái này.

Dụ Lâm Hải vẫn đắm chìm trong sức hấp dẫn ngôn ngữ của Nam Mẫn không thể thoát ra được, lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác tự ti đầy phức tạp.

Nếu anh không chịu cố gắng, có lẽ sẽ không xứng với cô nữa.

——

Sáng sớm hôm sau.

Nam Mẫn thức dậy từ rất sớm, giấc ngủ với cô mà nói là liều thuốc tốt nhất để giảm bớt sự mệt mỏi, ngủ một giấc tỉnh lại thì máu đã được hồi lại cả cây.

Vừa trang điểm xinh đẹp định ra ngoài thì nhận được điện thoại từ Tô Duệ.

Cô nhấn nghe máy, chào một tiếng “anh Duệ” rồi trực tiếp đi qua phòng dành cho khách, đẩy cửa phòng Tô Âm ra.

Tư thế ngủ của Tô Âm khiến con người ta không dám khen tặng, nằm dài trên gối, một chân co lên, mông cũng cong cong, chăn thì không biết bị đá đi đâu rồi, giống một đứa nhỏ ba tuổi không thể lớn lên nổi.

Nam Mẫn đi tới vỗ mông cô bé một cái: “Nhóc con, bố cháu gọi điện thoại cho cháu này”.

Tô Âm đang ngủ, con bé cực kỳ gắt ngủ, lầu bầu: “Ai da, tránh ra, cháu không có bố…”

Nam Mẫn nói với điện thoại: “Con gái anh không nghe máy”.

“Cũng tốt, tiết kiệm tiền”.

Đầu dây bên kia, Tô Duệ không hề sốt ruột, chỉ huy nhóm đồ đệ phơi thảo dược trong sân, luyện Ngũ Cầm Diễn, miệng khẽ nói: “Nếu em không chê nó phiền thì giữ nó ở lại khu vườn Hoa Hồng mấy hôm nhé, em sợ nó phiền thì trực tiếp đá ra ngoài cũng được”.

Nam Mẫn không thể chịu nổi đôi bố con này: “Anh chỉ có đúng một đứa con gái, anh nỡ làm thế với con bé không?”

“Có gì đâu mà không nỡ. Anh có thể sinh thêm một đứa nữa. Tài khoản chính luyện không được thì tạo thêm tài khoản phụ luyện tiếp”.

“…”, Nam Mẫn cạn lời, người làm bố này cũng thoải mái quá thể.

Cô mở loa ngoài, nên lời Tô Duệ nói đã lọt hết vào tai Tô Âm, rõ ràng, rành mạch, cô cả nhà họ Tô đang nửa tỉnh nửa mê lập tức bật dậy như xác sống, quay sang điện thoại quát…

“Bố sinh đi, để con chống mắt xem bố làm sao để sinh ra được một đứa con gái vừa xinh xắn lại thông minh đáng yêu như con đấy? Lão Tô, dù sao cũng đã làm bố con bao năm rồi, nên con cho bố một lời khuyên”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.