Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 374: Chương 374: Bóng dáng anh hằng mong




“Đây”, Nam Mẫn lên tiếng, nhưng mắt lại không ngước lên ngay mà vẫn nhìn chằm chằm mảnh ngọc tím rất lâu mới miễn cưỡng dời đi, vừa ngước lên đã trông thấy nụ cười tủm tỉm của Nam Tam Tài, ánh mắt đầy trêu ghẹo.

Hiếm khi thấy Nam Mẫn ngượng ngùng, cô khẽ đỏ mặt đi tới, gọi khẽ: “Ông nội”.

Dụ Lâm Hải đứng ở cửa nhìn thấy hết những gì vừa diễn ra.

Khóe môi bất giác cong lên, tạo thành nụ cười nhàn nhạt.

Nam Tam Tài còn chẳng thèm khách sáo với Nam Mẫn, trực tiếp lấy một cây bút trên bàn làm việc đưa cho Nam Mẫn: “Lại đây hỗ trợ cho ông nào, vẽ núi xa, rừng rậm, mây mưa gì đó đều được, tùy cháu”.

“Dạ”, Nam Mẫn nhận lấy cây bút theo bản năng, cực kỳ thoải mái đứng bên cạnh Nam Tam Tài vẽ vài nét của khu rừng, chẳng mấy chốc đã rậm rạp hơn nhiều, vẽ xong mới nhớ ra: “Ông nội, ông gọi ông Văn tới giúp đi”.

Còn chưa kịp đưa bút cho Văn Hải Phong, thì Nam Tam Tài đã hừ một tiếng: “Đừng đưa cho ông ta, tay ông ta thối lắm”.

Nam Mẫn: “…”

Văn Hải Phong trợn tròn mắt, nửa người đã ngồi dậy, đang định phản bác vài câu thì trông thấy đồ đệ bảo bối Lâm Hải nháy mắt, lại nằm xuống: “Đúng vậy, tay ông thối lắm”.

Nam Tam Tài: “?”

Lão già đó bị làm sao thế, bây giờ còn không thèm cãi lại, trực tiếp nằm xuống mặc người mỉa mai vậy luôn hả?

Nam Mẫn bất đắc dĩ, hơn nữa cũng lâu rồi không vẽ này khắc kia cùng ông nội, đúng là hơi ngứa tay, bèn nhúng tay vào, cùng Nam Tam Tài hoàn thành bức bình phong Tử Sơn này.

Dụ Lâm Hải cũng bất giác đi tới, xắn tay áo lên: “Cần phụ giúp gì không, tôi giúp em”.

Nam Mẫn liếc nhìn chiếc áo sơ mi màu đen trên người anh, mới hiểu ra trời nóng nực như thế mà anh mặc cái bộ đồ đó làm gì, thì ra là chờ tới lúc này, đúng là tâm cơ sâu nặng, lòng dạ khó lường.

“Không cần”.

Nam Mẫn từ chối anh không chút do dự: “Anh đứng xa một chút là được”.

“…”

Dụ Lâm Hải sờ mũi, anh bị ghét bỏ như thế đấy.

Văn Hải Phong bưng nước trà uống ừng ực, nhếch miệng cười.

Nam Tam Tài nổi bão: “Văn Hải Phong, ông im lặng chút cho tôi, nếu không thì cút cho lão tử!”

“…”

Cặp sư đồ bị ghét bỏ cùng liếc nhìn nhau, lặng lẽ ngậm miệng như gà ngậm thóc.

Nhìn Nam Mẫn là biết cô được một tay Nam Tam Tài dạy dỗ, từng nhịp độ, thói quen, trạng thái cùng với những động tác nhỏ đều giống nhau như đúc, hành động hết sức đồng bộ.

Dụ Lâm Hải đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt dần trở nên hiền hòa, lại rực rỡ như ngọc.

Bao nhiêu đêm anh cầm con dấu hoa hồng đó, vuốt ve món quà Nam Mẫn để lại cho anh, nhìn hình khắc trên đó, những đường nét đó, cố gắng tưởng tượng xem hình bóng Nam Mẫn từng bước khắc họa ra chúng sẽ như thế nào, nhưng không thể tưởng tượng nổi.

Nay, cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy.

Vừa chạm vào ngọc, ánh mắt cô lập tức biến thành tập trung, dường như xung quanh chẳng còn bất kỳ thứ gì nữa, chỉ còn mỗi khối ngọc đó thôi. Cô cầm bút, vẽ từng nét, từng nét một, kỹ năng hội họa xuất thần nhập hóa, chỉ có vài nét bút ít ỏi đã tạo ra cảnh vật cực kỳ sống động, như thể bản thân nó có sinh mệnh, là một vật sống.

Buông bút xuống, cô cầm lấy dao khắc, dáng vẻ lại biến đổi.

Khi đặt dao xuống, ánh mắt cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều, dáng vẻ lười biếng thích thú, như thể miếng ngọc trong tay là một món đồ chơi con nít, nhưng lực khắc lại không hề cẩu thả, cổ tay gần như không hề cử động, chỉ có những ngón tay tạo lực, từng chút từng chút, tốc độ ngày càng nhanh.

Dụ Lâm Hải nhìn mất cả hồn, không phải do anh chưa được thấy cảnh khắc ngọc, chỉ là anh chưa từng thấy ai thoải mái và thích thú với nó như vậy, lúc này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Kỹ thuật không sao bì được này phải tốn bao nhiêu ngày đêm mới tôi luyện ra được?

Miệng có thể gạt người, nhưng lòng bàn tay đầy vết chai đó lại không thể lừa được ai hết.

“Phù! Xong rồi!”

Nam Mẫn thổi tóc mái đang rủ xuống trên trán, hài lòng cong môi: “Đúng là mình có khác”.

“…”

Dụ Lâm Hải hoàn toàn không ngờ được Nam Mẫn lại nói ra câu đó, lập tức ngẩn ngơ.

Sau đó không nhịn được mỉm cười.

Nam Mẫn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy đôi môi cong cong của Dụ Lâm Hải, nụ cười đó nở rộ trên gương mặt tuấn tú khiến cô thoáng khựng lại một giây rồi tức giận mắng: “Cười cái rắm”.

Điêu xong rồi, khắc đẹp rồi, thì bắt đầu mài bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.