Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 263: Chương 263: Cũng giống đám cưới của anh




Nghẹn một bụng lửa, các phóng viên rất muốn quay chụp cho xong, qua loa là được, kết thúc lập tức cầm tiền chạy lấy người, không ngờ lại chờ được một tin tức máu chó như thế.

“Ngay hôn lễ, kẻ thứ ba lại ôm con đến tận nơi ép vua thoái vị”, tiêu đề này đúng là bùng nổ quá mà.

Ống kính được điều chỉnh, phóng to mặt Nam Nhã, chỉ thấy dưới lớp phấn dày cộm kia của cô ta là gương mặt đã tức giận đến mức méo mó, ánh mắt hiện lên vẻ âm u độc ác, như thể một giây sau sẽ xòe ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, bóp chết tươi Phùng Thanh vậy.

Trong lễ đường đã bắt đầu vang lên tiếng bàn tán.

Tần Văn Quân không thể ngồi yên được nữa, đi tới hỏi con trai: “Cô gái này là ai? Hôm nay là ngày gì mà con còn dám dẫn loại đàn bà không đàng hoàng này tới đây? Định khiến ông già này mất mặt đúng không!”

Tần Giang Nguyên nói: “Bố, đây là Phùng Thanh, cô ấy đang mang thai máu mủ của con, bố sắp có cháu rồi!”

Phùng Thanh ra vẻ hiền lành ngoan ngoãn chào Tần Văn Quân, lúm đồng tiền tươi như hoa, ngây ngô động lòng người.

Tần Văn Quân nhìn gương mặt tươi cười cong cong của cô ta thì gương mặt đang nhăn nhó bỗng giãn ra, đứa con trai ngu ngốc này cũng có mắt thẩm mỹ đấy chứ, giống ông ta thời còn trẻ, cũng thích những cô gái nhỏ đáng yêu trong sáng thế này.

“Cháu hay không cháu thì qua hôm nay hẵng bàn, con mau hoàn thành hôn lễ này ngay cho bố, chờ hôn lễ kết thúc rồi muốn cưới mấy người là chuyện của con, bố mặc kệ!”

Tần Văn Quân hạ giọng, cảnh cáo con trai.

Nam Ninh Bách vất vả đẩy xe lăn tới, nhăn nhó, lạnh lùng nói: “Chuyện gì thế này, sao lại tự dưng lại xuất hiện một cô gái, còn nói là mình đang mang thai con của Giang Nguyên nữa? Anh Văn Quân, có phải anh nên giải thích với tôi một chút không?”

Giọng ông ta khá lớn, Tần Văn Quân thầm mắng lão già này đúng là không sợ mất mặt mà, bèn đi tới nhỏ giọng nói: “Ông anh tạm thời đừng kích động quá, tôi cũng nghệt cả mặt ra đây, có lẽ là bọn nhỏ muốn đùa cái gì đó thôi. Chúng ta tiếp tục hoàn thành cho xong hôn lễ đi, khách khứa đã chờ rất lâu rồi, đừng để người ta chê cười mình”.

Nam Ninh Bách cũng là một kẻ sĩ diện hão, trừng mắt nhìn Tần Giang Nguyên, sau đó gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, trong mắt Nam Nhã đầy vẻ độc ác, cô ta mặc kệ tất cả mọi thứ, từ trên đài vọt xuống dưới, muốn nhanh chóng va vào bụng của Phùng Thanh: “Đê tiện, lại dám vác mặt tới tận hỗn lễ của tôi giương oai, xem tôi có đánh chết cô không…”

Phùng Thanh không sợ, không e ngại nhìn thẳng vào mắt Nam Nhã, cô ta ước gì Nam Nhã nổi điên lên.

Tình huống thế này, Nam Nhã càng mất không chế, thì lại càng mất mặt, như thế phần thắng của cô ta cũng lớn hơn.

Cô ta xách váy cưới lao thẳng về phía trước, nhưng chân đi giày quá cao, lúc xuống sân khấu đã vấp phải tà áo cưới, cổ chân lật ngang, cả người mất khống chế ngã nhào xuống!

Trong đám đông có tiếng hít khí lạnh!

Nam Nhã đập mặt xuống đất, khi cô ta ngẩng đầu lên chỉ thấy đầu váng mắt hoa, miệng mằn mặn, cùng với thứ gì đó trong miệng, cô ta phun ra, hai cái răng cửa cùng với bọt máu văng ra đất.

“…”

Cuối cùng tầm mắt cũng đã quay trở lại, cảm giác đau đớn cũng ập tới như bão lũ.

“A…”, âm thanh thảm thiết đinh tai nhức óc vang vọng tận nóng nhà, xuyên qua trời cao.

Thảm, vẫn là Nam Nhã thảm.



Hôn lễ đã kết thúc trong sự hỗn loạn gà bay chó sủa.

Khi rời khỏi khách sạn, trên mặt Nam Mẫn là ý cười chẳng mấy khi xuất hiện, dáng vẻ xui xẻo suy sụp của Nam Nhã thật sự quá buồn cười.

Hôm nay họ đã tham dự đúng hôn lễ rồi, nếu bỏ lỡ kịch hay lần này thì e là sẽ tiếc nuối cả đời mất.

Phó Vực buồn cười nói: “Hôn lễ này tuyệt vời thật đó, mở màn bằng kịch bản phim Quỳnh Dao, sau đó lại thành phim luân lý gia đình cẩu huyết, cuối cùng lại kết thúc bằng hài kịch… Chậc chậc chậc, đúng là quanh co lòng vòng, nhấp nhô lên xuống mà”.

Anh ta nhìn về phía Nam Mẫn: “Cô em họ này của em đúng là một nhân tài”.

Nam Mẫn từ chối cho ý kiến về việc này.

Phó Vực lại nhìn sang Dụ Lâm Hải: “Sự hỗn loạn của hôn lễ này chắc cũng ngang với đám cưới của cậu lần đó, nhưng mà giá cổ phiếu cũng đã lên lại rồi”.

Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, hận không thể khâu miệng anh ta lại.

Dưng không lại đi vạch áo cho người xem lưng như thế.

Nam Mẫn ngước mặt lên, nhướng mày cười: “Đúng đó, hôn lễ thế kỷ của tổng giám đốc Dụ cũng khiến con người ta khắc sâu ấn tượng, vẫn còn mới mẻ đây mà”.

Như bị một kiếm chém ngang cổ, Dụ Lâm Hải ngậm chặt miệng, không thể nói được lời nào.

Tất nhiên Nam Mẫn cũng chỉ đơn phương chế nhạo anh mà thôi, cô không đứng chờ anh đáp lời, lướt qua vẫy tay với bọn họ rồi dẫn Nam Lâm lên xe, nghênh ngang rời đi.

Ở trên xe, có thể thấy Nam Lâm vẫn chưa thoát ra khỏi tình hình hỗn loạn ở hôn lễ, mặt vẫn sững sờ như thế.

Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao thế, bị dọa sợ hả?”

Nam Lâm nhìn Nam Mẫn, gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.