Nam Mẫn khẽ cười, bắt tay vào chuyện chính, ấn bóp mấy chỗ ở phần hông eo của Lạc Ưu: “Chỗ này đau không?”
“Đúng, là chỗ này, mỗi lần phát tác là đau muốn chết!”
Trán Lạc Ưu toát ra một lớp mồ hôi lấm tấm, đứng cũng mệt, dứt khoát trườn nửa người trên lưng ghế, cúi lưng, nâng mông ngay tại tư thế của Nam Mẫn, hưởng thụ được cô mát xa: “Suýt …a …”
Âm thanh này nghe sao mà kỳ cục.
Dụ Lâm Hải không thể chịu nổi đang định bảo Lạc Ưu im miệng, thì cửa của quán café mở ra, có ba người đi vào.
Lỗ Hằng mở cửa, Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư đi vào cùng với cái nóng bức của mùa hè.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giống như bị người ta dội một gáo nước lạnh.
Lạc Ưu trườn trên lưng ghế với vẻ mặt hưởng thụ, Nam Mẫn đứng sát phía sau cô ấy, tay còn đang bóp lên hông cô ấy….
Cùng với tiếng suýt xoa a a này, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Quyền Dạ Khiên nhướn mày, trực tiếp hét một câu: “Các em làm gì thế hả?”
Tiếng hét này như sét đánh xuống mặt đất, lập tức khiến Lạc Ưu ngẩng đầu, thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai.
Không, nói một cách chính xác là hai anh.
Không tính Lỗ Hằng, hai người đi đến trước mặt đều đẹp trai.
Đặc biệt là anh chàng đeo kính râm màu đen, là gu của cô ấy.
Làn da màu cổ đồng trông còn đen hơn cô ấy.
Nhưng sao nhìn lại quen mắt thế nhỉ?
…
Lạc Ưu và Nam Mẫn cùng đứng thẳng người, nhìn ra phía cửa.
Dụ Lâm Hải cũng đứng lên.
Quyền Dạ Khiên mím đôi môi mỏng, đi thẳng về phía bọn họ.
Anh ta tháo kính râm xuống, Lạc Ưu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu sắc bén đó, chỉ cảm thấy run cả tim.
Cô ấy nhận ra người này là ai!
Chính là anh ta, từng theo dõi cô ấy rất nhiều lần, chẳng trách quen mắt như vậy.
Tên biến thái đáng chết!
Lạc Ưu nheo đôi mắt xinh đẹp.
Lập tức trở nên sắc xảo.
Bạch Lộc Dư vỗ trái tim bị kinh hãi: “Dọa chết anh rồi, anh còn tưởng Tiểu Lục đang sờ đàn ông cơ”.
Nam Mẫn cạn lời.
Con mắt của hai ông anh này sao vậy, có đàn ông nào xinh đẹp thế không?
“Em sờ đàn ông thì đã làm sao, còn không cho sờ là sao hả?”
Dụ Lâm Hải nhìn sang Nam Mẫn một cái, nếu Lạc Ưu là đàn ông thật, làm sao anh có thể cho cô sờ.
Không đợi Dụ Lâm Hải lên tiếng, một giọng băng lạnh phát ra từ bên cạnh.
“Không cho sờ”, Quyền Dạ Khiên nói cứng.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư cùng nhìn sang Quyền Dạ Khiên, đều thể hiện ánh mắt kỳ dị: “?”
Lạc Ưu khẽ ngước mắt: “Liên quan gì đến anh…”
Vừa dứt lời, Quyền Dạ Khiên trực tiếp đưa bàn tay lớn vòng qua vai của Lạc Ưu, quay mặt ra với Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư, vẻ mặt trịnh trọng chưa từng có: “Xin giới thiệu, đây là chị dâu của các em”.
Lạc Ưu: “?”
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư: “!”
Bầu không khí tĩnh lặng mấy giây, Lạc Ưu nắm chặt cánh tay của Quyền Dạ Khiên gần như ngay lập tức, ấn thấp vai của anh ta, vật một cú, nhưng cô ấy quên mất phần hông của mình vừa được mát xa, đang trong trạng thái mềm yếu.
Quyền Dạ Khiên vẫn đứng yên, yên lặng nhìn cô ấy, chỉ nghe một tiếng “cạch” giòn tan.
Cô ấy bị lệch hông rồi.
…
Đỡ hông ngồi trong phòng khám, Phó Vực chỉ cảm thấy đúng là năm hạn của mình.
Không biết có phải là đến tuổi này bị loãng xương không, sớm nay Phó Vực ngủ dậy, lúc vươn vai giãn cả hông, đau đến co giật, bèn đến phòng khám trung y, muốn nhờ bác sĩ trung y mát xa cho anh ta.
Thực ra anh ta rất muốn nhờ Tô Duệ khám cho anh ta, trải nghiệm kỹ thuật xoa bóp của thần y Tô trong truyền thuyết.
Cứ cách một năm ông cụ nhà anh ta sẽ đến Messuri một lần, cho dù có chuyện gì cũng phải hẹn được Tô Duệ, châm cứu, mát xa, dưỡng sinh cho bộ xương già của ông ta, nếu không, cũng sẽ không lớn tuổi như vậy còn có thể sinh được cậu con trai mập mạp như anh ta.
Nhưng vì Tô Âm, bây giờ Tô Duệ cực kỳ không muốn gặp anh ta.
Đừng nói chữa cái lưng đau cho anh ta, không giết chết anh ta đã phải cảm ơn trời đất rồi.
Ấy, số phận kiểu gì vậy.
Cửa của phòng khám mở ra, một bệnh nhân đi ra từ phòng khám với vẻ mặt đỏ bừng, cảm khái với con trai đang dìu ông ta: “Không ngờ cô gái còn trẻ tuổi, mà y thuật tốt như vậy, mát xa cho bố cực kỳ dễ chịu, không đau chút nào”.
Trợ lý đi ra, khách sáo nói: “Anh Phó, anh vào được rồi”.
Phó Vực “ồ” một tiếng, đỡ hông đứng lên.
“Phó Vực!”