Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 272: Chương 272: Đến thăm hỏi




Phó Vực nói thông tin mới nhất cho Dụ Lâm Hải, hút một hơi thuốc, nói với Dụ Lâm Hải: “Tôi nói này, cậu có cần suy nghĩ thêm không?”

Tối qua Dụ Lâm Hải xử lý công việc đến nửa đêm, có thêm quầng thâm quanh mắt, cũng hút một điếu thuốc lấy tinh thần, nhìn Phó Vực qua làn khói trắng, giọng khàn khàn: “Suy nghĩ việc gì?”

“Cậu muốn mời ông cụ Nam xuống núi trợ giúp vàng bạc đá quý Dụ thị, Nam Mẫn có thể đồng ý không?”

Cuối cùng vẫn là anh em, Phó Vực cũng không muốn nhìn thấy anh chết trẻ, nhắc nhở xuất phát từ lòng tốt.

“Cô bé Nam Mẫn đó bao bọc người thân thế nào thì cậu cũng biết đấy, cậu tính kế với cô ấy, cùng lắm cô ấy cũng chỉ lơ cậu đi, nếu cậu có ý đồ với ông nội cô ấy, với tính nóng của cô ấy, thì cô ấy phải giết chết cậu mới thôi!”

Khóe miệng Dụ Lâm Hải nhếch lên nụ cười khổ thoáng qua: “Tôi thà để cô ấy giết chết tôi, liều mạng với tôi, cũng còn tốt hơn là cô ấy mặc kệ tôi, hoàn toàn coi tôi như người xa lạ”.

“…”

Phó Vực cạn lời lắc đầu: “Tôi cảm thấy, đàn ông rẻ tiền hết mức, có lẽ cũng chỉ xui xẻo như cậu hiện giờ”.

Dụ Lâm Hải không nổi giận, mà thừa nhận: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy mình rất rẻ tiền”.

Cả đời cũng chưa từng rẻ tiền thế này.

Hoàn toàn không nhịn được.

Không kiềm chế được bản thân.

Giống như ma xui vậy, ngay cả bản thân anh cũng không nói rõ được, tình cảm này, rốt cuộc là vì sao.

Có lẽ, thực sự ứng với một câu thơ: Tình, không biết bắt đầu từ đâu, mà cứ thế sâu đậm.

Nhìn Dụ Lâm Hải thay xong quần áo, đứng đắn nghiêm chỉnh, Phó Vực chớp mí mắt: “Cậu muốn đến khu vườn hoa hồng thăm ông cụ Nam thật à? Người ta có thể cho cậu vào không?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Tôi tự có cách, đi đây”.

Phó Vực đưa hai ngón tay giơ nhẹ trước trán: “Chúc may mắn”.



Đến khu vườn hoa hồng, Dụ Lâm Hải đưa ra thiệp thăm hỏi, Nam Tam Tài cho anh vào thật.

Không chỉ cho anh vào khu vườn hoa hồng, còn trực tiếp gặp anh ở phòng dụng cụ, hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận sư phụ khắc ngọc của mình, gặp anh với thái độ điềm đạm nhã nhặn.

“Cậu là đồ đệ của Văn Hải Phong phải không?”

Dụ Lâm Hải gật đầu, Nam Tam Tài cười nói: “Tôi và ông ấy đã hẹn gặp nhau, không ngờ ông ấy phái đồ đệ đến thăm tôi trước. Cậu cứ ngồi tự nhiên, tôi điêu khắc cây trâm này cho cháu gái đã”.

Ông ấy ngồi điêu khắc, Dụ Lâm Hải yên lặng ở một bên, nhìn ông cụ cầm con dao khắc khắc hoa văn dày dặc lên ngọc thạch một cách thuần thục, bỗng nhiên nghĩ:

Lúc Nam Mẫn khắc ngọc, có phải cũng như vậy không?

Chuyên tâm, nghiêm túc, tỉ mỉ, dường như cả trời đất chỉ còn lại mình cô cùng con dao khắc và miếng ngọc đó.

Khắc xong, Nam Tam Tài thổi mảnh vụn ngọc đi, chuẩn bị đánh bóng, bỗng ngẩng đầu nhìn Dụ Lâm Hải một cái.

“Cậu nhóc, tôi thấy cậu hơi quen mắt, cậu họ gì?”

Dụ Lâm Hải nhìn thẳng khuôn mặt hồng hào đầy tinh thần của Nam Tam Tài, còn cả đôi mắt sáng nhanh nhạy, chậm rãi mở miệng.

“Dụ, Dụ Lâm Hải”.

Anh không có ý che giấu thân phận, đến có mục đích, sớm muộn gì cũng lộ thân phận, giấu cũng không giấu được.

Vừa nghe thấy họ này, Nam Tam Tài chậm rãi nheo đôi mắt: “Cậu là cháu của Dụ Hành Nghiêm?”

Dụ Lâm Hải gật đầu, nói tiếp: “Nói chính xác là cháu ngoại”.

Nam Tam Tài nhướn mày: “Con của Phượng Kiều?”

“Vâng”, Dụ Lâm Hải nói: “Dụ Phượng Kiều chính là mẹ cháu”.

Ánh mắt Nam Tam Tài sáng lên, khóe miệng hiện nụ cười: “Chẳng trách nhìn quen thế, đôi mắt của cậu giống hệt mẹ cậu và ông ngoại cậu, cực kỳ giống”.

Khuôn mặt thanh tuấn của Dụ Lâm Hải cũng hiện ý cười.

“Cháu gọi điện cho ông Văn, mới biết ông và ông ấy, cùng ông ngoại cháu có giao tình. ‘Ba kiếm khách Đào Nguyên, phải không?”

Nam Tam Tài cười lớn sảng khoái, nhớ đến những chuyện hoang đường như kết đồng minh xông pha giang hồ thời trẻ.

“Ba kiếm khách Đào Nguyên cái gì, cái tên rách của Văn Hải Phong đặt, tôi và ông ngoại cậu đều không công nhận, để một mình ông ấy “ti tiện” đi, các ông không cùng hạng người với ông ấy”.

Nói thì nói vậy, nhưng thái độ của ông cụ tỏ ra rất thân thiết, chớp mắt đối xử với Dụ Lâm Hải như cháu trong nhà.

Nam Tam Tài cũng không né tránh anh, đánh bóng cây trâm dưới máy móc, làm xong mới ung dung hỏi anh: “Cố ý đến tìm tôi là có việc gì? Cứ nói thẳng đi”.

Ông cụ có đôi mắt thông minh, mặc dù Dụ Lâm Hải nổi tiếng là không thể hiện vui buồn lên trên mặt, nhưng vẫn bị ông ấy nhìn ra.

Dụ Lâm Hải cũng không vòng vo, thể hiện thẳng mục đích, hy vọng có thể mời Nam Ông xuống núi, hợp tác với ông cụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.