Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 331: Chương 331: Chuyện gì cũng biết




Nam Mẫn bảo y tá đi ra, trách Nam Tam Tài một câu: “Ông nội, không phải nói mấy ngày này không cho ông hút thuốc à, sao ông lại hút rồi?”

Nam Tam Tài ngoan ngoãn đưa túi thuốc cho cháu gái: “Không nhịn được, khà khà khà”.

Ông ấy cười trừ, sau đó mau chóng chuyển ánh mắt sang Tô Duệ: “Tô Duệ phải không? Ôi ôi, mau lại đây để ông xem nào!”

“Xin thỉnh an ông nội”.

Tô Duệ hành lễ cổ xưa, hai tay chắp lại cúi người thật sâu với ông cụ.

Nam Tam Tài rất thích thú: “Mau ngồi đi, mau ngồi đi, đã bao nhiêu năm không gặp rồi…”

Hai người trò chuyện nhiệt tình, Nam Mẫn thu dọn giường chiếu, lại liếc thấy một tờ hợp đồng trên chăn, cầm lên, thì thấy là hợp đồng thương mại liên quan đến phục hồi cổ vật, bên A là tập đoàn Dụ thị, đã ký tên đóng dấu.

Bên trên tên “Dụ Lâm Hải”, đóng con dấu “Dấu Dụ Lâm Hải”, nét chữ quen thuộc đó khiến cô cứng đờ người.

Thấy Nam Mẫn cầm hợp đồng lên, Nam Tam Tài cũng phải dừng nói chuyện với Tô Duệ.

Nhìn thấy sắc mặt không hẳn là vui vẻ của Nam Mẫn, trong lòng ông cụ hơi hoảng hốt: “Mẫn à, ông…”

Ông ấy đang định giải thích, Nam Mẫn thản nhiên cười nói: “Dự án này rất hay, nếu ông muốn tham gia thì cứ tham gia. Về chuyện hợp đồng, cháu bảo pháp vụ của công ty xem qua cho ông, đừng để có sơ sót gì”.

Không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, Nam Tam Tài tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sững sờ gật đầu: “Được, được”.

Khi ra khỏi bệnh viện đã là hoàng hôn.

Nghe nói Tô Duệ đến, Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư đều gọi điện đến, muốn tiếp đãi anh ta, đặt ở nhà hàng Thực Vị.

Mưa lại tí tách rơi, đúng lúc giờ cao điểm sau khi tan làm, đường tắc đông nghịt xe, xe của Nam Mẫn cũng khó khăn nhích về phía trước.

Mưa bay bay bao trùm cả thành phố trong không khí ẩm ướt, kéo cả tâm trạng con người cũng ẩm ương theo.

Nhớ đến bản hợp đồng, lòng Nam Mẫn khó chịu.

Tô Duệ ngồi hàng ghế sau xe, cách một chỗ ngồi với Nam Mẫn, bỗng nhiên thản nhiên lên tiếng: “Có những việc cần đối diện vẫn phải đối diện, trốn tránh cũng vô ích”.

Nam Mẫn quay đầu, nhìn thẳng bên má Tô Duệ, sau đó anh ta cũng quay đầu qua, nhướn mày nhìn cô một cái.

“Anh nói không đúng hả?”

Messuri dường như không hỏi chuyện giang hồ, nhưng tất cả những việc mà Tô Duệ muốn biết, không có chuyện gì là có thể giấu được tai mắt của anh ta.

Ba năm chung sống giữa cô và Dụ Lâm Hải, và xích mích hai tháng sau khi ly hôn, chắc chắn anh ta biết rất rõ.

“Anh nói rất đúng”, Nam Mẫn thản nhiên giật khóe miệng, lộ ra nụ cười giả tạo: “Nhưng em không muốn nghe”.

“…”

Tô Duệ không nhịn được cười hừ một tiếng, giơ tay gõ lên trán Nam Mẫn: “Con bé Tô Âm đều do em dạy hư nó, ngày nào cũng phải diss (cười nhạo) anh mới vui”.

“Này, cậu Tô còn biết tiếng anh cơ đấy, em cứ tưởng anh xuyên không từ cổ đại đến cơ”.

Tô Duệ không vui trừng mắt một cái: “Đừng chuyển chủ đề”.

Thấy không tránh được, Nam Mẫn chỉ đành nhìn thẳng vào mắt Tô Duệ, sau đó nói: “Anh, anh biết xuyên dạ róc xương là cảm giác thế nào?”

Tô Duệ nhìn cô sâu sắc, đáy mắt tối sầm.

“Em từng nếm thử, hai lần”.

Nam Mẫn nhàn nhạt hé miệng, sắc mặt còn u ám hơn sắc trời bên ngoài: “Cả đời này cũng không muốn trải qua lần thứ ba nữa”.

Tô Duệ nhìn Nam Mẫn, chỉ cảm thấy cổ họng như ăn phải một nắm cát, nghẹn đắng.

Anh biết cô nói đến hai lần nào.

Một lần, có lẽ là bố mẹ gặp tai nạn giao thông qua đời.

Một lần khác, là Dụ Lâm Hải li hôn với cô.

Người yêu cô nhất và người cô yêu nhất, trong mấy năm ngắn ngủi đều biến mất khỏi thế giới của cô.

Chính vì vậy, từ một Nam Mẫn hư hỏng, hào sảng, bướng bỉnh trước đây biến thành một người lạnh lùng, lạnh nhạt, u sầu.

Tô Duệ bỗng lên tiếng: “Thực ra, em gả cho Dụ Lâm Hải ba năm đó, anh và A Hành từng đến thành phố Bắc thăm em”.

Lông mi Nam Mẫn khẽ run, bỗng quay đầu: “Anh và anh cả?”

“Ừm”.

Ánh mắt Tô Duệ như nước: “Anh ấy không yên tâm về em, cứ kéo anh đi thăm em”.

Anh ta cất giọng nhàn nhạt: “Đến thành phố Bắc, bọn anh phát hiện cô em gái trong ký ức hoàn toàn thay đổi, giống như thu hết toàn bộ móng vuốt sắc nhọn, gai trên người lại, ngoan đến chẳng ra làm sao, anh còn tưởng ai hạ trùng độc cho em đấy”.

Cổ họng Nam Mẫn khàn đặc, chỉ cảm thấy mặt nóng ran, không ngờ bộ dạng đó của cô lại thực sự bị anh cả và anh Duệ nhìn thấy.

Nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, còn không biết hai anh phải cười cô thế nào.

“Thấy em chăm sóc phục vụ người nhà họ Dụ chu đáo tận tâm, dáng vẻ con dâu hiếu thảo đó, lúc đó anh chỉ cảm thấy một ngọn lửa dâng lên trong đan điền, muốn xuống xe đưa em đi, kết quả bị A Hành ngăn lại”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.